Căn phòng điện được bao phủ bởi màu đen và xám, với ánh sáng le lói từ những ngọn nến cũng không đủ để soi rọi mọi góc trong không gian rộng lớn.
Nam nhân đứng phía trước bàn sách, lưng quay về hướng cửa, ánh mắt chưa từng rời khỏi tấm bản đồ da dê dàn trải và đống văn thư chất ngổn ngang trên bàn. Đột nhiên sự tập trung của nam nhân lập tức bị phá hủy bởi âm thanh từ sau lưng truyền đến.
Tiếng lịch kịch lẻng xẻng của kim loại nặng va chạm vào nhau phát ra thanh âm đinh tai, thân ảnh gầy guộc của nam nhân dần hiện rõ trong luồng ánh sáng vàng vàng cam cam từ đèn nến. Nam nhân đi tới trước bàn sách rồi dừng lại ở một khoảng cách vừa đủ, ổn trọng tư thế hai tay chấp thành quyền hơi đưa ra trước và cúi đầu cung kính. "Điện hạ, có mật báo truyền tới!".
Nam nhân nơi bàn sách vẫn giữ im lặng theo dõi lữ trình trên bản đồ, giống như không hề để tâm đến lời nói của kẻ sau lưng.
Ngô Đức tay chấp quyền giữ vững tư thế kính cẩn một lúc lâu, kiên nhẫn chờ hệt như đang đợi sự hồi đáp của chủ nhân trước mặt, có lẽ việc này xảy ra thường xuyên nên dần dà cũng đã trở thành thói quen khó bỏ.
"Nói đi".
Ngô Đức gật đầu một cái rồi buông tay xuống, nghiêm nghị đứng một chỗ. "Điện hạ, nội thám trong cung truyền tin tức Quan gia đã rời khỏi Hoàng cung rồi".
Nam nhân cạnh bàn sách đang xem xét văn thư thì đột ngột khựng lại, quay người nhìn về phía thuộc hạ, vẻ mặt hiện ra sự ngạc nhiên. "Thật sao?".
"Dạ phải, hiện tại tình hình trong cung rất rối loạn. Nghe báo có vài cung đã bắt đầu phát bệnh dịch, khắp nơi đều hỗn loạn cả lên. Nội thám nói vào khi nhận được tin dữ truyền tới thì Quan gia đã rời khỏi cung ngay trong đêm đó, có dẫn theo Thái hậu và Hoàng tử Hoảng cùng tứ Hoàng tử, còn có bát Hoàng tử, ngoài ra không mang theo ai khác". "Mang theo cả Quang Khải và Ích Tắc sao?". Nam nhân chớp mắt hỏi.
Gật đầu, "Dạ phải".
Nam nhân thả xuống tờ văn thư, cúi mặt, im bặt vài giây sau đó tiếng cười thỏ thẻ dần dần lớn hơn. Nam nhân cười khúc khích, nhưng thanh âm phát ra lại mang nhiều phần chế giễu. Một lúc sau giọng cười nhỏ dần, nhỏ dần rồi cũng dừng lại, nam nhân khẽ thở một hơi dài như nhẹ nhõm.
"Không nghĩ đến, ha! Nhiều năm như vậy rồi nhưng bản tính ích kỉ và ti tiện của hắn vẫn chưa từng biến đổi chút nào, nhỉ?". Nam nhân buông lời nhẹ tênh, mỗi một chữ đều chứa đầy sự châm biếm.
Ngô Đức chỉ giữ im lặng, hắn không phải không dám bàn tán về Quan gia, chỉ là do hắn không dám chen ngang khi chủ nhân đang nói chuyện.
Nam nhân ổn định lại thái độ, dò hỏi . "Hắn đi rồi, vậy những chuyện trong cung...?". "Là...là Hoàng hậu". Câu nói này khiến cho Ngô Đức có chút ngập ngừng.
"Là nàng!".
Ngô Đức quan sát biểu cảm của chủ nhân, bất ngờ và có chút gì đó bồi hồi.
"Hiện tại có nhiều đạo Cấm vệ quân đang canh phòng nghiêm ngặt phía ngoài Hoàng thành và cấm cung, tình trạng dịch bệnh cũng đang có nỗ lực để trấn áp. Tất cả các cửa ra vào đều bị phong tỏa, nghiêm cấm ra vào, kể cả bên phủ Nội Vụ cũng đang trong tình trạng tê liệt không được phép vận chuyển hàng hóa từ bên ngoài vào Hoàng thành nữa".
"Cấm vệ quân?". Nam nhân thắc mắc.
"Những năm nay Hoàng thượng thường xuyên không ở trong cung, có nhiều việc khẩn cấp cần thiết nhưng lại không thể xử lý vì phải đợi lệnh vì chỉ có duy nhất Hoàng thượng mới ban hành được. Gần nửa năm trước Quan gia đã bàn giao lệnh kim tiễn cho Hoàng hậu, bây giờ không cần phải đợi sự thông qua của Quan gia, Nương nương có thể trực tiếp phân phó trách nhiệm cho Cấm vệ quân khi cấp bách". Ngô Đức ôn tồn thuật lại mọi chuyện. Nam nhân chìm vào trầm mặc, im lặng không nói gì.
Ngô Đức quan sát đoán tâm ý chủ nhân, cảm thấy ổn thỏa liền cất giọng nghiêm nghị. "Điện hạ, thần nghĩ thời cơ mà chúng ta đợi bấy lâu nay đã tới, lần này ông trời cũng về theo phe của chúng ta. Đã đến lúc rồi!".
Nam nhân đảo mắt nhìn không nói, khiến cho Ngô Đức đứng đợi nhưng trong lòng lại như có ngàn cơn sóng cuồn cuộn dâng trào, nôn nóng không ngừng nhưng hắn lại không dám thúc giục, chỉ có thể chờ đợi ý kiến của chủ nhân.
Sau một hồi lâu, biểu cảm trên mặt nam nhân thay đổi liên tục và rồi dừng lại với sự kiên định toát ra.
"Đi dặn dò Doãn Trung, đại kế hoạch của chúng ta sắp tới có thể sẽ tiến hành không bao lâu nữa".
Ngô Đức cúi người, tay chấp quyền thi lễ, sau đó quay lưng rời đi.
Nam nhân nhìn theo bóng lưng Ngô Đức đang đi khỏi, thở dài một hơi nặng nề. Nhắm mắt lại, suy nghĩ đang quay về cái tên mà Ngô Đức nhắc đến, tâm trạng không khỏi chùn xuống, nam nhân mở mắt, hai tay nắm chặt thành quyền đấm mạnh xuống bàn gỗ, ánh nhìn đầy sắc bén, âm trầm và toan tính. Phía bên ngoài phủ là một quang cảnh hoàn toàn khác biệt. Không gian trong vòng một trượng* xung quanh không có lấy một bóng người, yên tĩnh đến rợn người, ngoại trừ tiếng gõ canh thỉnh thoảng vang vọng tới thì tới tiếng xào xạc của tán cây bị gió va quật không ngừng chao đảo. Nửa đêm vắng vẻ, gió lạnh thổi lướt qua từng đợt, phía trước sương mù lượn lờ trắng xóa, đôi lúc sẽ có tiếng chó sủa vọng tới.
*10m
Cánh cửa lớn bằng gỗ nặng nề nằm im lìm không động tĩnh, phía trên là l*иg đèn đỏ treo cao với ánh sáng le lói hiu hắt. Dưới bậc tam cấp, con ngựa đen huyền và dây cương bị cột vào thân một cây tùng bách vẫn thỉnh thoảng đi qua bước lại, tiếng móng ngựa lộc cộc vui tai gõ đều đều trên nền đường lát đá.
Cách đó khoảng mười thước về bên trái, khuất sau những thân cây thông tùng ẩn hiện hai bóng người vận dạ hành y lấp ló không ngừng quan sát về hướng cửa lớn. "Hay là chúng ta âm thầm lẻn vào bên trong đi! Ở ngoài này chả thu được kết quả gì".
Tên hắc y nhân vừa thốt ra câu nói liền đã bị người đồng hành còn lại vỗ vào đầu một cái mạnh.
"Ngươi đừng ngu xuẩn! Ngươi nghĩ Mạc phủ muốn vào thì vào hay sao?!".
Tên hắc y nhân xoa xoa cái gáy bị vỗ mạnh, biểu hiện khó chịu. "Chúng ta cũng đã theo dõi ở ngoài này gần một tháng rồi, nhưng cũng chẳng có dấu vết gì. Cứ tiếp tục đợi như vậy liệu có ổn không?".
Kẻ đồng hành cau mày, thở hắt một cái, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn vào hướng cửa lớn. "Chủ nhân đã lo tính chắc chắn không sai, sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ rục rịch hành động thôi. Việc của chúng ta là nhận lệnh mà làm, không có quyền phán xét chuyện của chủ nhân. Cứ Chờ đi".
"Ta thật không hiểu?". Tên bị gõ đầu bất bình thắc mắc. "Rõ ràng chúng ta có thể lẻn vào bên trong phủ một cách lặng lẽ, nhưng chủ nhân lại không cho phép. Gần giống như chủ nhân đang kiêng dè người trong đó như vậy?". "Đó là điều tất yếu!". Kẻ đồng hành đánh mắt về phía trước.
"Vũ Đắc hiện tại ở trong triều đình vô cùng có mặt mũi, gần đây hắn đang không ngừng âm thầm lôi kéo các quan viên bên võ ban, mối giao hảo của hắn với những người đứng đầu võ ban khá chặt chẽ. Bây giờ đến cả Phạm Văn Quyết nhị phẩm văn ban và Châu Kiểm nhất phẩm võ ban cũng có phần phải e dè hắn, người như vậy làm sao chủ nhân lại có thể không để tâm được? Hơn nữa, Vũ Đắc xưa nay nổi danh ngang tàn bá đạo, tính tình hách dịch độc đoán, chỉ cần gây sự với hắn một lần thôi thì hắn sẽ ghi thù cả đời. Ngươi nói xem, nếu chúng ta lẻn vào trong phủ không may bị hắn bắt được, ta và ngươi sẽ thê thảm ra sao, ngươi nghĩ khi đó ta và ngươi có còn đừng sống nữa không?".
Hắc y nhân khẽ rùng mình, trùng hợp một cơn gió lạnh vừa thổi vụt qua họ. Kẻ đồng hành tiếp tục buông lời gắt gỏng. "Bị bắt là chuyện nhỏ, lỡ như buộc miệng khai ra danh tính của chủ nhân mới là chuyện lớn! Khi đó chúng ta phía trước phía sau cũng chỉ có một con đường chết". "Được rồi được rồi, đừng nói nữa...". Hắc y nhân xua xua tay, chặn lại lời nói của kẻ bên cạnh. Rồi bất chợt hắn khựng lại, "Vừa rồi ngươi nói Vũ Đắc...? Đây là Mạc phủ".
"Hắn họ Mạc". Kẻ đồng hành liếc mắt xuống người đang ngồi phía dưới.
"Hắn từng là người của nhà họ Mạc nhưng vì mâu thuẫn nên bị trục xuất khỏi gia tộc. Hắn thù ghét gia tộc nên không lấy họ Mạc khi thí khảo, bây giờ chỉ lấy tên đệm làm họ tự gọi là Vũ Đắc".
Hắc y nhân gật gù như đã hiểu.
Bỗng một tiếng két lớn truyền tới cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ. Cả hai đều vội vã rút người, ẩn mình núp sau thân cây lớn, bốn con mắt nhìn chằm chằm về hướng cổng lớn. Từ sau cánh cửa đỏ, bóng dáng Ngô Đức bước ra, thái độ vội vàng gấp rút, đi thẳng xuống bật tam cấp, tháo dây cương rồi leo thẳng lên lưng ngựa. Ngô Đức siết dây cương, giá một tiếng hô lớn và thúc ngựa lao đi, phi thẳng vào trong màn sương dày đặc rồi bóng dáng dần mất hút. Hai tên hắc y nhân nhanh chóng chạy ra phía sau nhưng không bắt kịp tốc độ của Ngô Đức. Bọn họ nhìn theo hướng người mới rời đi, gấp gáp bàn bạc với nhau.
"Ngươi trở về thông báo với chủ nhân, ta tiếp tục đuổi theo hắn!".
"Được!".
Sau đó cả hai người tách ra, bóng dáng chạy về hai hướng khác nhau. Tiếng vó ngựa càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng xa rồi dần biến mất. Chỉ còn lại một màn đêm tĩnh mịch.
Cùng đoạn thời gian này, đã hai ngày trôi qua trên mảnh đất Thăng Long, diễn biến có chút phức tạp, tứ thành yên tĩnh bình lặng, nhưng có chỗ thì lại khác hoàn toàn.
Bên trong Hoàng thành được tăng cường canh giữ nghiêm ngặt bởi Cấm vệ quân, tình trạng dịch bệnh khắp nơi cũng được xem là tạm ổn định, dù đã có vài trường hợp xuất hiện triệu chứng bệnh nhưng may mắn đã được chỉ đạo cách ly hoàn toàn. Duy chỉ có tình hình ở Dụ Nguyệt uyển vẫn luôn nằm trong diện căng thẳng, bởi chẳng ai biết được liệu dịch bệnh sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào. Những ngày này Tiểu Khả đều bị giam ở phía trong uyển chỉ vì lựa chọn đi vào cứu người trước đó, bọn người ở bên ngoài hầu như đều không muốn mạo hiểm để cho cô tùy tiện ra vào do đã hiểu rõ được sự nguy hiểm của dịch bệnh. Việc cô liều lĩnh tự ý chạy vào trong uyển không lâu sau ngay trong ngày đã được báo lên chỗ của Lý Oanh chờ chỉ thị của nàng để biết phải xử lý như thế nào, mặc dù bọn người của Thái Y viện bên ngoài đều không vừa lòng với hành động này của Tiểu Khả cho lắm, có thể họ đã không ưa từ lúc phải chia phối quyền quản lý cho cô rồi cũng nên. Chỉ là lần này hành động đột ngột của Tiểu Khả giống như để bọn họ nắm được thóp của cô, nếu như không phải lâm vào tình cảnh ngặt nghèo chắc chắn bọn người của Thái Y viện sẽ một mực làm lớn chuyện lên, nhưng bọn họ hiện tại vẫn đang phải án binh bất động bởi vì cô là người được đích thân Hoàng hậu điều tới, bọn họ dù có muốn vuốt mặt nhưng cũng phải nể mũi. Tiểu Khả dù chỉ mới chuyển sự vụ chưa được gọi là lâu lắm, nhưng cô cũng đã nghe được nhiều lời đồn và cô cũng không lạ gì tâm cơ của những lão già đứng đầu các bộ sở, không loại trừ cả Thái Y viện. Nhưng hiện tại tình hình của Tiểu Khả có thể nói là yên ổn, vì khi tin tức được báo cáo lên thì Hoàng hậu đã căn dặn tất cả các sở vụ đang trực thuộc phải tuyệt đối phối hợp và làm theo những gì cô yêu cầu, thậm chí nàng còn cho phép cô có thể tùy ý ra vào trong ngoài uyển mà không gặp bất cứ sự ngăn cản nào.
Thật sự trong lòng Tiểu Khả tràn ngập một cảm giác cảm kích không nói thành lời, không ngờ rằng Lý Oanh lại bao dung và đức độ như vậy, cả bản thân cô cũng không dám tin là nàng có thể tin tưởng cô đến mức tuyệt đối thế này, Tiểu Khả tự ngưỡng mộ bản thân không nghĩ tới cô có thể chiếm trọn được lòng tin của nàng, xem ra những chuyện mà trước đó bản thân hết lòng giúp đỡ Trưởng công chúa đã để lại trong lòng Lý Oanh một ý nghĩa sâu sắc, hoặc có thể là do cô tự nghĩ nhiều rồi. Tiểu Khả còn loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện của những tên Cấm vệ quân phía bên kia bức tường, lúc việc cô tự tiện đi vào trong uyển được thông báo với Hoàng hậu, bọn họ nói rằng nàng đã rất ngỡ ngàng và rồi chuyển thành gấp gáp. Đến mức còn định chạy tới nơi này xem thử tình hình, nhưng may mắn được Liễu Thu khuyên ngăn kịp lúc mới từ bỏ suy nghĩ mạo hiểm đó, sau đó là ban hành khẩu lệnh kia xuống dưới. Trong bụng Tiểu Khả có một cảm giác không thể tả thành lời, là biết ơn, là cảm kích, và có một chút gọi là hạnh phúc. Cảm kích là vì nàng đã dốc sức giúp đỡ từ xa mặc cho hành động của cô có thể coi là phạm thượng vì tự làm theo ý mình khi chưa có chỉ thị của Hoàng hậu, còn hạnh phúc vì nàng thực sự đã lo lắng cho cô, nếu không nàng cũng sẽ không muốn tự đặt mình vào nguy hiểm mà định chạy tới đây xem xét tình hình của cô.
Có đôi lúc Tiểu Khả cũng thắc mắc và tự hỏi về thái độ của vị Hoàng hậu này, tại sao nàng lại đối xử với cô tốt như vậy? Có thể cho rằng nàng đối xử tốt với bản thân vì chuyện trước đó cô đã chữa bệnh cho Thái Đường. Cái việc đó vốn dĩ là bổn phận, vì đã được giao phó cũng như được đặt hết sự tin tưởng vào bản thân, nhưng nàng đều không cần phải cố gắng làm một thứ gì đó để đáp lại, bởi vì đó là trách nhiệm của cô. Sự đối đãi của Lý Oanh rất nhiều lần từng khiến cho cô cảm thấy mạc danh kỳ diệu, thậm chí có lúc cô còn cảm giác rằng nó rất khác biệt, giống như chỉ có duy nhất một mình cô nhận được đặc ân đó vậy. Liệu có phải do cô thật sự đã nghĩ quá nhiều hay vốn dĩ đằng sau những đặc ân đó thì Lý Oanh lại có một tâm tư khác? Tiểu Khả không đoán và cũng không dám đoán. Bởi vì bản thân cô dẫu có là Y phó thì cuối cùng cũng chỉ là nô tài, mà nô tài thì không được phép bàn tán, suy đoán tâm ý của chủ nhân. Hơn nữa việc Hoàng hậu nương nương đang có ý định gì thì cũng không tới lượt bản thân đi quản, tốt hơn hết là yên phận làm tốt việc của mình là được rồi.
Lại nói đến, tình trạng dịch bệnh hai ngày nay đều không có tiến triển gì đột phá, nhưng vẫn được xem là tốt. Bệnh dịch hạch đang được khống chế một cách có trật tự, các trường hợp phát hiện bệnh ngoài phạm vi Dụ Nguyệt uyển đều được lệnh chuyển tới một biệt điện gần uyển, toàn bộ đều bị cách ly tuyệt đối, vì hành động nhanh chóng và trật tự nên ngay lập tức liền ngăn chặn được bệnh dịch lan truyền. Những người mới được phát hiện bệnh hầu hết không phải bị truyền nhiễm tự nhiên ở bên ngoài, mà là do đã có hoặc từng có tiếp xúc với nhân sự của Dụ Nguyệt uyển cho nên mới lây nhiễm phải. Mặc dù bản thân vẫn đang bị giam lỏng, phần lớn là do tự nguyện trong uyển nhưng Tiểu Khả vẫn có thể gián tiếp chỉ đạo và đưa ý kiến về việc xử lý những ca nhiễm bệnh dịch mới. Tiểu Khả thầm biết ơn Lý Oanh vì đã dành cho cô đặc quyền đó, nó giúp ích rất rất nhiều lúc này, khiến cho bọn người của Thái Y viện phải nhất mực tuân theo chỉ đạo của cô mà không dám có lấy tới một câu phàn nàn hay phản bác, vì vậy nên công cuộc cứu chữa cũng được nhanh chóng thực hiện.
Thật ra dù cho được phép tự do ra vào, nhưng phần lớn bản thân Tiểu Khả đều muốn tự ở lại trong uyển, bởi vì cô tự ý thức được cứ tùy tiện đi ra đi vào nếu như không may trên người mang theo mầm bệnh, đến lúc đó truyền nhiễm ra bên ngoài thì coi như công sức mấy ngày nay đều đổ sông đổ biển. Vả lại Tiểu Khả không muốn làm bệnh dịch lây lan ra rồi truyền nhiễm tới Chiêu Hoàng cùng Lý Oanh, bây giờ cô bắt buộc phải ở lại nơi này, cô không thể lập tức lao ngay đến bên cạnh cứu chữa nếu hai người đó bị lây nhiễm, hơn nữa hai người họ lại là người mà lúc này cô để tâm lo lắng nhất. Cho nên tốt nhất là tự yên phận ở tại một chỗ để không biến mình thành một con vi khuẩn biết đi biết chạy báo hại người khác. Ở phạm vi bên ngoài có thể nói là ổn định gần mức an toàn, ngược lại trong uyển thì không nhẹ nhàng như vậy. Hầu như hơn phân nửa, không nói đến là gần như toàn bộ nhân sự trong Dụ Nguyệt uyển đều đã có dấu hiệu bị nhiễm bệnh, ngoại trừ Vân Tình và hình như là Hoàng Mai, tránh được nạn này. Đến cả Vân Xuyên cũng đã mắc bệnh, bây giờ trong uyển không còn có lấy một người khoẻ mạnh để phụ giúp nữa, chỉ sót lại hai tiểu cô nương đang sợ hãi phập phồng và một tên gan to không sợ chết là cô. Hiện tại Dụ Nguyệt uyển gần như đã biến thành một cái lãnh cung đúng nghĩa.
Tiểu Khả muốn thật mau chóng giải quyết nguồn cơn của dịch bệnh đầu tiên, nên sau khi đã xem qua tình trạng của Lý Huệ thì cô chưa từng nghỉ ngơi mà tiến thẳng vào việc chữa trị.
Với những lớp áo bảo hộ và vật dụng sơ sài, Tiểu Khả mạo hiểm đích thân đi kiểm tra nơi khởi nguồn của mọi thứ. Hiện tại hậu viện của Dụ Nguyệt uyển không có lấy một bóng người, tất cả nhân sự đều bị bắt ép giam lỏng trong những gian phòng nhỏ phân riêng nam nữ. Nhân sự của uyển đếm hết cả thảy xấp xỉ gần năm mươi người chưa tính Vân Tình và Hoàng Mai, toàn bộ bọn họ bị cưỡng chế dồn lại trong ba gian phòng chỉ đủ rộng cho mười người ở mỗi một phòng. Đó chỉ mới là số người thuộc trực tiếp của Dụ Nguyệt uyển, còn chưa bao gồm cả những nội quan và cung nữ chạy việc bên ngoài nhưng vẫn chịu dưới sự quản lý của uyển, kể từ lúc tin trong uyển bùng phát bệnh dịch thì toàn bộ những nội quan cung nữ đó đều đã bị áp giải trở lại và giam lỏng chung với những người khác, chỉ là họ sẽ được sắp xếp ở những phòng điện khác. Gần năm mươi người, phân riêng nam nữ, bị nhốt lại trong gian phòng với bốn bề xung quanh cửa sổ đều bị bịt kín bằng hồ vữa trộn cùng bột gạo nếp được trét đầy vào các khe cửa hở, xong còn dán giấy niêm phong có ấn mộc chu sa của Thị Vệ Sở đỏ chói mắt. Những tưởng như thế này đã khiến cho Tiểu Khả cảm thấy được sự quá đáng, cho đến khi đẩy cửa bước vào trong gian phòng, cảnh tượng đập vô trước mắt càng khiến cho cô dâng lên một nỗi thương cảm và xót xa vô cùng tận.
Mặc dù chỉ mới bước vào giữa giờ Mùi*, bên ngoài trời nắng rát da rát thịt, dù đi ngang dưới tia nắng cũng nóng như bị lửa đốt, ngược lại trong phòng lại bị bóng tối phủ lấy bởi vì chả có tia nắng nào có thể lọt qua những khe cửa đã bị trát đầy vữa, ngoại trừ luồng ánh sáng của mặt trời hắt vào theo cửa sổ dán giấy dầu trắng. Như vậy cũng có thể tạm thời lờ mờ nhìn thấy đường, nhưng khi mặt trời đã xuống núi thì nơi này sẽ hoàn toàn bị chìm trong một màn đêm đen đến mười đầu ngón tay để ở trước mặt cũng không thể nhìn rõ. *14 giờ
Sự oi bức của buổi trưa nắng cộng với không gian kín mít ngột ngạt đã biến gian phòng thành một cái lò thiêu đúng nghĩa. Cả khu vực theo như ước chừng của Tiểu Khả chỉ vỏn vẹn mười lăm thước* vuông đổ lại mà phải dồn chứa tới mười sáu người! Không tính tới còn có những vật dụng bằng gỗ như bàn ghế hay tủ kệ khác đều đã chiếm hết một phần lớn diện tích. Tiểu Khả nhìn thấy có sáu, bảy cái giường độc bằng gỗ vô cùng thô sơ, thậm chí có thể gọi luôn là cái phảng, bởi vì nó thậm chí quá tệ hại để tới mức được gọi là giường, với một hai tấm ván gỗ mục chỉ được đóng thêm bốn cái chân như chân ghế!
*15mét
Sáu, bảy cái giường ván, nhưng lại có tới mười sáu người. Mười sáu người dồn ép trong một cái nơi thậm chí còn không bằng một cái chuồng heo! Âm u, ngột ngạt, ẩm thấp, bí bách và nóng đến run người. Cung nữ nằm la liệt khắp mọi ngóc ngách vì thiếu chỗ, bọn họ nhường nhau thay phiên để được nghỉ trên mấy cái giường ván ọp ẹp gần như muốn gãy tới nơi, phần đông những người còn lại đều bắt buộc phải nằm dưới nền đất chỉ được lót bằng tấm chiếu mỏng. Bởi vì quá nóng bức nên nhiều người không chịu đựng nổi phải cởi bỏ ngoại sam, để lộ phần vai và cánh tay trần loang lổ những mảng da ửng đỏ vì bị hung đến nổi sậy. Những vật dụng không có chỗ đựng nên bày ngổn ngang lăn lóc dưới đất, hoặc kế bên chỗ ngủ, mấy cái giường đã chiếm hầu hết không gian trong này, nên các cung nữ đành phải trải chiếu xung quanh khá lộn xộn vì không thể sắp vị trí đều nhau cho từng người được, nhìn thấy góc nào có thể thuận tiện thì nằm ở chỗ đó. Mười sáu người trong một cái phòng vỏn vẹn mười lăm mét vuông, còn kê thêm giường và các thứ linh tinh khác, suy ra mỗi người chưa có lấy tới một mét chỗ nghỉ ngơi, không đủ để họ có thể nằm ngay ngắn hay kể cả duỗi thẳng chân. Tất cả bọn họ đều bị giam lỏng lại, cho nên việc giữ gìn vệ sinh là điều không thể nào. Tiểu Khả thoáng để ý về hướng một góc phòng nơi được các cung nữ dùng tấm vải cũ treo lên để che chắn thành một phòng nhỏ, các cung nữ nằm ngồi ở mọi nơi nhưng vẫn cố gắng tránh xa khu vực này, chỉ cần nhìn sơ qua thì cô cũng đã đoán ra ngay nơi đó là gì, nơi để tiểu tiện. Cô thầm cảm thán gian phòng này nhỏ như vậy cho dù cố gắng tránh thì lại tránh được bao xa? Cuối cùng vẫn chẳng phải cắn răng chịu đựng nằm sát ở gần đó hay sao. Từ bên trong khu vực nhỏ đó đang dần dần bốc lên một thứ mùi hôi ngai ngái thoang thoảng khắp phòng, không nồng nặc nhưng đủ để có thể phá hủy khứu giác của người khác, thậm chí Tiểu Khả còn có thể lờ mờ nhìn thấy những con côn trùng nhỏ đang bò ở khu vực bờ tường chỗ đó. Tiểu Khả trong bụng dâng lên cảm giác muốn nôn mửa nhưng cô đã rất cố gắng kiềm chế, cô thầm nghĩ nơi này là phòng cung nữ ít ra cũng sẽ có phần "sạch sẽ" hơn nhiều, nhưng tình trạng cũng đã tồi tệ nghiêm trọng như thế này, đổi ngược lại nếu là phòng bên các thái giám... cô thật sự không dám nghĩ đến sẽ còn kinh khủng tới mức độ nào nữa! Cảnh tượng hiện hữu trước mắt làm cho Tiểu Khả vừa bước vào đã bị sốc một trận, chỉ có thể đứng trơ tại cửa. Cho đến khi nhận ra tất cả những tình trạng kinh hoàng tồi tệ đang diễn ra tại đây, khiến cho Tiểu Khả sau rất nhiều năm cố gắng cuối cùng tận sâu thẳm trong thâm tâm cũng phải thốt ra những câu chửi thề mà từ lâu cô đã quyết tâm bỏ.
Ôi chúa ơi~! Wh*t the f**k sh*t! Cái MẸ gì đang diễn ra ở chỗ này vậy!?!
-----Hết Chương 81-----
Tác giả: Khi lâm vào hoàn cảnh khốn khổ nhất, sẽ không ai nhận ra rằng mình đang phải trải qua những chuyện gì cả...Ngày đăng: 14-8-2023