Học Bá, Anh Bệnh Không Nhẹ

Chương 34



Sắc trời dần dần tối đi, các tòa nhà xung quanh có chút mờ ảo. Ngoại trừ những ánh đèn lập lòe loá mắt, điều mà Úc Đường cảm nhận được rõ ràng nhất chính là người luôn đi theo phía sau cô.

Tuy rằng Thiệu Ngôn không nói lời nào, nhưng Úc Đường có thể cảm nhận được nội tâm anh không hề bình tĩnh.

Dọc theo con đường anh đều bày ra bộ dáng khó trả lời, cũng không biết đến tột cùng anh muốn nói cái gì.

Úc Đường vẫn đang chờ anh mở miệng, cũng không biết Thiệu Ngôn khi nào biến thành bộ dáng ngượng ngùng xoắn xít.

Thiệu Ngôn không nói lời nào, Úc Đường cũng sẽ không ép buộc anh, đơn giản đạp xe cả một con đường, đạp lên ánh hoàng hôn rực rỡ về nhà.

Chờ hai người vào thang máy, Thiệu Ngôn mới có can đảm tiến lại gần.

Qua mặt tường thang máy sáng bóng, anh lặng lẽ đánh giá vẻ mặt lúc này của Úc Đường.

Vẫn như thường lệ, vẻ mặt cô lãnh đạm.

Nhưng thái độ lại có chút không giống nhau.

Lúc Úc Đường nói không cần cách xa cô trên 5m, tâm trạng của Thiệu Ngôn chính là lắp bắp kinh hãi. Lúc ấy Thiệu Ngôn liền muốn chứng thực một chút, nhưng lại sợ hãi Úc Đường chẳng qua là nhất thời hứng khởi, đảo mắt liền thu lại lời này, cho nên cũng không dám nói bậy.

Dọc theo đường đi nghẹn lâu như vậy, Thiệu Ngôn rốt cuộc lấy hết can đảm mở miệng: "Hôm nay... Cậu hình như có hơi không giống mọi khi."

Giống như thay đổi cả con người vậy.

Thiệu Ngôn nhìn cô ngoan ngoãn rũ tay bên người, thấy ngón tay của cô hơi cuộn tròn, tâm tư vừa động muốn vươn tay nắm một chút, nhưng anh mới vừa có động tác nhỏ, Úc Đường lại đột nhiên quay đầu nhìn anh.

Thiệu Ngôn giật mình, vội vàng thu tay về.

"Chỗ nào không giống nhau?"

"Chính là..." Thiếu niên đột nhiên nói không nên lời.

"Bởi vì tôi cho rằng cậu sẽ luôn trốn tránh tôi." Trầm mặc một lát, Thiệu Ngôn vẫn lấy hết can đảm nói.

Rõ ràng anh so với Úc Đường cao hơn không ít, nhưng thời điểm nói mấy lời này lại cúi đầu xụ mặt, nhìn qua vô cùng ủy khuất.

Úc Đường mỉm cười, cũng cảm thấy mình làm anh uất ức khá lâu. Trốn tránh Thiệu Ngôn, ngay từ đầu là do cô nghĩ anh có thể giấu diếm hành động.

Sau này, ước chừng là bởi vì do đám ong bướm trong trường học cứ làm cô chán ghét.

Thẳng đến hôm nay,khi Lâm Tiêu Tĩnh không thể hiểu được mà tự tìm tới cửa, Úc Đường mới đột nhiên phát hiện ra, những con ong bướm động một chút là nói một vài câu chọc người khác chán ghét, thì liên quan gì tới cô chứ?

Cô cần gì vì ánh mắt của người khác mà ảnh hưởng chính mình, cần gì phải khống chế hành vi của mình? Dù làm gì đi nữa, cô cũng phải để người khác coi mình như con chuột qua đường, để người khác nhúng tay vào mọi chuyện?

Nếu bọn họ muốn xem diễn, vậy thì cô sẽ thoải mái hào phóng cho bọn họ xem, nhìn xem cuối cùng ai phải xấu hổ.

"Nghĩ thông suốt rồi." Úc Đường thản nhiên nói.

"Nghĩ thông suốt cái gì?"

"Cậu rất đẹp trai." Nói những lời này xong, Úc Đường liền nhanh chóng đi ra khỏi thang máy, cũng không quay đầu lại.

Thiệu Ngôn ngơ ngẩn nhìn bóng dáng cô đến xuất thần, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên, thẳng đến khi cửa thang máy một lần nữa đóng lại, lúc này anh mới phản ứng đã về đến nhà.

Trêu chọc xong liền chạy.

Đây vẫn là lần đầu tiên, Úc Đường nói những lời dễ nghe như thế với anh.

Vì thế mà anh trộm mừng thầm, Thiệu Ngôn lại cảm thấy rằng các triệu chứng run của mình có thể bắt đầu trầm trọng hơn.

Người khen anh lớn lên đẹp trai có không ít, khen anh có thành tích tốt cũng không ít, đối với những lời tán dương này, Thiệu Ngôn luôn luôn thờ ơ.

Chỉ vì một người, chỉ vì một câu nói của cô, cũng có thể làm anh ngượng ngùng.

Thiệu Ngôn thở dài thật mạnh, đi vào cửa nhà tinh thần hoảng hốt thiếu chút nữa đã gõ nhầm cửa cách vách.

Vào ban đêm, Thiệu Ngôn mở sổ nhật ký, thất thần ngồi trước bàn học. Qua sau một lúc lâu, anh mới bắt đầu viết:

"Hôm nay cô ấy khen tôi đẹp trai."

Dừng một chút, Thiệu Ngôn lại ghi thêm một câu: Cô ấy cũng rất xinh đẹp. Nhưng tôi không dám nói.

Ngày hôm sau, Thiệu Ngôn dậy thật sớm.

Anh đứng ở cửa nhà Úc Đường, muốn chờ Úc Đường đi ra rồi cùng nhau đi học.

Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, anh chờ đợi như vậy có vẻ như không sáng suốt lắm, nhưng Thiệu Ngôn không có việc gì để làm, anh muốn ngày hôm nay người mà Úc Đường đầu tiên nhìn thấy là anh.

Đứng ngây ngốc mười phút, cửa cũng có người mở ra.

"Úc ——" Thiệu Ngôn nhìn người đi ra, ban đầu muốn gọi tên Úc Đường liền nhanh chóng nuốt vào, đổi thành: "Chào buổi sáng chú Úc."

Vẻ mặt Thiệu Ngôn biến đổi quá mức rõ ràng, Úc Tề Lỗi thấy được, tức khắc cười lạnh.

"Tiểu tử, sáng sớm đứng ở cửa nhà tôi là muốn làm gì?"

Đối với Thiệu Ngôn, Úc Tề Lỗi vẫn không có thiện ý.

Ở trong mắt Úc Tề Lỗi, đây là một con sói con, hao hết tâm tư muốn ăn thịt con gái của ông.

Ha, loại chuyện này ông cũng đã trải qua. Tuy rằng hiện tại già rồi, nhưng cũng biết tâm tư của thiếu niên này.

Thấy Úc Tề Lỗi không thích mình, Thiệu Ngôn từ trên người ông có thể cảm thụ cái loại khí tràng trầm thấp.

Đây đúng là việc muốn mạng mà.

Xét thấy đối phương là ba của Úc Đường, là ba vợ đại nhân tương lai, lấy lòng vẫn là cần thiết, Thiệu Ngôn đành phải căng da đầu nói: "Cháu chỉ tình cờ đi ngang qua."

Cái lời nói này thật sự vụng về.

Úc Tề Lỗi liếc liếc mắt nhìn cửa cách vách, khẩu khí vẫn không khách khí như cũ: "Tôi nói cho cậu biết, đừng đánh chủ ý lên Tiểu Đường nhà tôi, bằng không tôi sẽ không tha cho cậu."

Sau khi nói xong mấy lời hùng hổ với Thiệu Ngôn, Úc Tề Lỗi liền đi rồi.

Thiệu Ngôn đứng ở tại chỗ có chút đau đầu.

Lúc này anh mới cảm thấy, ba mẹ nhà mình có bao nhiêu hòa ái dễ gần. Vốn tưởng rằng chỉ cần Úc Đường tiếp nhận anh thì tốt rồi, không nghĩ tới hiện tại lại xuất hiện một cái gậy đánh uyên ương.

Một lúc sau, Úc Đường cũng đi ra.

Hôm nay nhìn tâm tình của cô không tồi, trông cô trẻ trung và năng động hơn một chút so với vẻ hờ hững thường ngày.

Nhìn thấy Thiệu Ngôn, Úc Đường liền đi về phía anh.

Chờ Úc Đường tới gần anh, Thiệu Ngôn vẫn không có bất luận phản ứng gì, hai mắt vô thần, rõ ràng là đang ngẩn người.

Úc Đường gọi một tiếng "Này", sau đó càng tới gần Thiệu Ngôn thêm một ít.

Thiệu Ngôn phục hồi tinh thần lại, liếc mắt một cái liền thấy mái tóc đen nhánh Úc Đường, còn có xoáy tóc trên đỉnh đầu của cô.

"Làm sao vậy?" Thiệu Ngôn hỏi.

"Cậu còn hỏi tôi làm sao vậy, là cậu làm sao mới đúng." Úc Đường thấy anh phục hồi tinh thần lại rồi mới yên tâm đi tiếp: "Đi học thôi, ngây ngốc ở đó làm gì?"

Thiệu Ngôn tỉnh táo lại, anh cười một tiếng, cười thầm chính mình lo sợ không đâu.

Chờ đuổi kịp Úc Đường, Thiệu Ngôn vẫn là nhịn không được nói: "Ba cậu hình như không thích tôi."

Nhưng ai biết được, Úc Đường khi nghe xong cũng không kinh ngạc.

"Ồ, đừng buồn." Úc Đường nói: "Ông ấy cũng không thích tôi."

Ngữ khí của cô lạnh lùng đến đáng sợ, không hề biểu lộ chút khổ sở nào.

Thiệu Ngôn ngẩn ngơ, muốn phản bác gì đó, nhưng lại ngậm miệng.

Cái này cùng chuyện anh nói rõ ràng không giống nhau.

Anh lại không phải kẻ ngốc, tự nhiên có thể nhìn ra được, quan hệ giữa Úc Đường cùng ba cô không tốt. Về phần tại sao không tốt, anh muốn hỏi nhưng Úc Đường chưa chắc muốn nói. Một khi đã như vậy, cần gì phải vô duyên chọc cô không vui? Anh muốn làm cô vui vẻ còn không kịp.

Nghĩ như vậy, Thiệu Ngôn tạm thời buông bỏ suy nghĩ trong lòng, không rối rắm chuyện này nữa.

*

Không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra, tâm trạng tốt của Úc Đường kéo dài rất lâu. Khóe miệng không ngừng nhếch lên ý cười, nhìn nhẹ nhàng vô cùng.

Thiệu Ngôn thích nhìn cô cười, nhưng lại cảm thấy tình hình này có hơi... quỷ dị.

Suy nghĩ này làm Thiệu Ngôn đột nhiên ớn lạnh.

Anh vẫn là quen nhìn bộ dáng lạnh lùng của Úc Đường, cho rằng kia mới là thái độ bình thường. Liệu rằng sự thật có đúng như những gì anh nghĩ trước đó, thật sự anh có...máu M? Hơn nữa các triệu chứng còn ngày càng nặng hơn?

Thiệu Ngôn không dám nghĩ nữa, sợ lại đưa ra cái kết luận đáng sợ.

Thiệu Ngôn dè dặt nói: "Hôm nay xem ra cậu rất vui vẻ."

"Bởi vì nghĩ đến mặt người nào đó đã đen lên thì rất vui vẻ." Úc Đường nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: "Tôi có phải rất xấu xa không? Muốn làm cho người ta không thoải mái."

"Không có, tôi cũng vui vẻ." Thiệu Ngôn cũng nghiêm trang nói: "Như vậy xem ra, chúng ta rất xứng đôi."

Da mặt anh luôn rất dày, có lời nói muốn nói nhưng không dám, cũng chỉ có thể thừa dịp một ít cơ hội, chậm rãi, chậm rãi nói ra.

Tuy rằng cái cô gái vô tâm vô phổi này có thể cũng không hiểu tiếng lòng của anh.

Nói xong, Thiệu Ngôn trộm quan sát vẻ mặt Úc Đường, phát hiện khóe miệng cô nhẹ nhấp, lại là lộ ra một nụ cười.

Thiệu Ngôn trong lòng an tâm một chút, lại cảm thấy hơi mất mác trước phản ứng thờ ơ của cô.

Đang lúc Thiệu Ngôn còn muốn nói gì đó, liền nghe thấy Úc Đường nói: "Ba tôi có chút việc, lại đi công tác."

Đúng rồi, hôm nay gặp phải ở cửa, Úc Tề Lỗi xác thật nhìn có hơi vội vàng.

Cho nên đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cô vui vẻ?

Thiệu Ngôn trong lúc nhất thời có chút không hiểu rõ. Mối quan hệ giữa cha và con gái thực sự đã tồi tệ đến như vậy rồi sao?

Bất quá Úc Đường không nói, anh cũng sẽ không tùy tiện đi hỏi.

Rất nhanh đã tới cổng trường, lúc này Úc Đường thoải mái hào phóng đi vào cùng Thiệu Ngôn, một chút cũng không có ý tứ trốn tránh hiềm nghi.

Thiệu Ngôn thở phào nhẹ nhõm, biết ngày hôm qua Úc Đường cũng không phải nói giỡn. Tâm tình của anh cũng trở nên tốt vô cùng, lúc xe đạp dừng lại, lại đưa cho Úc Đường bữa sáng.

Lần này, nhiều hơn một hộp sữa bò.

Úc Đường duỗi tay tiếp nhận: "Cảm ơn."

Mấy món này đều là dựa theo khẩu vị của cô, rõ ràng cô chưa bao giờ nói cho Thiệu Ngôn biết cô yêu thích cái gì, nhưng Thiệu Ngôn lại có khả năng yên lặng xâm nhập vào cuộc sống của cô.

Quả thực len lỏi vào từng chút một.

Ngay từ đầu Úc Đường hoàn toàn không có phòng bị, hiện tại muốn cự tuyệt tiếp cận của anh cũng đã không còn kịp rồi.

Huống chi, cô cũng không muốn cự tuyệt.

Hai người tách ra, từng người vào phòng học.

Hết thảy đều tự nhiên giống như việc này đã xảy ra rất nhiều lần, Thiệu Ngôn không biết trong lòng Úc Đường đang suy nghĩ cái gì, anh cũng không biết những người đứng xem hiện tại lại suy nghĩ gì nữa.

Anh chỉ biết, lúc này anh đang rất sung sướng.

Nhưng tâm tình của Thiệu Ngôn chẳng tốt được bao lâu, rất nhanh đã bị người ta đánh vỡ.

Thiệu Ngôn rốt cuộc cũng biết, Úc Đường nói có người đen mặt là có ý gì.

Thiệu Ngôn đau đầu, nhìn người đã sớm đứng ở bàn học của mình, khách khí mà xa cách hỏi: "Bạn học Ngô Thấm, cậu có việc gì thế?"