Hoàng Hôn Ở Oviedo

Chương 18: Không Muốn Rung Động ( 6 )



Bộ phim hơn hai tiếng rưỡi mới kết thúc, Bối Vy không chút biểu cảm đi ra khỏi rạp phim trái ngược với cô thì Lục Đình lại luôn suy nghĩ về nội dung của bộ phim vữa nãy. Cả hai không vội về mà cùng nhau đi dạo phố, nhìn người phụ nữ mình thích đi ngay bên cạnh cùng mình đi ăn lại đi xem phim rồi bây giờ là cùng nhau đi dạo Lục Đình còn nghĩ là anh và cô đây là đang hẹn hò, thật là rất giống như đang hẹn hò.

Lục Đình thấy Bối Vy đột nhiên dừng lại trước một cái cây lớn ở cách chỗ bọn họ tầm gần mười mét là một cái cầu quay hình mặt trời thật to lấp lánh ánh đèn đỏ đỏ xanh xanh với dòng chữ chạy ở giữa màu vàng, Bối Vy ngẩng đầu nhìn nó cô khẽ cười đột nhiên cất giọng: “ Lục Đình, anh đã từng ngồi trên đó chưa?, có cảm giác thế nào? “

“ Ngồi trên đó có thể ngắm được cảnh đêm của toàn thành phố đó, nếu em chưa thử vậy hôm nào rãnh chúng ta thử một lần không? “

Lục Đình chỉ nhìn cô, còn cô thì lại đang nhìn cái vòng quay kia, người ta nói thứ đẹp nhất chính là ánh mắt của kẻ si tình, ánh mắt của Lục Đình ngay lúc này đúng là rất đẹp thật sự đẹp hơn tất cả mọi thứ vì trong đó chỉ có mỗi bóng hình người con gái anh yêu, chỉ tết là Bối Vy không nhận ra cô trong mắt anh đẹp đến nhường nào.

“ Được, vậy khi nào rãnh chúng ta sẽ thử “, Bối Vy nói xong liền nhìn anh cười tươi.

Hai người tiếp tục đi dạo thêm một đoạn lối sống về nhịp vẫn là nhộn nhịp nhất, Bối Vy vẫn luôn có rất ít cơ hội ra ngoài đi dạo như bây giờ không chừng chỉ vài ngày nữa thôi cô lại phải vùi đầu vao nào là quay phim, chụp ảnh, quay quảng cáo vậy nên cô rất xem trọng thời khắc hiện tại cứ đi mai như vậy thật sự là không muốn về chút nào, trời càng về khuya đường phố lại càng nhộn nhịp hơn hắn, thành phố được mệnh danh là sống về đêm đúng là danh xứng với thật càng về đêm thì càng đông đúc, gió đêm cũng rất mát mẻ thời tiết vào những ngày cuối năm đúng là lúc dễ chịu nhất.

Bối Vy đi đến một quán ăn vặt nhỏ đều là những món trước đây cô là Lục Đình thường cùng nhau ăn, lúc trước anh đi học cùng cô đi làm về khuya nên hai người thường xuyên đi ăn khuya với nhau không có quán ăn ngõ ngách nào mà anh và cô chưa từng bước chân đến chỉ là thời gian trôi qua lâu như vậy có nhiều quán hình như đã không còn hoạt động nữa.

“ Lục Đình, qua đó ăn một chút không? “

Cô nhìn thấy đồ ăn là hệt như một đứa trẻ, cô kéo lấy tay Lục Đình vừa thúc vừa chạy hai người không nhanh không chậm đi qua con đường nhỏ quán ăn vặt ngay trước mắt chỉ còn vài bước chân nữa là đến thì đột nhiên có một chiếc xe đang đi với tốc độ cao có dấu hiệu mất kiểm soát, Lục Đình nhận ra nguy hiểm liền kéo mạnh Bối Ly nép vào người mình còn chưa còn chưa kịp có phản ứng tiếp theo một người phụ nữ vô tình vừa nghe điện thoại đi ra đến khi nhận ra chiếc xe lao về phía mình thì không kịp né được nữa, cô bị chiếc xe đâm một cái mạnh cô gái lăn lốc mấy vòng liền màu me đầy người, chiếc xe bị mất phương hướng đầu xe lao về phía mấy cái cây lớn.

Nhìn người phụ nữ thoi thóp nằm trên đường mọi người xung quanh cũng hoảng hồn, kinh sợ chạy đến cả Lục Đình cùng Bối Vy cũng lo lắng không yên.

Lục Đình nhìn thấy người bị thương bệnh nghề nghiệp của anh lại trỗi dậy, anh cẩn thận kiểm tra lại còn cố gắng đánh thức ý thức của người phụ nữ, Bối Vy đứng bên cạnh vội gọi xe cấp cứu đến, xung quanh người vây lại càng lúc càng nhiều không khí xung quanh trở nên ngột ngạt điều này lại vô tình làm cho tình trạng của cô gái trở nên trầm trọng hơn, Lục Đình đứng lên phụ trách sơ tán mọi người



“ Mọi người giãn ra một chút để cô ấy có không gian thở,..giãn ra một chút đi “

Chưa đến năm phút sau, xe cấp cứu đến Lục Đình bế cô gái lên nói sơ qua tình hình rồi cũng quyết định cùng Bối Vy cùng đến bệnh viện. Bối Vy thấy Lục Đình lo cho cô gái kia đến mức muốn nhảy bổ lên, máu bác sĩ trong người anh bây giờ đã sôi sục mạnh mẽ.

Đến bệnh viện cô gái liền được đẩy vào phòng cấp cứu, Lục Đình không yên cứ đi qua đi lại trước phòng phẫu thuật, Bối Vy thấy anh lo cô cũng lo theo hơn nữa lúc nãy tận mắt chứng kiến tai nạn giao thông cũng khiến cô có chút kinh sợ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Bối Vy rời đi vài bước rồi nhấc máy, bên kia một giọng lạnh ngắt vang lên còn mang phần sát khí nặng nề.

“ Cô đang ở đâu?, mấy giờ rồi cô còn chưa về? “

Bối Vy vội nhìn lại màn hình điện thoại, cô chưa đi được bao nhiêu chỗ mà đã gần ba giờ sáng, bây giờ xem ra Cố Thiếu Tranh đang rất tức giận nhưng sao giờ này anh vẫn chưa ngủ

“ Tôi đang ở bệnh viện, ông chủ, tôi về ngay đây “

“ Bệnh viện?, cô bị làm sao? “

“ Không phải tôi, là người khác, tôi về ngay đây “

Bối Vy ngấc máy khẩn trương đi về phía Lục Đình nói vời lời rồi rời đi, bây giờ so với tình hình của cô gái trong kia thì cô đang lo sợ về sự tức giận của người đàn ông kia hơn, cô còn không mau về chắc anh sẽ gọi cháy máy luôn quá.



“ Lục Đình, em phải về rồi anh ở lại có tình hình gì thì báo em với nhé “

“ Vy Vy, đi xe cẩn thận đó “

“ Em biết rồi “, Bối Vy chạy đi còn quay đầu nói với lại.

...

Bối Vy khe khẽ mở cửa nhà cô còn cẩn thận đưa mắt kiểm tra xung quanh xác nhận không thấy bóng dáng ai mới rón rén bước vào, còn đang mừng hụt vì nghĩ Cố Thiếu Tranh đã ngủ thì một giọng đàn ông lạnh quen thuộc cất lên bên tai, Cố Thiếu Tranh nạt cô: “ Cô còn nhớ đường về? “

“ Ông chủ, tôi xin lỗi, tôi quên mất thời gian “

Bối Vy sửng ra người đàn ông này lấp ló như bóng ma ngồi ở cái ghế gỗ trong góc phòng nơi là khuất tầm nhìn nhất, cũng thật biết cách dọa cô quá mà, cô đi lại bật hết đèn nhà lên vừa tính nói thêm vài lời lại bị Cố Thiếu Tranh bất ngờ kéo tay đên ngay trước mặt anh, Cố Thiếu Tranh xoay người cô qua qua lại lại rồi giữ chặt mặt ngời phụ nữ, Cố Thiếu Tranh không nói không rằng đưa sát mặt anh vào hõm cổ cô chỉ một chút nữa thì môi người đàn ông đã chạm cô rồi, Bỗi Vy bị anh làm cho giật nảy mình, hai người chưa bao giờ có tiếp xúc gần như vậy, Bối Vy cảm nhận được tim mình đang đập rất nhanh không tài nào kiểm soát được hơi thở mình nữa.

“ Ông chủ,...ông chủ, anh làm gì ?”

“ Cô bị thương rồi? “

“ Không, tôi không bị thương “

 Bối Vy khẽ đẩy anh ra nhưng hình như người đàn ông lại âm thầm tránh đi.
— QUẢNG CÁO —