Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu

Chương 19: 19




Dọc theo đường đi không có ai ngăn cản Tô Nghênh Xuân, nàng chạy ra khỏi Đông cung bị gió lạnh thổi qua, mới nhớ đến một chuyện.Thật sự, muốn một mình trở về Tô phủ sao?"Tô tiểu thư."Một giọng nói nhỏ nhắn truyền đến, nàng nghiêng đầu nhìn thấy tiểu thái giám lúc trước ở cửa cung, mặt bình thường không có gì ấn tượng.


Nàng nhớ rõ bây giờ nhất hẳn là Tần công công, lão thái giám ban rượu độc cho nàng."Tô tiểu thư muốn xuất cung, kiệu đã chuẩn bị xong rồi." Tiểu thái giám đối mặt không chút thay đổi nào, lộ ra một chút ý cười thân thiết.Nàng trực giác muốn cự tuyệt, dù sao nếu ngồi kiệu về phủ sợ sẽ dẫn tới sóng to gió lớn.Giống như đoán được tâm tư của nàng, tiểu thái giám nhẹ giọng nói: "Tô tiểu thư không cần lo lắng đó là kiệu nhỏ bình thường có mui màu xanh mà thôi."Trong lúc nói chuyện, một chiếc kiệu rất đơn giản khiêng tới trước mặt nàng, kiệu không có bất kỳ hoa văn nào, tùy ý nhấc lên trước mặt nàng.Nàng gật đầu: " Nói với chủ tử ngươi, ta sẽ không cảm tạ hắn."Thật ra kiệu không rõ lai lịch nàng không dám ngồi xem như là người đã nếm qua mấy lần thiệt thòi, nếu không nhớ lâu thì cũng có lỗi với những người bận tâm gây ngáng chân cho mình.Chỉ là, nàng nhận ra phụ kiện treo bên hông tiểu thái giám, là độc nhất vô nhị của Đông Cung, hắn từng nói cho nàng biết.Tiểu thái giám sửng sốt một chút, lập tức ý cười càng sâu: "Lời này nhất định mang đến, tiểu dân họ Dư , Tô tiểu thư xin lên kiệu "Nàng rũ mắt bước vào kiệu đợi nàng ngồi xuống, kiệu lên đường thật nhanh.Bốn kiệu phu giống như luyện gia tử, khiêng nàng đi nhanh, tốc độ không chậm hơn ngồi xe ngựa nhiều, nàng không có cảm giác xóc nảy, Dư công công mặt không khỏi thở hổn hển đi theo bên kiệu, chờ đến trước cửa Tô phủ nàng thoải mái đến sắp ngủ thiếp đi.Dư công công không thúc giục nàng, để cho Kiệu phu dừng ở đầu hẻm bên cạnh phủ đệ, chờ Tô Nghênh Xuân tỉnh táo một chút, dụi dụi mắt chui ra kiệu, mới nghênh đón." Tạ ơn Dư công công." Nàng đã có một nghi lễ.Mặc kệ tiểu thái giám này có phải bởi vì Hoàng Phủ Nguyệt phân phó mới cung kính như thế, ít nhất người ta cười làm nàng không chán ghét.Dư công công vội vàng đáp lễ: "Không dám.

" Lại nói: "Không biết Tô tiểu thư một mình về phủ, nghĩ cách giải thích cho người nhà sao? "Nàng dừng một chút, nói: "Chỉ cần...!Nói thật đi, không trả lời được vấn đề của Chu thái phó, bị phạt."Dư công công ngoài ý muốn nhìn nàng một cái, cười nói: "Chủ tử nói, mặc kệ Tô tiểu thư nói như thế nào đều tốt."Ngụ ý, có Thái tử cho ngài đi.Nàng nghĩ thầm vốn là lỗi của hắn, bây giờ đến bán nhân tình gì đó cho nàng.


Nhưng một loạt hành động khiêm tốn với tri kỷ này, ngược lại khác tác phong cao ngạo trước kia của hắn hoàn toàn bất đồng.Nếu như kiếp trước Hoàng Phủ Nguyệt, nhất định sẽ khiêng kiệu tám người đưa nàng trở về, nếu như khoa trương một chút hận không thể đi vòng quanh kinh thành một vòng rồi nói sau.Nàng cười tự giễu, sao lúc nào nàng luôn so sánh hắn với người trong kiếp trước.


Dù sao không trách nàng đi vì hắn thật sự thay đổi quá nhiều.Nhưng hôm nay ngẫm lại, kiếp trước nàng nên nói cho hắn biết, người Tô phủ đối đãi với nàng không tốt, nàng ở trong nhà này sống rất hèn mọn, những người hòa thuận trước mắt tất cả đều thích diễn trò.Nàng không dám, nàng sợ nói sẽ càng thêm không xứng đôi với hắn.Dư công công đưa mắt nhìn Tô Nghênh Xuân vào phủ, lập tức cùng bốn kiệu phu rời đi.Trong Đông cung, hoàng hôn buông xuống, hoa đón xuân khắp điện tản ra hương thơm thấm vào ruột gan, thân ảnh cao lớn đứng dưới tàng cây, giống như một pho tượng đá.Cung nữ cùng thái giám lui tới vùi đầu bước nhanh làm việc, không ai tới gần người nọ, càng không ai dám quấy rầy."Chủ tử." Dư công công xuất hiện như bóng ma."Hả.." Hoàng Phủ Nguyệt chỉ lên tiếng nhưng Dư công công biết chủ tử còn đang chờ hắn bẩm báo chi tiết..