HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Chương 22: Rời đi



Gió bên ngoài mang theo chút mưa bụi, thổi tới khiến Tiết Tịnh Kỳ hơi run.

Cô đứng một lát rồi về phòng mình.

Thích Mặc Thanh nhìn bóng lưng Tiết Tịnh Kỳ rời đi, trái tim như bị thứ gì chặn lại, có điều hắn mang mặt nạ nên cũng không nhìn ra cảm xúc gì.

Thích Mặc Thanh khẽ ho rồi bỗng hỏi: “Nhục Nghê, Giả Sơn, ta hỏi hai ngươi, hôm nay Vương phi đã đi đâu?”

Nhục Nghê, Giả Sơn tiến lên một bước, hai người đưa mắt nhìn nhau, chủ tử đã hỏi thì không thể không trả lời.

Nhục Nghê đáp: “Khi ấy người xuống núi thì đã trúng độc hôn mê, khi Vương phi điều thuốc cho người thì phát hiện thiếu cỏ đen nên ra ngoài tìm dược. Hôm sau, ta và Giả Sơn uống trà của Vương phi rót hôn mê bất tỉnh, khi chúng ta tỉnh lại thì không thấy Vương phi đâu. Tới lúc chúng ta tìm được Vương phi thì nàng đang ở cùng Ôn Vương, Ôn Vương còn nói, nói…”

Nhục Nghê ấp úng, Thích Mặc Thanh ngẩng đầu nhìn nàng ấy: “Hắn nói gì?”

“Ôn Vương nói, Vương phi là nữ nhân của mình, hôm đó ra ngoài để hẹn hò với hắn.”

Nhục Nghê nói xong thì cúi đầu không dám nhìn hắn.

Hai mắt Thích Mặc Thanh càng ngày càng lạnh, bàn tay giấu trong chăn đã nắm chặt thành quyền, không ai nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn dưới lớp mặt nạ ấy.

Hai người chỉ cảm thấy không khí xung quanh dần lạnh đi, mãi sau Thích Mặc Thanh mới nhịn được xúc động muốn giết người của mình.

Hắn cứng ngắc nói: “Ta biết rồi, các ngươi ra ngoài trước đi.”

Nhục Nghê và Giả Sơn cũng không dám ở lại lâu, làm lễ với Thích Mặc Thanh xong thì lui ra ngoài.

Hai người đi tới vườn hoa phía sau Vương phủ, một đường vòm nổi trên mặt hồ, gió thu thổi bay khiến cho mặt hồ nổi lên từng gợn sóng lăn tăn.

Nhục Nghê bỗng dừng lại, quay người hỏi Giả Sơn: “Ngươi nói xem có phải ta nhiều lời rồi không? Lỡ như Vương gia và Vương phi vì chuyện này mà bất hòa thì chẳng phải là lỗi của ta sao?”

Giả Sơn nghe ra sự tự trách trong lời Nhục Nghê, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt: “Nhục Nghê không sợ trời không sợ đất mà cũng có lúc lo lắng à, có phải ta nên cảm thấy may mắn vì mình đã nghe được lời này không?”

Nhục Nghê giả vờ tức giận xoay người muốn đi, Giả Sơn phía sau vội chắn trước mặt nàng, thấy nàng không đi nữa thì mới nói: “Sẽ không đâu, chúng ta là thị vệ của Vương gia, đương nhiên phải làm tròn bổn phận của mình, có lời thì phải bẩm báo, không có đúng sai gì hết, lừa gạt Vương gia mới là sai.”

Nghe lời an ủi của Giả Sơn, lúc này trong lòng Nhục Nghê mới dễ chịu hơn một chút, nghĩ tới tình cảm sâu đậm của Vương gia và Vương phi, có lẽ sẽ không vì chút chuyện này mà nổi giận.

Thích Mặc Thanh trong phòng vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, không biết bao lâu cảnh sắc ngoài cửa sổ dần mờ mịt, hắn mới thay đổi tư thế, nằm xuống lần nữa.

Bữa tối được quản gia bưng lên, Thích Mặc Thanh đang nhắm mắt tu luyện nội công, lần này trúng độc sau khi tỉnh lại hắn cảm thấy nội lực của mình đã nhạy bén hơn, nhiệt huyết sôi trào lưu động trong cơ thể.

“Vương gia, dùng bữa thôi ạ, phòng bếp chuẩn bị một ít rau thanh đạm khai vị và cháo trắng, cơ thể người vừa tốt lên, ăn chút gì đó sẽ dễ chịu hơn nhiều.” Quản gia biết bây giờ Thích Mặc Thanh vừa mới tỉnh, chắc hẳn sẽ không thích ăn đồ dầu mỡ.

“Vương phi đâu? Sao nàng không tới? Nàng đang làm gì?” Thích Mặc Thanh nghe thấy giọng quản gia thì bỗng mở mắt.

“Thưa Vương gia, Vương phi ở trong Viện Phong Hà, đóng chặt cửa, cả buổi chiều không ra ngoài.”

Nghe thấy lời của quản gia, Thích Mặc Thanh khẽ cười lạnh, có phải nàng chột dạ không dám nhìn mình?

Hắn ngẩng đầu nhìn quản gia, lửa giận trong lòng càng dâng lên: “Tìm Vương phi tới.”

Quản gia đáp một tiếng rồi đặt hộp cơm xuống bàn nhỏ bên cạnh, xoay người đến lầu các của Tiết Tịnh Kỳ.

Tiết Tịnh Kỳ đang ngồi bên cửa sổ nhìn cây bị gió thổi Tiết điều, gió lạnh thổi loạn tóc cô, vài sợi tóc đen mềm mại xòa xuống bên miệng nàng.

Từ khi nào mà cô trở nên thế này, có thể ngồi dựa vào cửa sổ ngơ ngác nhìn rừng trúc bị gió thổi cả một buổi chiều.

Cô vẫn là Tiết Tịnh Kỳ lạnh lùng đó, chuyện tình cảm không thể trói buộc được bước chân cô, cô lại trở về dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc ấy.

Bỗng nhiên ngoài cửa truyền tới giọng quản gia: “Vương phi, Vương gia cho mời ạ.”

“Ta biết rồi.”

Tiết Tịnh Kỳ buộc lại tóc, vén mấy sợi tóc ra sau tai rồi mới đi về phòng Thích Mặc Thanh.

Trong phòng im ắng, chỉ có một ngọn nết đang cháy, ánh lửa chập chờn không rõ lung lay, Tiết Tịnh Kỳ tới trước mặt Thích Mặc Thanh, nhìn hắn từ trên cao xuống.

Thích Mặc Thanh nhìn dung nhan tuyệt sắc của Tiết Tịnh Kỳ, Thích Vũ Hạo động lòng với nàng cũng không phải điều không thể, đều nói hồng nhan họa thủy, hôm nay lại xảy ra trên người hắn.

“Ngồi đi, ta có lời muốn hỏi nàng.” Thích Mặc Thanh nhìn thẳng vào mắt Tiết Tịnh Kỳ, ánh mắt cô không hề đặt trên người hắn.

Tiết Tịnh Kỳ nhìn đi nơi khác, giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng: “Thôi, có lời gì huynh cứ nói, ngồi xuống lại không nói được gì.”

Thích Mặc Thanh dựa vào gối, sắc mặt không tốt lắm nhưng đã có nhiều huyết sắc hơn lúc mới tỉnh lại.

“Sau khi nàng khiến Nhục Nghê và Giả Sơn hôn mê đã làm gì? Cỏ đen cả kinh thành đều không mua được, nàng có được bằng cách nào? Còn nữa…” Thích Mặc Thanh nói đến cuối cùng, ngữ khí có chút không ổn định: “Rõ ràng ta chưa động vào nàng…”

“Đủ rồi!” Tiết Tịnh Kỳ ngắt lời Thích Mặc Thanh định hỏi, xoay người đưa lưng về phía hắn, cứng rắn nói: “Nếu Vương gia muốn biết những điều này thì ta không thể trả lời.”

Ánh mắt Thích Mặc Thanh càng ngày càng lạnh, hôm nay hắn đã tức giận vài lần, ẩn nhẫn vài lần, thất vọng vài lần đều vì Tiết Tịnh Kỳ nhưng cô lại không có lời muốn nói với hắn.

Cho dù là giả thì hắn cũng muốn tin.

Nhưng cô lại không nói, đến lừa gạt cũng không muốn lừa hắn.

Thích Mặc Thanh tức giận: “Nàng biết Thích Vũ Hạo không phải người tốt gì, trước nay hắn vẫn luôn có ý đồ với nàng, nếu nàng vì vài lời nói của hắn mà dễ dàng tin hắn, đến cuối cùng sẽ chỉ chôn vùi chính mình mà thôi.”

Tiết Tịnh Kỳ khó mà tin được Thích Mặc Thanh cùng chung hoạn nạn với mình lâu như vậy sẽ nói như thế, cô còn cho rằng dù cả thế giới không ai hiểu cô thì vẫn còn Thích Mặc Thanh.

Nhưng bây giờ đến hắn cũng không tin cô, lòng cô nguội lạnh.

Ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ có chút thất vọng nhưng tiếc là Thích Mặc Thanh không nhìn thấy: “Huynh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ thế đó đi.”

Thích Mặc Thanh ghét dáng vẻ không để ý điều gì của Tiết Tịnh Kỳ, tức giận nói: “Nàng thật sự thích Thích Vũ Hạo sao? Hay là nàng và hắn đã làm giao dịch gì?”

“Chuyện đã bày ra trước mắt, Vương gia cảm thấy giữa ta và Ôn Vương có gì thì chúng ta có đó, nếu huynh không tin ta thì dù ta có nói nhiều hơn cũng vô dụng.” Tiết Tịnh Kỳ lãnh đạm nói.

Thích Mặc Thanh mong chờ Tiết Tịnh Kỳ sẽ giải thích nhưng lại đợi được câu này của cô, bỗng hắn hất đổ hộp thức ăn bên cạnh, phẫn nộ khiến lồng ngực phập phồng: “Không muốn nói thêm nửa câu, nàng ra ngoài đi.”

Tiết Tịnh Kỳ tuyệt vọng đỏ mắt mà Thích Mặc Thanh lại tức giận gân xanh nổi lên, tiếc là cả hai người đều không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương.

Thích Mặc Thanh đuổi cô đi, vậy cô sẽ đi, chỉ là đã bước ra khỏi căn phòng này, đời này cô cũng sẽ không bước vào một bước.

Tiết Tịnh Kỳ đi từng bước khó nhọc ra khỏi phòng, mỗi một bước đi lòng lại đau thêm một phần. Cô đã từng cho rằng mình đã luyện được lòng dạ sắt đá, lì lợm, tại sao hôm nay vẫn còn đau đến thế?

Tiết Tịnh Kỳ ra khỏi Vương phủ, ánh trăng rất sáng, trong thành đèn đuốc sáng trưng, cô phát hiện mình ra khỏi Vương phủ thì không còn nơi nào để đi.

Cô đi được một lát thì dừng trước một khách điếm, dù sao trên người cô cũng có tiền bạc, lại không có nơi nào để đi, thuê phòng ở đây cũng được.

Sau khi Tiết Tịnh Kỳ đi, Thích Mặc Thanh bỗng đứng dậy, những đồ trong phòng có thể ném thì đều ném, Nhục Nghê và Giả Sơn nghe thấy tiếng động đi vào thì trên đất đã là một đống hỗn độn.

“Vương gia, có chuyện gì vậy?” Giả Sơn vội hỏi, hắn chưa từng thấy dáng vẻ mất khống chế như này của Thích Mặc Thanh.

Một tay Thích Mặc Thanh chống trên bàn, đôi mắt nhắm lại nỉ non: “Tiết Tịnh Kỳ đi rồi, nàng đi rồi, nàng đi tìm Thích Vũ Hạo rồi, người nàng thật sự thích là Thích Vũ Hạo, là bổn vương tự tay đưa nàng đi, là bổn vương!”

“Vương phi đi rồi?” Giả Sơn sững sờ.

Hắn quay đầu nhìn Nhục Nghê, sắc mặt Nhục Nghê cũng không tự nhiên, xem ra chuyện nàng lo lắng vẫn xảy ra.

“Vương gia, trước giờ tình cảm của Vương phi và người đều rất tốt hai người làm việc lại ăn ý, sao nàng có thể thích Ôn Vương được? Nhất định là người hiểu lầm rồi, ta đi tìm Vương phi về.” Nhục Nghê nói xong thì cầm kiếm đi ra ngoài.

“Quay lại.” Thích Mặc Thanh gọi nàng lại: “Không ai được phép tự ý đi tìm nàng, nàng thích đi đâu thì đi, ở bên Ôn Vương cũng được, ở một mình cũng được, từ nay về sau không liên quan đến Minh Vương phủ.”

Nhục Nghê không cam lòng nói tiếp: “Vương gia, nói không chừng người đã hiểu lầm Vương phi rồi, hôm đó có lẽ chỉ là Ôn Vương đã dùng thủ thuật che mắt chúng ta mà thôi, thật ra giữa hai người họ căn bản không có gì.”

Thích Mặc Thanh ngơ ngác, Giả Sơn ở bên cạnh cũng nói: “Đúng thế Vương gia, ta thấy Vương phi tuyệt đối không phải người đứng núi này trông núi nọ, có lẽ thật sự có hiểu lầm gì đó.”

Căn phòng bỗng chốc yên tĩnh trở lại, Thích Mặc Thanh bình tĩnh hơn, chậm rãi nói: “Các ngươi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình.”

Nhục Nghê và Giả Sơn đưa mắt nhìn nhau rồi ra khỏi phòng Thích Mặc Thanh, đứng ở nơi không xa.

Giả Sơn cúi đầu nhìn Nhục Nghê, ánh trăng sáng chói chiếu lên mặt nàng khiến cho khuôn mặt vốn đã lãnh đạm của nàng lúc này càng thêm thanh lãnh.

“Giả Sơn, chuyện ta lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra, Vương phi rời khỏi Vương phủ, từ nay về sau Vương gia chỉ lẻ loi một mình.”

“Nhục Nghê, chuyện này không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần phải tự trách, ta nói rồi trung thành với Vương gia là chức trách của chúng ta, hơn nữa chắc chắn Vương gia sẽ không bỏ mặc Vương phi đâu, Vương phi sẽ trở về thôi.” Giả Sơn kiên định nói.

“Hy vọng là thế.” Nhục Nghê thấp giọng nói.

Liên tiếp ba ngày, Tiết Tịnh Kỳ ở lại khách điếm.

Đồ ăn ở khách điếm và chăn đệm trong phòng đều không bằng một nửa Vương phủ, mỗi tối Tiết Tịnh Kỳ không phải thi thoảng bị tiếng ồn bên cạnh đánh thức thì cũng là không quen đệm cứng mà trằn trọc tỉnh lại. Thi thoảng muốn ngủ tới khi mặt trời lên cao thì tiểu nhị của quán lại đánh thức hỏi cô có muốn mang bữa sáng lên không, cả ngày như vậy thời gian đọc y thuật nhiều thêm nhưng thời gian ngủ nghỉ lại ít đi.

Mà trong Minh Vương phủ, Thích Mặc Thanh đã không ăn không uống ba ngày, cho dù Nhục Nghê và Giả Sơn khuyên giải thế nào thì hắn cũng không uống một giọt.

Thích Mặc Thanh đẩy xe lăn đi vào viện, gió mát lạnh thổi qua mặt hắn, hắn ngồi đó cả buổi sáng.

Sau giờ ngọ gió dần lớn hơn, mây đen kéo tới đầy trời, đen kịt một mảng rồi lại có tiếng sấm, không lâu sau thì từng giọt mưa to trút xuống, sau đó càng ngày càng lớn hơn.

Thích Mặc Thanh dứt khoát hưởng thụ cơn mưa lớn này, không hề né tránh, tóc, quần áo, xe lăn, khuôn mặt đều ướt đẫm.

Khi Giả Sơn và Nhục Nghê tới nhìn thấy Thích Mặc Thanh ướt đẫm nước mưa trong viện thì vội vàng chạy vào làn mưa, muốn đẩy hắn vào phòng nhưng hắn lại dùng nội công khiến cho xe lăn không thể xê dịch được.

“Vương gia, người vừa mới khỏi bệnh lại ba ngày đã không ăn không uống, bây giờ không thể lại dính nước mưa nữa, cho dù là cơ thể bằng sắt thép cũng không chịu nổi!” Giả Sơn khuyên nhủ.

Nhục Nghê sốt ruột: “Vương gia, người vào trong đi, mưa lớn thế này lại không có dấu hiệu ngừng lại, người hãy nghĩ cho sức khỏe của mình mà nghe lời khuyên của chúng ta đi.”

Hai người thay nhau khuyên bảo cũng không có tác dụng, quản gia quỳ trước mặt Thích Mặc Thanh cầu xin hắn vào phòng.