Tiên đế khinh bỉ hắn, "Qua nhiều năm như vậy ngươi thật đúng là vẫn giữ cái đức hạnh này, ngay cả xưng hô cũng phải tự mình dùng một cái!"
Đã bị Đoan Mộc Ly lôi ra sơ hở, thừa nhận trước kia bọn họ có quen biết, Tiên đế cũng không giấu nữa.
Bất quá.... .....
"Hắc." Tiên đế cười quỷ dị. "Đừng cho là ta không biết, người muốn moi từ miệng ta ra quan hệ trước kia của chúng ta chứ gì!"
Nói xong hắn đắc ý vuốt vuốt quần áo, "Đừng nằm mộng, đánh chết ta cũng không nói!"
Trước khi xoay người đi, hắn thực thần bí dặn dò Quý Ngữ Hàm, "Tiểu Tiểu, ta nói ngươi nhất định cũng không tin, nhưng nam nhân này rất lâu rất lâu về trước đã từng phản bội ngươi, chính là bởi vì việc này, ngươi mới rời tiên giới."
"... ........A." Quý Ngữ Hàm rất cho hắn mặt mũi đáp một tiếng.
"Lời nói dối này vừa nghe là biết giả, không lừa được người sao?" Tiên đế thật chán nản hỏi.
".......Phải." Quý Ngữ Hàm đồng tình gật đầu.
Sau phút mất mát ngắn ngủi, Tiên đế phấn chấn, "Điều này chứng minh ta là một thần tiên chính trực, cho nên không thể gạt người giống hắn!"
"... ........" Mọi người hết lời câm lặng, xem ra đây cũng là một nạn nhân từng bị Đoan Mộc Ly hãm hại.
Vội vã trở về suy nghĩ cách đối phó sự xuất hiện của Đoan Mộc Ly, Tiên đế nói xong lời này lại xoay người rời đi.
Vừa đi, hắn không quay lại mà bày ra một thủ thế thực khoa trương với Đoan Mộc Ly -----
"Nhớ kỹ, đánh chết ta cũng không nói!"
Đối mặt với tuyên ngôn như vậy, Đoan Mộc Ly ôn hòa cười, giọng điệu thoải mái nói, "Quả Quả, chúng ta đập Đá cầu nguyện này đi."
Tiên đế đang nghênh ngang đi về phía trước, chợt "bình bịch" một tiếng liền ngã xuống.
Hắn run rẩy xoay người, "Coi, như, ngươi, lợi, hại!"
Cắn răng nói xong câu đó, Tiên đế hoàn toàn té xỉu.
"... ......" Mọi người cũng muốn ngã.
Như vậy liền tức giận đến ngất đi?
Đây cũng không giống tiêu chuẩn Tiên đế trong tưởng tượng của bọn họ.
Đoan Mộc Ly thực không đồng tình cười cười, "Mặc kệ hắn, chúng ta ra tay đập Đá cầu nguyện đi."
Tiên đế "té xỉu" trên mặt đất giật bắn người đứng dậy, "Ta đã té xỉu, ngươi còn không buông tha Đá cầu nguyện?!"
Đoan Mộc Ly thực bình tĩnh, "Ngươi giả bộ bất tỉnh."
"... ..... Vậy nếu ta thực sự bất tỉnh?"
Tiên đế rõ ràng không có biện pháp gây khó dễ cho Đoan Mộc Ly, rất thành thật hỏi.
Đoan Mộc Ly không đáp, chỉ cười với hắn.
Tiên đế đột nhiên sợ run cả người, cảm thấy những ngày tháng bận rộn giống chân chạy việc trong quán ăn vì Đá cầu nguyện trước kia là rất thoải mái, hai người bọn họ kỳ thực căn bản không cần trở lại.
Không Không thực không có lương tâm dấy lên thị phi, giựt dây hắn, "Nếu ngươi thực sự bất tỉnh, không chừng hắn sẽ bỏ qua cho Đá cầu nguyện, hay là thử xem đi?"
Không Không nói xong lui lại khoa tay múa chân, muốn tìm một góc độ hoàn mỹ để đập đầu của hắn.
Tiên đế đen mặt nhìn hắn, "Sao ngươi vẫn động kinh như vậy?"
"Cả ta ngươi cũng biết? Trước kia ta cũng là thần tiên?" Không Không kinh ngạc.
"Không chỉ ngươi." Tiên đế chỉ một đám người trước mắt, "Các ngươi cũng vậy!"
"... ......." Tất cả mọi người hoài nghi sờ sờ mặt mình.
Sao đột nhiên lại thành thần tiên rồi?
Trái lại Quý Ngữ Hàm có chút tin tưởng.
Thoạt nhìn đám thần tiên đều thực động kinh mà..... Rất giống phong cách của đám người này.
Tất cả mọi người tò mò sao mình lại là thần tiên, nhưng Tiên đế cố tình không nói, còn đắc ý dào dạt chỉ Đoan Mộc Ly --- ---
"Đều là vì hắn! Chỉ cần các ngươi đánh ngã hắn, ta lập tức nói cho các người biết năm đó đã xảy ra chuyện gì!" Mọi người nhìn nhau --- ---
"Đập bẹp hắn!"
Thuận theo tiếng hô này, bọn họ cùng nhau động thủ, đánh về phía.......
Tiên đế.
"Các người điên rồi! Ta muốn các ngươi đánh hắn!"
Từ trong đám người Tiên đế vươn ra một bàn tay, giận dữ chỉ vào Đoan Mộc Ly đang nhàn nhã đứng một bên xem diễn.
Quý Ngữ Hàm rơi lệ nhìn bọn họ hỗn chiến, một bên đồng tình với Tiên đế.
Nàng vẫn nghĩ từ lúc xuyên qua mình luôn gặp bi kịch, lúc này nhìn Tiên đế, nàng được chữa khỏi rồi.... ...
Đánh xong một trận, bọn Phi Phi hợp lực trừng trị Tiên đế thích đáng, sau đó nhìn về phía Đoan Mộc Ly ------
"Chúng ta đánh hắn xong rồi, hiện tại ngươi tới hoa ngôn xảo ngữ đi."
Đánh Đoan Mộc Ly?
Bọn họ còn muốn sống lâu một chút, đương nhiên sẽ không làm vậy!
So với lấy lòng Tiên đế, chờ hắn chủ động mở miệng, còn không bằng lấy lòng Đoan Mộc Ly, chờ hắn hoa ngôn xảo ngữ còn thực tế hơn.
"... ......" Tiên đế bi phẫn té xỉu.
Lần này là hôn mê thật.... .......
Một màn này thật rất rung động, rất đả kích, bạn học Allah Lôi ở một bên nhìn đã muốn loạn, bắt đầu điên cuồng cào tường.
Không Không thấu hiểu bước qua, lấy ra một cái khăn tay, "Cũng đã thấy chúng ra rồi, bên người còn chưa chuẩn bị khăn tay sao được chứ?"
"... ..." Mọi người không nói gì khinh bỉ hắn.
Nói nhảm! Rõ ràng chỉ có mình ngươi động kinh, chúng ta đều là người bình thường ~
Khụ, bình thường người điên sẽ không ý thức được chính mình bị điên.......
Tiên đế đã tỉnh lại, tay chân vừa có thể hoạt động, hắn liền mạnh mẽ bổ nhào đến cái giá, cầm lấy một bình sứ, rút nắp bình liền đổ xuống miệng.
Hắc, hắn tự độc câm mình trước, xem Đoan Mộc Ly còn hoa ngôn xảo ngữ thế nào!
Đáng tiếc mọi người không biết tâm tư của Tiên đế, bằng không thực dễ dàng đoán ra, hắn và Đoan Mộc Ly nhất định biết nhau một thời gian rất lâu.
Bằng không sao có thể điên đến như vậy.... ....
Nhìn hành động kỳ quái của hắn, Đoan Mộc Ly chính là ôn hòa cười, "Khi ngươi té xỉu, ta đã đổi thuốc rồi."
"Phụt....... Ụa......." Tiên đế lập tức nhổ hết thuốc vừa uống ra.
Lấy bình sứ trong tay hắn đi, bình tĩnh ném sang một bên, Đoan Mộc Ly cười nói, "Kỳ thật không có đổi, bất quá hiện tại ngươi không có cơ hội ăn nữa."
"... ..... Ngươi ngươi ngươi ......" Tiên đế muốn từ đám mây nhảy xuống.
"Kỳ thật chuyện năm đó ta đều nhớ rõ, chỉ là muốn biết ngươi thấy những chuyện đó thế nào, muốn nghe ngươi nói ra."
Ngữ khí Đoan Mộc Ly vô cùng thành khẩn.
Bất quá Tiên đế tốt xấu gì cũng là người từng trải, thực cảnh giác lắc đầu, "Không cần gạt ta, ta sẽ không mắc mưu đâu."
"Ta biết ngươi sẽ không tin."
Đoan Mộc Ly cười nói, "Chuyện xảy ra ngày mùng chín tháng ba sáu trăm ba mươi tám năm trước...... không cần ta nhắc lại chứ?"
Đoan Mộc Ly nói đầy đủ trật tự, nghe ra vô cùng đáng tin.
Trí nhớ của Tiên đế kỳ thực cũng tốt.
Nhưng cho dù trí nhớ tốt, cũng không nhớ nổi chính xác ngày nào đó của mấy trăm năm trước phát sinh ra chuyện gì.
Nhưng mà nhìn Đoan Mộc Ly ung dung cười, vì không muốn lộ ra mình là người đãng trí, Tiên đế bắt đầu do dự, có nên trực tiếp gật đầu hay không.
Lại có tiếng bước chân, có người đến đây ước nguyện.
Thừa dịp đó, Tiên đế lại bắt đầu vội vàng chạy tới chạy lui, mọi người dùng ánh mắt hỏi Đoan Mộc Ly.
--- ----
Ngày mà hắn nói, đã phát sinh chuyện gì?
Cười một tiếng, Đoan Mộc Ly bình tĩnh dùng khẩu hình trả lời mọi người --- -----
Ta cũng không biết.
"... ..." Một đám người rơi lệ tập thể.
Ứng phó xong người đến ước nguyện, Tiên đế trở lại, thực nghiêm túc gật đầu, "Ngươi nói sự kiện kia, ta tự nhiên là nhớ rõ."
"... ......" Mọi người đồng tình nhìn Tiên đế, quả nhiên là bị lừa.
Tiên đế có chút cảm khái ngồi xuống. "Còn nhớ rõ chuyện năm đó sao? Vậy mà ngươi cũng dám trở về, không sợ bị mọi người đánh chết?"
Những người khác phấn khởi.
Đoan Mộc Ly trước kia ở tiên giới là cái người trời giận tiên oán? Thật tốt quá!
Tiên đế thực bị lời của Đoan Mộc Ly lừa, còn tưởng hắn muốn biết mình thấy thế nào về chuyện năm đó, cho nên hồi tưởng chuyện cũ, cả người hiện ra sắc thái mãnh liệt.
Kỳ thực cũng chính là loại sắc thái động kinh.......
"Năm đó Tiểu Tiểu là mỹ nữ đẹp nhất tiên giới......"
Quý Ngữ Hàm nghe nói như thế liền không ngồi yên được, lập tức nhấc tay thắc mắc, "Bộ dáng của ta trước kia và hiện tại không giống nhau sao?"
"Giống nhau."
"... ..... Vậy không đến mức là mỹ nữ đẹp nhất chứ?"
Đến bây giờ nàng đã gặp qua hai thần tiên đều siêu cấp dễ nhìn, nghĩ đến tiên giới hẳn là tuấn nam mỹ nữ nhiều như mây mới đúng.
Tiên đế có chút rối rắm nhìn nàng, lúc sau mới ăn ngay nói thật, "Lúc ấy tiên giới chỉ có mình nàng là tiên nữ."
"... ........" Quý Ngữ Hàm cúi đầu rơi lệ.
Tiên đế cảm khái nhớ lại tình huống lúc đó, "Cho nên qua mấy vạn năm, chúng ta mới ý thức được ngươi là nữ."
"... ....." Quý Ngữ Hàm rơi lệ bắt đầu vẽ vòng tròn.
Phi Phi không tin, "Không phải trước kia các ngươi đều từng làm người sao? Sao có thể ngay cả nam nữ cũng không phân biệt được?"
Tiên đế nhìn hắn xem thường, "Ta lười nói chuyện cùng người trí nhớ không tốt!"
"Ngươi có nói hay không?" Mọi người lập tức xoay xoay nắm đấm.
"..... Nói cho các ngươi cũng được."
Tiên đế bi lịch khuất phục bị vũ lực uy hiếp.
Hắn giải thích, "Lúc ấy mọi người đều sinh ở tiên giới, từ nhỏ đã là thần tiên, cũng không quản chuyện nhân gian, căn bản là không ai ý thức được nam nữ khác biệt."
Mọi người không nói gì, thần tiên căn bản chính là rất đần sao?
Nam nữ vừa nhìn đã thấy không giống, còn cần người dạy?
Bất quá nghĩ lại, năm đó, bọn họ là nhóm thần tiên đầu tiên của tiên giới..... chẳng lẽ năm đó bọn họ đần như vậy?
"Sau đó thì sao?" Quý Ngữ Hàm rơi lệ hỏi, sao nàng bị bại lộ?
Tiên đế bắt đầu oán giận, "Lúc ấy mọi người đều là thần tiên thuần khiết, cả tiên giới cũng chỉ ngươi có nhân duyên tốt nhất, mọi người đều thích nói chuyện cùng ngươi, kết quả một ngày....... ta bị đánh!"
Tiên đế ai oán phẫn hận nhìn Đoan Mộc Ly, hắn quay đầu lại cười ôn hòa.
Tiên đế hộc máu, mạnh mẽ đứng lên, "Năm đó hắn cũng cười như vậy, sau đó liền đánh ta!"
Mọi người lập tức nhìn Đoan Mộc Ly bằng ánh mắt khiển trách, thì ra năm đó hắn ác liệt như vậy!
Đoan Mộc Ly bình tĩnh hỏi, "Ngươi đã làm gì?"
"... ......."
Cơn giận của Tiên đế nháy mắt liền biến mất, "Ta nói là ta mới làm giường mới, bảo Tiểu Tiểu theo ta về nhà ngủ."
"... ......."
Ánh mắt khiển trách hỏa tốc chuyển hướng về phía Tiên đế, dám đùa giỡn lưu manh! Đáng đánh!
Tiên đế đỏ mặt biện giải, "Khi đó ta căn bản không biết nam nữ khác biệt!"
Phi Phi khinh bỉ hắn, "Vậy ngươi có mời người khác về nhà ngủ chưa?"
"... ......"
Lời này hỏi trúng trọng điểm, Tiên đế ấp úng, "Lúc ấy nhân duyên của Tiểu Tiểu tốt nhất...."
"Lưu manh! Đập bẹp hắn!"
Vì thế một trận đánh hội đồng lại bắt đầu.... ...
Sau một nén nhang, rốt cuộc hỗn chiến cũng xong, Tiên đế bi kịch tự biết đuối lý, chỉ có thể tiếp tục nhớ lại ------
"Đánh ta xong, hắn liền ôm Tiểu Tiểu còn mơ hồ đi, sau đó biến mất cả đêm."
"... ..." Quý Ngữ Hàm cấp tốc kéo áo choàng lên che mặt.
Ô.... ....
Đoan Mộc Ly thực bình tĩnh, kéo Quý Ngữ Hàm vào trong lòng, rất vừa lòng hành vi của mình năm đó.
Ánh mắt mọi người phức tạp nhìn hắn.
Khi chúng tiên còn chưa phân biệt được nam nữ, hắn có thể đi đầu phát hiện Quý Ngữ Hàm là nữ, còn đem người ăn mất......
Đây là loại tinh thần sắc lang gì chứ?!
Khinh bỉ hắn!
Tiên đế cũng thực oán giận, vốn muốn cẩn thận từng li từng tí giấu tiếc nuối của mình đi....... Aizzz, đều do năm đó hắn quá ngơ ngốc, đánh mất cơ hội một cách uổng phí, để Đoan Mộc Ly đoạt người đi.
Aizzz, cũng không chỉ có hắn tiếc nuối, sau khi biết chuyện gì đã xảy ra, năm đó mọi người đều hận không thể trực tiếp bóp chết Đoan Mộc Ly.
"Lúc trước đã nói, năm đó chúng ta đều là thần tiên thuần khiết, hai người bọn họ mất tích một đêm, chúng ta cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra."
"... ......" Quý Ngữ Hàm nổi giận.
Không biết cái gì gọi là tóm tắt thỏa đáng sao, những chuyện này nên nói giản lược hoặc là căn bản không nên đề cập tới!
Ô.... ...
"Sau đó?" Mọi người vội vã nghe tiếp.
"Sau đó...."
m thanh chuyển thành giận, "Chờ khi bọn hắn lại xuất hiện, hắn nói muốn cưới Tiểu Tiểu!"
"Sau đó các ngươi liền quần ẩu (đánh hội đồng) hắn?" Mọi người đoán.
"Không có." Trong lòng Tiên đế tràn đầy bi phẫn, "Sau đó chúng ta đều đồng ý! Bởi vì khi đó không ai biết cưới là cái gì!"
"... ..." Không có văn hóa thực thiệt thòi mà.....
Giọng của của Tiên đế ngày càng giận dữ, "Căn bản thì hắn cũng không muốn để chúng ta hiểu, nhưng sau khi cưới người về nhà, bộ mặt đích thực của hắn liền bại lộ!"
"Bộ mặt thật gì?"
Tiên đế căm tức nhìn bàn tay Đoan Mộc Ly đang ôm lấy vai Quý Ngữ Hàm, "Mỗi ngày hắn đều ôm ôm ấp ấp Tiểu Tiểu, nhưng lúc chúng ta muốn làm như vậy, hắn liền đánh chúng ta!"
Lần đầu tiên mọi người cảm thấy Đoan Mộc Ly làm đúng, đó chính là nương tử của người ta, có thể cho các người ôm ôm ấp ấp sao.
"Qua vài ngày, rốt cuộc chúng ta cũng hiểu cưới mà hắn nói có ý tứ gì, mấy người các ngươi liền bùng nổ."
Tiên đế chỉ chỉ mấy người bọn Phi Phi, giọng nói có chút nghiêm túc "Bất quá bình thường quan hệ của các ngươi cùng Tiểu Tiểu rất tốt, chỉ tức giận thôi, sau vài lần tức giận, thấy Tiểu Tiểu thực thích hắn, liền không tính toán nữa. Chỉ có A Nhĩ Thác Đặc Lạc Tư...."
Bùm bùm một tràng âm tiết thật dài.
Đoan Mộc Ly nhíu mày, "Tên này....."
Hắn chỉ hoài nghi, bạn học Allah Lôi ở một bên kêu lên sợ hãi, "Là hắn? Hình như hắn từng xuất hiện bên người vị tiểu thư này!"
"Là con hồ ly kia?" Mọi người cũng giật mình.
Tiên đế lại kinh ngạc, đang ngồi liền nhảy dựng lên, "Hắn đi tìm các ngươi? Không phải trí nhớ của hắn bị phong ấn rồi sao?"
"Nói rõ ràng, chuyện gì xảy ra với hắn?" Đoan Mộc Ly mở miệng.
Nghe hắn nói như vậy, Tiên đế đã hiểu mình lại bị lừa, Đoan Mộc Ly căn bản không nhớ rõ chuyện năm đó.
Bất quá hiện tại có vấn đề quan trọng hơn phải giải quyết, hắn cũng không có tâm tư kháng nghị.
"Trước kia Tiểu Tiểu ngại tên của hắn dài, vẫn gọi hắn là Lạc Lạc, sau khi các ngươi thành thân, Lạc Lạc phản ứng mạnh nhất, mấy lần tuyên bố muốn giết Đoan Mộc Ly, còn từng có ý đồ bắt Tiểu Tiểu đi, bất quá bị Đoan Mộc Ly phát hiện, hai người bọn họ cũng vì chuyện này mà đánh nhau vô số lần."
Liếc mắt nhìn Đoan Mộc Ly, Tiên đế nói tiếp, "Vốn tình huống còn có thể khống chế, nhưng sau đó Lạc Lạc lại tìm ra tiên quy mà trước nay chúng ta chưa tìm hiểu kỹ, nói là thần tiên căn bản không thể thành thân, cho nên phải tách các ngươi ra, bằng không sẽ phải xử phạt theo tiên quy."
"Sau đó?" Mọi người đều nóng lòng nghe tiếp.
Nhân gian đã có rất nhiều vở kịch nói về loại chuyện thần tiên can đảm vi phạm tiên quy liền phải chịu xử phạt rất nặng, kết cục đều thực bi thảm.
Tiên đế xoa trán, "Sau đó, trước mắt bao người, Đoan Mộc Ly xé nát tiên quy, nói bây giờ không còn quy củ này nữa."
"... ...." Mọi người vốn thấp thỏm bắt đầu run rẩy, rơi lệ mà động kinh.
Tuy rằng không nhớ về khoảng thời gian đó, nhưng Đoan Mộc Ly thực vừa lòng phương pháp xử lý của mình lúc đó, cười hôn nhẹ Quý Ngữ Hàm cũng đang động kinh.
"Hắn cứ vậy liền xé? Không ai trong các ngươi phạt hắn?" Phi Phi khó tin hỏi.
"Khi đó tiên giới còn chưa phân chia cấp bậc, lời nói của ai cũng có trọng lượng như nhau, hơn nữa bình thường mọi người vốn không chú ý đến tiên quy, chuyện này kỳ thực là phân tranh của Lạc Lạc và Đoan Mộc Ly, thần tiên khác cũng không muốn nhúng tay."
Tiên đế bất đắc dĩ, "Lạc Lạc đương nhiên là sắp tức điên, mạnh tay ra đòn sát thủ với Đoan Mộc Ly, hơn nữa ngày đó hắn mang theo rất nhiều trợ thủ, Đoan Mộc Ly đơn độc ứng chiến, còn sợ làm bị thương Tiểu Tiểu, không cho nàng hỗ trợ. Thời gian kéo dài, thể lực không chống đỡ nổi, liền rơi vào thế bất lợi."
Hắn dừng một chút, "Mà khi đó Lạc Lạc vừa vặn đâm một kiếm vào điểm yếu của hắn......."
Đang nói đến chỗ quan trọng, Tiên đế đột nhiên bắt đầu thở dài.
"... ...." Mọi người tốn hơi thừa lời "Kể tiếp đi!"
Tiên đế rất muốn trợn trắng mắt, "Thấy Đoan Mộc Ly không chết cũng sẽ bị thương, mọi người muốn ngăn cản, Đoan Mộc Ly đột nhiên vô cùng yên tâm cười, nói 'rốt cục ngươi cũng đến rồi'."
"...... Ai đến?"
"Không ai đến hết!"
Tiên đế tức giận nói, "Hắn lừa gạt!"
--- ----
"Lạc Lạc bị hắn lừa, còn tưởng rằng có cao thủ đến hỗ trợ, rõ ràng đã đến trước mặt Đoan Mộc Ly, động tác vì vậy mà chậm lại, bị Đoan Mộc Ly bắt lấy thời cơ mà phản công."
Tiên đế khinh bỉ Đoan Mộc Ly, "Kỳ thực hắn sớm đã không còn thể lực chống đỡ, căn bản hắn chỉ giả vờ, muốn Lạc Lạc mắc mưu!"
Đoan Mộc Ly mỉm cười, không cho rằng năm đó mình làm sai, "Bọn họ nhiều người, cứ kéo dài, thể lực của ta thực sự sẽ không chống đỡ nổi, chỉ có thể nhìn Quả Quả bị hắn đoạt đi."
"... ......." Đây là nói thật, chỉ cần trí não còn có thể phản ứng, vào thời điểm đó mọi người nhất định đều sẽ làm như vậy.
Nhưng quan trọng là......
Có mấy người có thể giả vờ giống như hắn chứ!
Quý Ngữ Hàm câm nín nhìn lão công nhà mình, đây là Ảnh đế, Ảnh đế đó.
"Không phải lần đó Vô Lương Tâm thắng chứ? Sao hắn và cục than nhỏ lại rời khỏi tiên giới?"
Mặt Tiên đế lại phẫn hận, "Bởi vì tiên quy kia không còn, hắn nói ở tiên giới không tự do, hắn muốn dẫn Tiểu Tiểu đến nhân gian chơi...... A a a! Tiểu Tiểu cứ như vậy bị hắn lừa chạy mất a a a!"
"......" Tất cả mọi người vì Tiên đế đột nhiên bùng nổ rít gào mà 囧.
Quả nhiên là buồn bực lâu quá rồi, cảm xúc thực không ổn định.
Ngửa mặt lên trời thét dài nửa ngày, Tiên đế bắt đầu côm cốp côm cốp bóp chặt tay, "Không biết tại sao, khi Tiểu Tiểu đi rồi, Đá cầu nguyện liền không có phản ứng! Chúng ta nói gì nó cũng không để ý!"
"Cho nên ngươi liền dọn vào bên trong?"
"Không có, khi đó ta còn chưa phải là Tiên đế."
Tiên đế càng nói càng muốn rơi lệ, chỉ vào bọn Phi Phi, "Mấy người bọn họ tự nguyện đến nhân gian, nói là muốn tìm các ngươi trở về, nhưng bọn họ cảm thấy nhân gian chơi thật vui, chính là không muốn trở lại!"
Bọn Phi Phi nhìn trời, thì ra trước kia bọn họ cũng đã vô lương tâm như vậy, không phải là bị Đoan Mộc Ly ảnh hưởng sao?
Bình tĩnh ~
"Lúc ấy ta với các ngươi là bạn tốt, các ngươi đều đi, ta cũng muốn đuổi theo."
Tiên đế hối hận, "Nhưng ta vừa chạy đến bên bờ sông Cửu Thiên chuẩn bị nhảy xuống, đã bị thần tiên khác bắt được!"
"Bắt ngươi làm gì?"
"Bọn họ nói thần tiên xuất sắc trên tiên giới đã chạy trốn khá nhiều rồi, cứ như vậy thì còn thể thống gì, phải thành lập trật tự mới cho tiên giới."
"Sau đó ngươi liền thành Tiên đế?"
"... ....Đúng, lúc ấy ta còn thực cao hứng, nghĩ là tất cả mọi người ủng hộ ta, kỳ thật bọn họ chỉ muốn ta đảm nhận công việc của Đá cầu nguyện!
"... ....." Mọi người đồng tình vỗ vỗ Tiên đế đang khóc lớn.
Thật sự là một đứa nhỏ bất hạnh.
Tiên đế lập tức bắt lấy cánh tay gần nhất của Phi Phi, "Ngươi đồng cảm với ta? Không bằng ngươi tới làm Tiên đế đi?"
"... ......"
Phi Phi dùng tay kia vỗ vỗ hắn, "Khóc xong thì quay về trong tảng đá đi, đừng có nằm mộng."
"......Ngươi thực không có lòng thông cảm!"
Mọi người và Tiên đế cùng nhau khinh bỉ hắn, sau đó liền lùi lại, để tránh bị Tiên đế bắt lấy......
Mắt Tiên đế chứa lệ nóng, chuyển thành khiển trách trong yên lặng với đám người vô lương tâm này.
Phiền toái này xem như do mình gây ra, Đoan Mộc Ly coi như có chút thiện tâm mà chuẩn bị hỗ trợ.
"Nhóm thần Tiên đến ước nguyện đều là việc nhỏ, cho dù không có Đá cầu nguyện hỗ trợ cũng không sao, ngươi hoàn toàn có thể thẳng thắn nói với mọi người."
"Không được!"
Tiên đế lập tức phản đối, vẻ mặt ai oán, "Ngươi đã cưới nương tử, không biết ngày tháng của chúng ta vất vả bao nhiêu đâu, tiên giới có nhiều nam nhân lớn tuổi, đều trông cậy vào khối Đá cầu nguyện này!"
"... ..."
Mọi người không nói gì nhìn hắn, "Khối Đá cầu nguyện này có thể biến ra mỹ nữ sao?"
"Biến thì không biến ra, bất quá có thể lừa mỹ nữ đến, lúc bọn họ xuống nhân gian lôi kéo người, đều phải khoe khoang khối Đá cầu nguyện này thần kỳ như thế nào."
"... ..." Mọi người xoa trán.
Những ngày tháng mà các thần tiên này trải qua là thế nào đây, trước kia mình quyết định lưu lại nhân gian, thật sự rất sáng suốt rồi.
Quý Ngữ Hàm rơi lệ nhắc nhở, "Kỳ thực rất nhiều người muốn gả cho thần tiên, vấn đề hôn sự của mọi người..... không khó giải quyết."
Tiên đế ai oán, "Ngươi cảm thấy trước kia, ngay cả nam nữ chúng ta còn không phân biệt được, mấy vạn năm nay cũng không tiến bộ nhiều lắm, thật sự có thể theo đuổi cô nương nhà người ta được sao?"
"......" Khụ, coi như nàng chưa nói gì đi.
Thấy Tiên đế thật sự rất buồn bã, trong lòng mọi người nghĩ biện pháp, nói sang chuyện khác trước.
"Năm đó Vô Lương Tâm thắng xong, xử trí Lạc Lạc như thế nào?"
Thở dài, Tiên đế trả lời, "Đoan Mộc Ly không giết hắn, chỉ phong ấn trí nhớ của hắn, chuyện năm đó cũng không nhắc lại. Lạc Lạc hẳn là đã không còn nhớ rõ Tiểu Tiểu, nhưng sao hắn lại xuất hiện bên người các ngươi?"
"Có thể là đúng lúc hắn muốn lôi kéo người, lại trùng hợp gặp được thôi......" Quý Ngữ Hàm đoán.
"Nếu thật sự là như vậy, lúc ấy hắn nên hiện nguyên hình, khuyên bảo ngươi lên tiên giới, chứ không thể không chào hỏi liền rời đi."
Cho nên Lạc Lạc kia thật sự đã nhớ ra chuyện trước kia, lần đó hắn xuất hiện cũng là có nguyên nhân.
Đoan Mộc Ly bình tĩnh cười cười, quay đề tài lại, "Nếu việc này là vì ta mà bắt đầu, hôn sự của mọi người, liền giao cho ta giải quyết."
Tức giận, nói chuyện với hắn, luôn phải cùng lúc lo lắng rất nhiều trọng điểm!
"Nếu cái người tên Lạc Lạc đó còn nhớ Cục Than Nhỏ, ngươi phải làm sao? Đừng quên, hiện tại ngươi không phải là thần tiên, dù võ công ngươi cao tới đâu, cũng không thể đấu lại thần tiên!"
Đoan Mộc Ly bình tĩnh cười cười, không trực tiếp trả lời, chỉ nhìn về phía Tiên đế.
Sửng sốt xong, mọi người không nói gì.
Bọn họ đã hiểu.
Chỉ đánh đơn thuần thì có thể đánh không lại, nhưng hắn là gã phúc hắc.... Sai, là thuần thục nắm giữ hết thảy thủ đoạn hãm hại lừa gạt vô lương!
Cho dù có tiên pháp thì thế nào?
Ai cũng không làm gì được hắn, Tiên đế.... chính là ví dụ rõ ràng.
Bị trở thành điển hình của thất bại, đương nhiên Tiên đế phải kháng nghị. "Ngươi đừng quá sơ suất, năm đó ngươi là đệ nhất cao thủ của tiên giới, nhưng Lạc Lạc cũng không kém ngươi bao nhiêu, hơn nữa......"
Tiên đế dừng một chút, tâm tình tốt lắm tuyên bố, "Năm đó Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy Lạc Lạc là vị tiên đẹp trai nhất tiên giới!"
"... ...." Quý Ngữ Hàm hoảng sợ, vèo một cái rời khỏi bên người Đoan Mộc Ly.
Ô...... Thật sự cái gì nàng cũng không nhớ rõ nha!
Đừng nghĩ muốn dùng tội danh năm đó "trừng phạt" nàng!
Đoan Mộc Ly cũng không vội kéo nàng trở về, chỉ bình tĩnh lấy từ trong ngực ra một quyển tập nhỏ, bắt đầu ghi chép.
"......" Quý Ngữ Hàm cắn khăn tay nhỏ, ô.... Lại nhiều thêm một tội danh!
Đừng nhìn quyển tập trên tay Đoan Mộc Ly nhỏ vậy, kỳ thật đây là để mang theo bên người.
Bản ghi chép chân chính trong nhà... đã dày đến mức có thể làm hung khí! Ô......
Bọn Phi Phi tuy rằng không rõ Đoan Mộc Ly đang làm gì, nhưng nhìn ra được Quý Ngữ Hàm thực ai oán.
Lấy tác phong trước giờ của bọn họ, cơ hội tốt như vậy nào có thể buông tha?
Đương nhiên là phải nhân cơ hội châm ngòi ly gián.
"Cục Than Nhỏ, nghe ra thì gã Lạc Lạc kia mạnh hơn Đoan Mộc Ly, không bằng ngươi đi cùng hắn thôi."
"... ......" Quý Ngữ Hàm hoảng sợ nhìn Đoan Mộc Ly tiếp tục "múa bút thành văn".
Nàng lập tức kháng nghị "Lời này là bọn hắn nói, không liên quan tới ta!"
Đoan Mộc Ly ôn nhu hôn nhẹ nàng, "Ta biết." Sau đó tiếp tục viết.... .....
Quý Ngữ Hàm nổi giận, "Ta quyết định rồi, ta muốn ở lại tiên giới, không về nữa!"
"Được, Tiểu Tiểu, ta ủng hộ nàng!"
Vấn đề của Đá cầu nguyện rốt cuộc cũng được giải quyết rồi!
Vui mừng lộ rõ trên mặt Tiên đế, rất hiệu suất tìm được một chuỗi pháo từ trên giá, bắt đầu phóng.
Đoan Mộc Ly rốt cuộc cũng dừng ghi chép "Biên bản phạm tội" trên tay, ngẩng đầu nhàn nhã cười, nhìn nhìn Đá cầu nguyện bên cạnh.
"Nên xuống tay đập từ đâu nhỉ?"
Tiên đế đen mặt run lên, hỏa tốc dập tắt pháo đang nổ, "Cái kia, Tiểu Tiểu, hay là nàng vẫn nên quay về nhân gian đi."
Bọn Phi Phi nổi giận, "Có chút tiền đồ đi, không thể khuất phục hắn! Đây là đồ vật quan trọng của tiên giới, sao hắn có thể nói đập liền đập! Hắn chỉ hù dọa ngươi thôi!"
Thật vất vả Quý Ngữ Hàm mới có chút ý thức phản kháng, sao có thể để ngọn lửa nhỏ liền bị dập tắt nhanh như vậy chứ?
Tiên đế càng giận, "Năm đó hắn cũng nói xé tiên quy liền xé!"
"... ......." Mọi người hết chỗ nói.
Đoan Mộc Ly cười cười, đứng lên, "Đi thôi, chúng ta giải quyết mấy vấn đề hôn sự của thần tiên trước đã."
Đây cũng là một vấn đề đau đầu của Tiên đế, nên chú ý của hắn liền bị dời đi, "Ngươi nghĩ ra biện pháp gì?"
Đoan Mộc Ly bình tĩnh nhìn Tiên đế, "Đem thần tiên chưa thành thân bán hết."
"... ......" Tiên đế mang đầy hy vọng "bình bịch" một tiếng, té ngã trên đất.
Những ngươi khác cũng run rẩy vịn tường, quá độc ác.......
Quý Ngữ Hàm sắp lấy nước mắt rửa mặt, "Cái kia, làm bọn buôn người, rất thiếu đạo đức......"
Đoan Mộc Ly tiếp tục bình tĩnh, "Ta đây là buôn thần tiên."
"... ........." Toàn quân bị diệt, run rẩy ngã xuống đất.
Mặc kệ đám người nằm la liệt dưới chân, Đoan Mộc Ly bình tĩnh ôm lấy Quý Ngữ Hàm, trên mặt đầy tươi cười rời đi, chuẩn bị nghiên cứu một chút làm sao bán hết thần tiên đi.