Học Bá Alpha, Nằm Im Nào

Chương 100



Nghiêm Tùng đã đánh nhau với Giang Hoài.

Ông ta bị Giang Hoài đạp ngã ngay cửa, đầu đập xuống đất, đầu óc ong ong, chợt tỉnh rượu hơn một nửa... Sau đó, ông ta đứng dậy lao về phía Giang Hoài như một con chó điên: “Mẹ kiếp, đồ chó này, tao phải giết mày!”

Ông ta định bóp cổ đồ khốn kiếp Giang Lệ!

Nhưng chưa kịp chạm vào ai, ông ta đã bị Giang Hoài kéo cổ áo vest, chân mềm nhũn, đầu choáng váng, bị đập mạnh vào tường. Nghiêm Tùng cao khoảng một mét tám, dáng người dong dỏng, nhưng đã hơn chục năm làm CEO của Trung Thành, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng nên đừng nói là tập thể dục, ngay cả đi bộ cũng không đi, cái bụng sớm đã bị tửu sắc làm ễnh ra rồi.

Ông ta bị Giang Hoài đè vào tường, cái đầu vừa gõ trên gạch lát nền lại đập vào tường, khiến não bị co giật, đau đớn.

Khi Giang Lệ nghe thấy có điều gì đó không ổn, bà chạy ra khỏi bếp và hét lên.

Nghiêm Tùng gầm lên và túm cổ Giang Hoài với vẻ mặt đỏ gay rồi ẩu đả với cậu.

“Sốt ba mươi chín độ chín.” Bạc Tiệm hơi cúi đầu, đưa tay ra sau thắt lưng áp trán vào người cậu: “Mà còn có sức để mở cửa cho anh sao?”

Giang Lệ không có ở nhà, trận đánh hôm qua đã đập phá rất nhiều đồ đạc trong nhà.

A Tài vẫn chưa đi học về.

Giang Hoài mặt không chút cảm xúc kéo tay Bạc Tiệm ra khỏi lưng áo phông: “Đừng chạm vào em.”

Bạc Tiệm không rút tay về, cậu đan các ngón tay vào tay của Giang Hoài, đốt ngón tay chậm rãi cọ vào vòng eo của Giang Hoài khiến Giang Hoài cảm giác nổi da gà trên cánh tay của mình. Bạc Tiệm áp vào lỗ tai cậu, cãi lại: “Không có, anh thấy em đâu có bị sốt đâu.”

Giang Lệ sẽ trở lại ít nhất vào lúc sáu giờ, bà còn đi đón A Tài.

Giang Hoài sờ sờ điện thoại, ngượng ngùng ấn mở ra... Còn chưa tới bốn giờ rưỡi.

Vẫn đủ thời gian.

Cậu giơ tay, tắt đèn không cần thiết ở cửa ra vào, ôm lấy cổ Bạc Tiệm. Bạc Tiệm thở rất trầm, hôn từ cổ áo Giang Hoài xuống, Giang Hoài bị ép vào tủ.

Nhưng vừa lúc Giang Hoài còn tưởng rằng Bạc Tiệm định làm cái gì thì Bạc Tiệm đột nhiên dừng lại, nắm chặt tay Giang Hoài, giọng nói hơi khàn khàn: “Có bị thương không?”

“…”

“Còn chưa làm, sao lại bị thương?” Giang Hoài hỏi.

Nhưng sau khi nói, cậu cảm thấy nó quá gợi tình nên nói thêm: “Chỉ hôn hai lần.”

“… Không.” Bạc Tiệm bật cười, lồng ngực khẽ run lên: “Anh hỏi em có bị thương trong trận đánh nhau với cha em ngày hôm qua không, không phải hỏi mấy chuyện này…”

Thực ra “chuyện này” chỉ là một vài nụ hôn, nhưng khi Bạc Tiệm nói ra điều đó một cách úp úp mở mở như vậy, Giang Hoài càng cảm thấy khiêu gợi hơn.

Cậu trầm mặc ngồi ở trên tủ hai ba giây, mới đột nhiên phản ứng lại: “Sao anh biết?”

Làm sao Bạc Tiệm biết rằng cậu đã đánh nhau với Nghiêm Tùng vào đêm qua?

Khi Giang Lệ đến xin nghỉ phép, bà không nói cho lão Lâm biết, cho nên Bạc Tiệm tuyệt đối không biết chuyện này từ nhà trường. Truyện Ngược

Bạc Tiệm hơi nhìn xuống, không nói gì.

Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc chủ động đề cập những điều này với Giang Hoài. Cậu đoán rằng Nghiêm Tùng đã bị cách chức, cổ phiếu của ông ta sẽ bị chuyển nhượng, nhà và xe của ông ta sẽ bị bán và tất cả thẻ ngân hàng của ông ta cũng sẽ bị đóng băng. Cậu cũng đoán rằng Nghiêm Tùng lợi dụng chức vụ để biển thủ công quỹ, sẽ bị Chung Lỗi kiện và tống vào tù. Nhưng cậu không đoán được phó tổng giám đốc mười mấy năm của một tập đoàn lớn lại có khả năng đi đạp cửa nhà vợ cũ, đánh nhau với con trai của mình như vậy.

Cậu chưa bao giờ nhìn thấy một người như vậy.

Cậu khẽ vân vê ngón tay Giang Hoài và hỏi nhỏ: “Em biết được bao nhiêu những chuyện gần đây của cha em?”

Giang Hoài hơi bối rối: “Sao anh biết?”

Một doanh nhân giấu tên ở thị trấn cách đó tám trăm dặm đã phá sản, có thể Bạc Tiệm đã nghe nói về điều này chăng?

“Ừm.” Bạc Tiệm nhẹ nhàng nói: “Anh đã gửi cho cha vợ của ông ta tất cả những gì mà cha em đã nói với em ở cổng trường ngày hôm đó.” Còn những chuyện khác, cậu không đề cập đến.

Bạc Tiệm hơi lo lắng.

Tuy rằng cậu cho rằng Nghiêm Tùng không xứng làm Alpha... Nhưng dù sao Nghiêm Tùng cũng là cha của Giang Hoài, cậu sợ Giang Hoài sẽ cho rằng cậu cứ thích xen vào chuyện của người khác, gây rắc rối cho Giang Hoài.

Cậu ngậm miệng nhìn Giang Hoài với vẻ mặt thoải mái, nhưng lòng bàn tay lại hơi ướt.

Giang Hoài sững sờ, không nói gì.

Trong khoảng năm giây, cậu đột nhiên trở nên vui vẻ, dựa vào cái tủ và cười cho đến khi vai cậu run lên, cái tủ cũng rung chuyển theo cậu. Đây là lần đầu tiên Bạc Tiệm nhìn thấy Giang Hoài cười cởi mở như vậy, thường ngày Giang Hoài cười sẽ nhếch khóe miệng mấy lần như chiếu lệ, giống như bẩm sinh đã không biết cười to, trời sinh đã tự áp lực chính mình, luôn lạnh lùng với người khác.

“Ha ha ha.” Giang Hoài vừa cười vừa hỏi: “Bạc Tiệm, anh thật độc địa, chiêu này mà cũng nghĩ ra à?”

Bạc Tiệm hơi nhướng mày, không nhịn được cười nói với cậu: “Em không trách anh à?”

Khóe mắt Giang Hoài hơi ướt, vừa dụi mắt vừa cười: “Trách anh suy nghĩ ra chiêu độc này mà không nói cho em biết. Anh gửi lúc nào vậy, sao không nói với em một tiếng?”

Bạc Tiệm lấy ra một gói khăn giấy, xé mở miếng dán và đưa qua: “Được một thời gian rồi, anh thấy cha em nói chuyện khó nghe quá!”

“Ông ta đê tiện nên nhìn thấy ai cũng đê tiện.” Giang Hoài cười và lấy một tờ giấy từ tay Bạc Tiệm: “Đừng gọi ông ta là cha em nữa, ông ta chẳng làm gì ngoài cho em một con t*ng trùng, lão già Nghiêm Tùng này… À, không quan trọng, sau này sẽ không gặp lại nữa, kệ ông ta.”

Cậu từ trên tủ nhảy xuống, vò nát khăn giấy thành quả bóng rồi ném vào thùng rác: “Con chó này đêm qua đã tới đây khóc lóc om sòm, còn đập phá rất nhiều đồ đạc trong nhà nữa... Anh không thấy nhà em còn thiếu cái gì à?’

“Có.” Bạc Tiệm nhìn lướt qua: “Đập vỡ chén rồi à?”

“Ừ.” Giang Hoài đáp lại bằng giọng mũi, đi tới tủ lạnh lấy hai chai nước, ném cho Bạc Tiệm một chai: “Nhưng còn hơn thế nữa, chủ yếu đều đập vỡ đồ ở phòng của em.”

Bạc Tiệm cau mày: “Phòng của em?”

Giang Hoài không trả lời, anh mở nắp chai nước khoáng uống một ngụm: “Anh xin nghỉ phép sao?"

“Ừ.” Bạc Tiệm vung tay lên: “Bạn trai của anh bị bệnh ở nhà một mình, sao anh lại không đến được.”

Giang Hoài nhớ tới chuyện Bạc Tiệm bịa chuyện đến thăm mình trong ngày nghỉ bệnh, cậu hắng giọng: “Bệnh cái rắm... Tối nay anh có định ăn cơm ở nhà em không? Mẹ em nấu cơm ngon lắm.”

Bạc Tiệm mỉm cười: “Cuối cùng thì em cũng bằng lòng để anh gặp mặt phụ huynh rồi à?”

Giang Hoài liếc qua: “Cuối cùng nàng dâu xấu xí cũng gặp mẹ chồng rồi.”

Bạc Tiệm: “…”

Phòng Giang Hoài bị đổ vỡ rất nhiều thứ, vừa nhìn đã biết cuồng phong đi qua, gà chó không tha.

Cửa tủ sách bị vỡ, kính trong khung gỗ vỡ sạch sẽ, bàn học cũng ngã chỏng chơ, bình thường khi cậu đến, trên bàn của Giang Hoài có một chồng đề thi và bút gel. Đồ đạc của Giang Hoài không nhiều lắm, sách vở, bút mực cũng còn khá mới nhưng mỗi lần sắp xếp rất có trật tự. Nhưng hôm nay, sách không còn, bút cũng không còn, toàn bộ bàn học trống trơn.

Bạc Tiệm cau mày: “Em... Nghiêm Tùng đến phòng em đập phá đồ đạc à?”

“Không.” Giang Hoài lười biếng đi vào: “Ông ta ở bên ngoài khóc lóc om sòm, em sợ Giang Tinh Tinh bị doạ nên bảo em ấy vào đây.”

Không gọi A Tài trước mặt Bạc Tiệm... Mặc dù lần trước cậu và Giang Lệ đã đề cập đến A Tài trong cuộc gọi video, và Bạc Tiệm cũng biết biệt danh của Giang Tinh Tinh là A Tài, nhưng Giang Hoài cố gắng đề cập đến nó ít nhất có thể.

Cố gắng bảo vệ chút thể diện cuối cùng cho A Tài, một học sinh tiểu học, trước mặt anh trai chăm sóc sức khỏe của mình, người mà cô bé đã say mê trong một thời gian ngắn chớp nhoáng.

Bạc Tiệm cau mày và không nói gì, cậu bước đến bàn của Giang Hoài và nhẹ nhàng nhặt album ảnh DIY lên đầu bàn.

Album hơn mười năm vẫn chưa thay, nhưng vì chủ nhân nâng niu nên không cũ nát, thay vào đó là gọn gàng ngăn nắp, ngoại trừ giấy hơi ố vàng thì không thể nào nhận ra album đã được sử dụng trong nhiều năm.

Nhưng như thể ai đó đã đổ cả lọ mực lên cuốn album, những mảng mực lớn trên bìa album gần như đã khô.

Nhưng trang bên trong vẫn còn mềm và chưa khô. Bạc Tiệm sờ vào mép, ngón tay cậu lập tức in một vết đen mờ.

Cậu lật đến trang đầu tiên, tấm ảnh cũ ở trang đầu hơn mười năm trước loang lổ vết mực tưởng như đã được lau nhưng vô ích, tấm ảnh tối om, chỉ mơ hồ thấy cảnh và người.

Giang Hoài đi tới, cầm lấy cuốn album trong tay cậu, đóng lại rồi đặt vào chỗ cũ, trên mặt không chút biểu cảm: “Nghiêm Tùng hất đổ lọ mực, đúng lúc đổ vào đây.”

“Em vẫn còn bản sao của những bức ảnh này chứ?” Bạc Tiệm hỏi.

Nhưng vừa nói ra, cậu cũng cảm thấy mình hỏi thật ngu ngốc.

Nhưng Giang Hoài không cười nhạo cậu mà chỉ cười: “Em lấy đâu ra bản sao của ảnh chụp hơn mười năm trước chứ.”

Bạc Tiệm không nói gì nữa.

Giang Hoài lấy điện thoại di động ra, hơi nhướng mắt: “Bữa tối ăn gì? Để em nói mẹ một tiếng.”

Bạc Tiệm ăn tối tại nhà Giang Hoài.

Để Giang Hoài nấu ăn, chủ tịch Bạc ở bên cạnh chỉ đạo, nên ăn thịt gì, có nên thêm gừng vào món xào hay không, nên thêm bao nhiêu lát gừng, có nên thêm tỏi hay không và nếu tỏi được thêm vào, phải đập dập từng lát tỏi trước khi thêm… Mặc dù công việc vặt vãnh như nhặt tỏi, thái gừng phải do chính tay chủ tịch Bạc đảm nhiệm, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ ngoài như tiên nữ hạ phàm của chủ tịch Bạc.

Nhưng buổi tối hôm nay, Giang Lệ hỏi Bạc Tiệm muốn ăn gì... Giang Hoài chưa bao giờ thấy Bạc Tiệm ngoan ngoãn như vậy, cậu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Giang Hoài cúi đầu, như thể sẽ xấu hổ khi làm khách ở nhà người khác: “Thưa dì, ăn gì cũng được ạ, cháu không kén ăn.”

Giang Hoài khi nghe đến đây chỉ muốn đẩy Bạc Tiệm xuống đất.

Giang Lệ hơi kinh ngạc vì Bạc Tiệm ở nhà bà ăn cơm tối, nhưng cũng rất hoan nghênh... Dù sao ngoài việc hoan nghênh, bà cũng không còn lựa chọn nào khác, vì đây là người mà con trai bà thích.

Ngay cả khi bà có hơi chỉ trích Bạc Tiệm là một Alpha, thì cũng không thể làm mất thể diện của Giang Hoài trước mặt người khác được.

Nhưng nhìn thấy Bạc Tiệm cư xử ngoan ngoãn như vậy, Giang Lệ nghĩ rằng Bạc Tiệm không giống như một học sinh giỏi mà bà nghĩ rằng cha mẹ của trường cấp 2 số 2 phải rất ghen tị, còn đang nghĩ… có khi nào con trai của bà mới là người chủ động không?

Bạc Tiệm lễ phép, ăn nói khéo léo, được dạy dỗ rất tốt, da mặt mỏng, thành tích còn rất tốt... Thật sự không giống một đứa trẻ có thể chủ động dẫn dắt con trai bà vào con đường yêu đương lạc lối này.

Lần đầu gặp mặt, Giang Lệ đã cho Bạc Tiệm 10 điểm.

Giang Lệ bận rộn từ trong ra ngoài, làm sáu món mặn và một canh rồi mới nghỉ ngơi.

Tay nghề của chủ tịch Giang không thể bới móc được gì.

Ăn được một nửa, chủ tịch Giang ra ngoài nghe điện thoại.

Giang Hoài cảm thấy bắp chân bị người bên cạnh cọ cọ vài cái, bèn quay đầu lại.

Chủ tịch Bạc khẽ nghiêng đầu, ghé sát lỗ tai cậu nói: “Mẹ chúng ta nấu ăn rất ngon, Giang Hoài, em nên học hỏi thêm.”

“?”

“Câm miệng, ai là mẹ của anh hả?”