Giang Hoài ngẩng đầu, một lúc lâu sau, cậu ném con tôm đã rạch nát vào trong bát, rồi lại cúi đầu nói: “Không, chỉ là bạn bè bình thường.”
Giang Lệ sửng sốt.
Giang Hoài chưa nói xong, cậu tiếp tục nói: “Cậu ấy không thích con.”1
Biết con trai giống mẹ, mặc dù đã rất lâu rồi Giang Lệ chưa về nước, nhưng tính cách của Giang Hoài thế nào bà còn không hiểu rõ sao? Giang Lệ cũng trầm mặc mấy giây: “Vậy tức là con đang yêu thầm người ta.”
Giang Hoài quay đầu nhìn cameras: “…”
Từ nhỏ đến lớn Giang Hoài chưa từng nhắc đến chuyện yêu đương, cậu cũng chưa từng về nhà nói với Giang Lệ là cậu nhìn trúng ai ở trường… Người tên “Bạc Tiệm” đó chính là người đầu tiên, mặc dù chuyện người đầu tiên này chẳng qua cũng chỉ là suy đoán của mình bà.
Mối tình đầu của chàng trai mới lớn luôn là một chuyện tốt. Ít nhất thì Giang Lệ nghĩ như vậy.
Bà nợ Giang Hoài, cho nên cũng không có bất kỳ yêu cầu nào khác với Giang Hoài… Chỉ cần Giang Hoài có thể vui vẻ là được.
Nhưng giờ con trai bà lại rơi vào tình cảnh đem lòng yêu đơn phương, không dám thổ lộ tình cảm với người ta, nhất thời, Giang Lệ cũng không còn lời nào để nói. Bà nghĩ nghĩ: “Vậy đứa trẻ kia là Omega hay là Beta?”
Giang Hoài lại im lặng.
Tự nhiên, không hiểu sao Giang Lệ lại có một dự cảm không lành: “… Tại sao không nói gì nữa?”
Giang Hoài: “Alpha.”
Giang Lệ: “…”
Giang Lệ không kỳ thị việc yêu đương đồng tính, ví dụ như đồng A luyến, đồng O luyến. Bà đã phải sống trong nghèo túng khốn khổ suốt nhiều năm, nhưng chung quy bà vẫn được hưởng sự giáo dục tốt nhất có thể. Người có thể chấp nhận tình yêu đồng giới chưa chắc đã chấp nhận được việc con trai con gái mình yêu đồng giới, nhưng là người làm cha làm mẹ, không nên áp đặt những suy nghĩ lối sống của mình lên con trẻ, để khiến chúng đau khổ bế tắc.1
Giang Hoài đặt củ cải trắng lên thớt rồi bắt đầu cắt, củ cải trắng được cắt nhỏ thành từng miếng mảnh… Vài phút sau, Giang Lệ vẫn chưa nói thêm gì.
Cậu giương mắt: “Không sao chứ?”
Giang Hoài nhìn thấy trong đôi mắt tổng giám đốc Giang ngập tràn sự áy náy… Giang Hoài không biết trong vài phút ngắn ngủi này não tổng giám đốc Giang đã lướt qua những suy nghĩ gì, có thể là một Alpha thiếu thốn tình cảm và một người bạn cùng lớp cũng là Alpha vì yêu mà phấn đấu quên mình, một câu chuyện tình yêu cảm động đất trời khi những người trong cuộc giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa.1
Tổng giám đốc Giang hơn cậu hai mươi tuổi, nhưng Giang Hoài có thể tự nhận về lý trí thì khả năng tổng giám đốc Giang còn không bằng cậu.
Ít nhất thì cậu sẽ không cả ngày mù quáng vào tình yêu mà không biết trời trăng mây đất.
“Con thực sự thích cậu bạn này sao?” Tổng giám đốc Giang hỏi.
Giang Hoài dùng dao xúc mấy miếng cải trắng cậu vừa cắt vào trong một cái bát, đầu không hề ngẩng lên, thản nhiên trả lời: “Không, cũng không hẳn. Chỉ là nhìn thấy vừa mắt thôi.”
Giang Lệ: “…”
Hại bà suy nghĩ hơn nửa ngày nếu Giang Hoài thật sự toàn tâm toàn ý với Bạc Tiệm, năm mười bảy tuổi lại muốn bên nhau trọn đời với người thương, thì với tư cách là một người mẹ, bà nên làm thế nào để vừa cảm thông cho Giang Hoài đang tuổi nổi loạn, lại vừa tôn trọng lựa chọn của Giang Hoài, còn phải nhẹ nhàng khuyên nhủ Giang Hoài “Đồng A luyến” là một con đường vừa dài vừa gian nan, đừng nên hành động theo cảm tính.
Nhưng qua giọng điệu của đứa con trai bà, thì cậu không giống như đang miêu tả đối tượng thầm mến, mà chỉ là miêu tả con chó cưng của nhà đối diện.
Mặt Giang Lệ lộ rõ vẻ phức tạp, một lúc lâu sau, bà thở dài, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt: “… Vậy thì con đối xử với người ta tốt một chút. Nếu hai đứa là bạn học cùng lớp, vậy thì có thể cùng nhau đi ăn cơm mỗi ngày, chẳng phải sắp tới sẽ có thi cử gì đó sao, con học tốt hơn cậu ta, thì nên giảng đề cho cậu ta nhiều hơn một chút…”
“…”
Giang Hoài thầm nghĩ đến việc cậu giảng bài cho Bạc Tiệm, chỉ e là sẽ biến một người đang đứng đầu từ trên xuống dưới thành người xếp đầu từ cuối lên trên mất.
“Con thử dùng thủ đoạn nhiều lên xem, chẳng hạn như bất ngờ tặng người ta một món quà nhỏ nào đó, Omega đều thích những hành động như vậy…” Giang Lệ hơi ngừng lại: “Alpha cũng thích những niềm vui nhỏ. Đúng lúc sắp tới cuối tuần rồi còn gì, con có thể mời người ta tới nhà chơi, có đúng không?”
Giang Hoài liếc tổng giám đốc Giang: “Mẹ đang dạy con đi theo đuổi người ta đấy à?”
“Kinh nghiệm của mẹ chẳng phải dày dặn con hơn nhiều sao?”
Giang Hoài bắc nồi lên, đổ dầu vào đảo đảo, rồi phi hành tỏi. Cậu không nói thêm gì nữa, Giang Lệ muốn nói cái gì đó, nhưng rồi lại thôi, lẳng lặng đứng nhìn người đàn ông đang xào rau qua lớp màn hình.
Nước Mỹ sắp đến giờ bình minh, trong nước cũng đã tối. Chênh lệch khoảng ba múi giờ, nhưng đều đã vào cuối thu.
“Đợi đến khi con học xong trung học phổ thông… Mẹ sẽ tạm gác lại công việc, về nước để bồi dưỡng con một năm thi đại học.” Giang Lệ nói.
Giang Hoài đang đảo đảo đồ ăn trong nồi hơi ngừng lại một chút, nhưng cũng không nói thêm gì.
Giang Hoài bưng thức ăn đặt lên bàn, sau đó đi tới gõ cửa phòng A Tài.
A Tài lẩn trốn, đương nhiên, Giang Hoài tới gõ cửa phòng không phải để mời cô bé đi ăn cơm.
Hơn nửa ngày sau, A Tài mới lảo đảo lắc lư lết đến trước cửa, mở hờ cánh cửa phòng ngủ, cảnh giác nhìn Giang Hoài bằng đôi mắt đánh giá.
Giang Hoài ném điện thoại di động đang có cuộc gọi video với tổng giám đốc Giang vào trong: “Mẹ gọi video tới cho em đấy.”
A Tài cả kinh, vội vàng nhận lấy điện thoại di động.
Cô bé cũng có điện thoại, mà thực tế thì mẹ cũng thường xuyên gọi video cho cô bé, nhưng A Tài cũng chẳng tỏ ra vui vẻ hay há mồm nói chuyện hồ hởi gì cả, cho nên mỗi lần mẹ gọi điện thoại, A Tài chỉ trầm mặc trầm mặc trầm mặc, nghe thôi là được rồi. Chứ cứ phải tìm chuyện để nói, mẹ cũng mệt.
Gần đây, A Tài mới đặt hàng một chiếc máy tính bảng trên Taobao, nó vừa được chuyển đến.
Giang Lệ nhìn A Tài, nở nụ cười tươi rói trên mặt: “Tinh Tinh ở nhà có thấy nhớ mẹ không?”
A Tài lập tức viết một dòng chữ to có hơi xấu xí nguệch ngoạc lên máy tính bảng: “Nhớ.”
“Vậy con ở chung nhà với anh trai thấy sao hả?”
A Tài là một học sinh tiểu học, cô bé đã học lớp ba rồi, khả năng diễn đạt càng ngày càng tốt hơn. A Tài viết bốn chữ lớn trên màn hình: “Chẳng ra gì hết.”
Ngón tay Bạc Tiệm cong lại, nhẹ nhàng gõ gõ lên điện thoại.
Bảy giờ.
Cậu muốn gọi điện thoại cho Giang Hoài. Cậu muốn đốc thúc Giang Hoài học tập cho tử tế.
Cậu nghiêng đầu, nhìn lướt qua lịch sử cuộc trò chuyện của cậu với Giang Hoài hôm nay… Chỉ có mấy dòng tin nhắn ít ỏi đến đáng thương. Một lúc lâu sau, Bạc Tiệm gõ thêm icon đám mây trắng nhỏ bên cạnh tên danh bạ “Giang Hoài Hoài”.
Bạc Tiệm đứng dậy, đi vào phòng rửa mặt, cậu xoa xoa cổ áo vốn đã được bẻ phẳng phiu vuông góc, sau đó lại cài cúc áo ở cổ tay một lần nữa, kéo thẳng vạt áo, sửa lại mái tóc.
Cậu trở lại bàn làm việc trong phòng ngủ, bắt đầu nhấn nút gọi video.
A Tài vẫn đang nói chuyện video với tổng giám đốc Giang, đột nhiên lại có một cuộc gọi video mới xen vào.
A Tài bấm vào nút “kết nối” theo bản năng.
Đôi môi Bạc Tiệm khẽ cong lên, đang định lên tiếng chào hỏi người ở phía sau màn hình, qua vài giây cameras bị màu đen bao trùm, lộ ra một cái đầu nhỏ như quả dưa hấu, và một khuôn mặt tròn tròn, cùng với chiếc máy tính bảng có dòng chữ “Đồ đại ngốc.”
Bạc Tiệm: “?”
A Tài: “?”
Bạc Tiệm lập tức ngắt điện thoại.
Tan học về nhà, không cầm theo cặp sách. Việc ôn tập đều dựa cả vào tài liệu PDF.
Điện thoại đã vứt cho A Tài, cơm nước xong xuôi chén đũa cũng đã rửa sạch, Giang Hoài quay về phòng mở máy tính lên, đăng nhập vào trang web trường để tìm tài liệu sách giáo khoa và một số đề thi khác.
Mặc dù bản thân Giang Hoài không muốn nhìn thấy, nhưng khi đăng nhập vào trang web trường, cậu lại không thể tránh được bài đăng “Dựa theo tính cách của Giang Hoài, hành vi bạo lực và phân tích cụ thể hành vi bạo lực Giang Hoài có tính cách chống đối xã hội”, lại còn có loại người tạo ra những bài viết ngu ngốc thế này nữa.
Bài đăng này cậu đã từng nhìn thấy lúc nghỉ hè, không biết sao tự dưng qua nửa học kỳ rồi, nó lại được đưa lên top.
Mấy cái phần mềm trên điện thoại di động Giang Hoài đều đăng nhập trên máy tính, một khi tự khởi động nó sẽ tự động đăng nhập vào, thông báo WeChat xuất hiện ở góc bên phải màn hình:
“BJ: Có ở đó không?”
Mà sau khi máy tính đăng nhập, các thông báo trên điện thoại sẽ bị tắt.
Thời điểm A Tài đang viết những dòng chữ khoe khoang thổi phồng mọi chuyện cho tổng giám đốc Giang nghe “Anh Bảo Kiện” là một người rất cao, rất đẹp trai, rất trắng, và mỗi một cái nhấc tay động chân đều toát ra sức quyến rũ tuyệt đỉnh của một người đàn ông thì màn hình điện thoại đột nhiên chuyển màu đen sì.
“Cậu đăng nhập tài khoản trên máy tính sao?”
Giang Hoài nhíu nhíu mày: “Ừ.”
Một cuộc gọi video mới được chuyển đến.
Tay Giang Hoài đặt trên con chuột khẽ khựng lại nửa phút, rồi ấn kết nối.
Chủ tịch Bạc là một người rất đặc biệt, đã về nhà nghỉ ngơi rồi, mà trên người chủ tịch Bạc từ trên xuống dưới đều không có vẻ gì là cẩu thả, đến cả một nếp gấp lộn xộn trên quần áo cũng không tìm ra được. Ý thức tự quản lý bản thân đúng là rất cao.
Dưới ánh đèn ảm đạm, âm sắc lạnh lùng, Bạc Tiệm tựa lưng vào ghế ngồi, đồi dựa ra sau, nửa mặt chìm trong bóng tối. Cậu nhìn Giang Hoài một lúc lâu, sau đó mới từ từ nằm bò xuống mặt bàn, giương mắt nói: “Lần nào cũng là tôi tự tìm đến cậu trước, còn cậu thì chưa từng chủ động tìm tôi lần nào.”
Cánh tay Bạc Tiệm khẽ động, hai tay đan vào nhau, cằm hạ xuống, nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía Giang Hoài: “Khi nào thì cậu mới chịu chủ động tìm tới tôi đây?”
Lần đầu tiên Giang Hoài thấy chủ tịch Bạc không để ý tới dáng ngồi đẹp của học sinh ngoan, nằm bò lên bàn như vậy.
Cậu cười nhạt: “Tôi tìm cậu làm gì?”
Tìm tôi để yêu đương. Bạc Tiệm nghĩ.1
Cậu nghiêng nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Tìm tôi trao đổi tâm tình.”
Cậu lại nói tiếp: “Tôi cực kỳ thích bạn học Giang Hoài.”
Giọng nói của Bạc Tiệm truyền từ đầu dây bên kia tới nghe có hơi khàn khàn chút, cậu hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Giang Hoài, con người trời sinh sâu không thấy đáy dưới dánh sáng mờ ảo của đêm tôi, lại càng giống đôi mắt của con sói giữa nơi rừng hoang.
Tôi cực kỳ thích bạn học Giang Hoài.
Cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ thích.
Cho nên cậu hay thích lại tôi một chút đi được không?
Chỉ một chút thôi cũng đủ rồi.
Nét mặt Bạc Tiệm nghiêm túc không lệch lạc đi đâu được.
Màn hình máy tính lớn hơn màn hình điện thoại rất nhiều, trong khoảnh khắc ấy, Giang Hoài dường như đã nghĩ rằng Bạc Tiệm ở ngay trước mặt cậu, nhẹ giọng nỉ non bên tai cậu rằng… Tôi thích Giang Hoài.
“Loảng xoảng” Giang Hoài cũng không biết bản thân đã chạm vào cái gì để nó rơi xuống đất. Chân ghế dựa xẹt qua sàn nhà, phát ra một tiếng “Rầm——” vô cùng chói tai, Giang Hoài đứng lên, cậu cúi đầu: “Cậu nói gì cơ?”
Giang Hoài giống như con mồi bị cả kinh vì một làn gió thổi khiến cỏ lay, trốn đi thật xa.
Bạc Tiệm khẽ cười nói: “Cho nên tôi muốn cùng bạn học Giang Hoài học tập chung với nhau, cùng nhau tiến bộ… Phát triển tình bạn bè.”
Giang Hoài yên lặng đứng nhìn mất nửa phút, cuối cùng cũng thốt lên một câu: “Vậy cậu có thể ngồi dịch ra sau đi được không?”
Bạc Tiệm giương mắt khó hiểu: “Tại sao?”
“Video máy tính…” Giang Hoài nói với khuôn mặt không cảm xúc: “Cậu ngồi gần như vậy, khuôn mặt lớn quá mức cho phép.”
Bạc Tiệm: “…”
“Cậu có thể phóng nhỏ trang video, không cần để giao diện toàn màn hình.” Cậu nói.
“… Ồ.”
Dù Giang Hoài có là một khúc gỗ, hay là khúc gỗ gió thổi cái là bay, và khúc gỗ này vừa hai phút trước còn phóng nhỏ khuôn mặt to của cậu trên màn hình máy tính, thì giờ phút này trong lòng chủ tịch Bạc vẫn chẳng nề hà gì, muốn giúp khúc gỗ này ôn tập cho kỳ thi giữa kỳ sắp tới, tưới nước cho nó, để khúc gỗ nhanh chóng nảy mầm rồi nở hoa.
Giang Hoài ngả người ra sau, sống lưng dựa vào lưng ghế.
Tôi cực kỳ thích bạn học Giang Hoài… Không phải tôi thích Giang Hoài. Không phải kiểu thích mà cậu hiểu sai nghĩa đó.
Cậu cũng không để lộ biểu cảm gì nhiều, cúi người nhặt quyển sách vừa đụng trúng vẫn còn rơi trên mặt đất lên, thu dọn lại chút, sau đó đứng dậy đặt nó lên kệ sách.
Cuốn album vẫn còn trên kệ sách. Chủ tịch Bạc còn để lại hình vẽ bậy về Bạc Tiệm Tiệm và Giang Hoài Hoài trên đó. Giang Hoài hơi ngừng lại, ngón tay chạm lên bìa album.
“Vẫn chưa làm.” Giang Hoài quay lại chỗ ngồi, xoay xoay chiếc bút nước trong tay.
Tập đề tự giải trên trang web trường vừa mới được download về xong, Giang Hoài click ấn mở, híp mắt, trước sau vẫn chưa chịu bấm hiện tab video trò chuyện góc bên phải máy tính, cũng không thèm nhìn lại cameras máy tính, nói chuyện với ngữ điệu có chút lạnh nhạt: “Tôi làm bài thi trước đã… Tắt video trước đi.”
“Đừng cúp máy.”
Trước tiên, Giang Hoài cầm cuốn ngữ văn, vẫn không ngẩng đầu: “Chẳng phải cậu làm xong hết rồi sao, mở video thế này cậu không sợ lãng phí thời gian à?”
Bạc Tiệm cũng đặt quyển sách trên tay xuống rồi đóng lại, Bạc Tiệm chưa bao giờ viết hoa viết chú thích loạn xạ trên cuốn vở, nhưng nếu có Giang Hoài ở bên cạnh… Có thể thấy trong bài thi của Bạc Tiệm được đánh dấu và ghi chú giải ở rất nhiều chỗ.
Chúng đều là những đề tương đối khó… Giang Hoài đã bỏ lỡ chúng.
“Không.” Bạc Tiệm lấy một cuốn luyện tập trắng tinh khác, xé một tờ giấy, nhẹ giọng nói: “Tôi làm đề luyện tập, cậu làm bài tập… Tôi muốn học cùng cậu.”
Giang Hoài nhíu mày, ngẩng đầu.
“Cậu có thể hỏi tôi bất kỳ câu hỏi nào cậu không biết.” Bạc tiệm nói tiếp: “Cậu học cùng tôi đi.”