“Đám người chết tiệt này sao lại nhảy vào cuộc chiến của chúng ta? Đúng là ức hiếp người quá đáng”.
“Nguyên soái, mau nhìn bên kia…”
Chỉ thấy một nhóm khinh khí cầu khác đã đáp trên bầu trời xe bắn đá.
Advertisement
“Không ổn, nhanh chóng giấu xe bắn đá đi”.
Thế nhưng không đợi hắn nói hết câu, bom pháo trên khinh khí cầu đã thả xuống.
“Vút… Bùm…”
“Vút… Bùm…”
Chỉ trong thoáng chốc, cả trận địa xe bắn đá rơi vào biển lửa.
“A… Cứu mạng…”
“Trời ạ… rốt cuộc đó là gì thế? Đáng sợ quá…”
“Mau chạy đi…”
Trên tòa tháp thành chính của La Sát, An Na Nhất Thế há hốc miệng nhìn mọi chuyện vừa xảy ra, vì quá bất ngờ, sao đám người này lại đến đây? Đến lúc nào? Rồi tại sao lại muốn giúp mình? Lẽ nào…
Vô số khả năng hiện lên trong đầu An Na Nhất Thế, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, đều không thể nào…
Ngay lúc này trên trời xuất hiện hai khinh khí cầu cực lớn, nhìn từ xa thì giống hai con rồng cực lớn đang chậm rãi bay đến.
“Trời ạ… rốt cuộc… đó là gì thế?”
“Lớn… lớn quá…”
An Na đứng trên thành lâu bỗng ngây người ở đó, cả người bắt đầu run rẩy, vì nàng ta nhìn thấy trước đầu khinh khí cầu cực lớn đó có một chàng trai, chính là con trai Khắc Đa mà nàng ta ngày đêm mong nhớ, lúc này Khắc Đa đang ôm chặt một người đàn ông, người đàn ông đó có hóa thành tro, nàng ta cũng nhận ra, chính là người đàn ông nàng ta hận nhất, Đa Đoạt…
Tiếng nổ ầm ầm của khí khinh cầu vẫn chưa có dấu hiệu dừng, vì mệnh lệnh họ nhận được là thả hết tất cả thuốc nổ một lần này.
“Vút… Bùm…”
“Vút… Bùm…”
Thang trời dưới tường thành đã hoàn toàn bị nổ tung, đội khinh khí cầu mất đi mục tiêu lại bắt đầu nhắm vào Khoa Nhĩ Mạn dưới thành.
Đám người Khoa Nhĩ Mạn này lần đầu thấy sự tấn công khủng bố như thế nên không có sức đánh trả, rất nhiều người bắt đầu liều mạng chạy về sau.
“Chạy mau… đó là quân đội ác quỷ… Chúng muốn lấy mạng của chúng ta…”
“A… Mau chạy…”
Vẫn chưa có lệnh rút lui nhưng đám binh sĩ Khoa Nhĩ Mạn đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu này cũng không còn kiên trì nổi nữa, nhiều người liên tục lùi về sau…
“Tấn công… không được phép lùi bước…”
Binh sĩ giám sát trận chiến ở phía sau tiếp tục hò hét, nhưng đã quá muộn, tinh thần của đại quân Khoa Nhĩ Mạn đã bắt đầu lung lay.