Học Bá, Anh Bệnh Không Nhẹ

Chương 6



Editor: Yann

Beta: Kim Hằng

*

Úc Tề Lỗi không có ở nhà, cũng là lúc mà Úc Đường vui vẻ nhất.

Cô không cần lo lắng khi về nhà sẽ phải đối diện với cục diện xấu hổ, hay đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ lạ mặt.

Cô một câu cũng không muốn kêu dì.

Úc Đường ngồi trên ghế sofa một lúc, cảm thấy đói bụng, mở tủ lạnh muốn nấu gì đó ăn. Nhưng khi tủ lạnh vừa mở ra, cô phát hiện trong tủ lạnh chẳng có gì cả.

Căn nhà này, tuy hàng ngày đều có người ở, nhưng lại rất quạnh quẽ, một chút không khí vui vẻ, ấm áp cũng không có.

Cô thở dài một hơi, xoa bụng nhỏ đang kêu, đành đi xuống siêu thị dưới lầu.

Úc Đường không có hứng thú, đi tới tủ chọn một hộp cháo gạo và một hộp sữa bò, tính toán giải quyết bữa ăn một cách tùy tiện.

Khi cô đang xếp hàng để trả tiền, đằng sau lưng bỗng có người gọi cô: "Là Tiểu Đường sao?"

Giọng nói mang theo một tia không chắc chắn.

Úc Đường quay đầu lại nhìn, thấy một người phụ nữ cười đặc biệt dịu dàng, khi nói chuyện giọng nói cũng thật dịu dàng, mềm mại, nghe xong làm cho người khác sinh ra hảo cảm.

Úc Đường vẫn mỉm cười, mặc dù không biết bà ấy là ai.

"Chào dì ạ."

"Dì còn tưởng là nhận sai người rồi chứ, không ngờ thật sự là con, dì từng nghe thấy ba con gọi con." Bà ấy trông rất quen thuộc, nhưng Úc Đường lại cứng nhắc khi nghe lời bà ấy vừa nói xong.

Dì ấy đã nghe thấy ba cô gọi cô? Chả lẽ dì ấy cũng là một trong những người phụ nữ của ông ấy?

Đáng tiếc, một người có khí chất hiền lành như vậy, sao lại mắt mù như thế chứ?

Giọng Úc Đường lạnh xuống, nói: "Cháu biết dì sao?"

Người phụ nữ sửng sốt, rồi cười nói: "Đúng vậy, dì quên tự giới thiệu, dì là hàng xóm mới của con, mới chuyển đến đây."

Ồ, hóa ra là dì ấy.

Cách đây không lâu, bên cạnh có một gia đình mới chuyển đến. Bởi vì âm thanh leng keng của đèn trang trí, Úc Đường liền vài ngày không thể nghỉ ngơi tốt.

Nhưng mặc dù là hàng xóm mới, Úc Đường cũng không có hứng thú đi thăm hỏi, cho nên cũng không biết mặt dì ấy.

Úc Đường lại nở một nụ cười, ngoan ngoãn nói: "Dì tới mua bữa tối ạ?"

Người phụ nữ nói: "Con trai dì nói hôm nay nó ăn không ngon miệng, nên dì muốn làm món mà nó thích. Đúng rồi." Bà ấy nhìn vào cái túi trong tay Úc Đường, hỏi: "Con ăn tối chưa? Có muốn tới nhà ăn cơm với dì không?"

Úc Đường sợ không chống đỡ nổi sự nhiệt tình của dì ấy, cô dứt khoát nói: "Không cần đâu ạ, cháu ăn rồi."

Đã đến lượt Úc Đường tính tiền, cô cười xin lỗi, sau đó tính tiền rồi đi trước.

Khi Úc Đường chuẩn bị ra khỏi cửa siêu thị, trong lòng đột nhiên có cảm giác gì đó, giống như có một tầm mắt đang dừng ở trên người cô.

Cô quay đầu lại nhìn, chỉ có một thiếu niên mặc áo thun trắng, đang xách đồ hộ người phụ nữ lúc nãy.

Là con trai của dì ấy sao?

Úc Đường nhíu mày, cảm thấy bóng dáng có chút quen thuộc.

Cô cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng rời đi.

Lúc Úc Đường đang muốn lấy chìa khóa để mở cửa, sau lưng vang lên tiếng bước chân.

Có hai người đang nhỏ giọng nói chuyện.

"Mẹ không cần bận tâm, con chỉ là không muốn ăn."

Giọng nói này là —–

Úc Đường sửng sốt, quay đầu lại nhìn, thấy Thiệu Ngôn đang đi cùng với người phụ nữ lúc nãy.

Thì ra là mẹ cậu ấy.

Mẹ Thiệu cũng thấy Úc Đường, cười nói: "Tiểu Đường, con và Ngôn Ngôn nhà dì là bạn học cùng trường. Đừng sợ, lại đây, tới nhà dì ăn cơm."

Thiệu Ngôn hơi ngây ra một chút, lãnh đạm gật đầu, không chào hỏi.

Úc Đường cảm thấy hơi xấu hổ, cô cười gượng, trong lòng đầy khó xử.

Thiệu Ngôn... trở thành hàng xóm của cô bao giờ vậy?

Thời điểm Úc Đường đang thất thần, mẹ Thiệu nhẹ nhàng đẩy Thiệu Ngôn một cái, trách móc nói: "Con câm rồi sao? Sao không mở miệng mời bạn một chút?"

Thiệu Ngôn rũ mắt, đi đến bên người Úc Đường, nhẹ giọng nói: "Mẹ tôi nấu ăn rất ngon, cứ coi như là.... bồi tội cho cậu đi."

Bồi tội? Bồi tội gì? Cô không rõ nha.

Úc Đường cứ mơ màng như vậy bị kéo vào nhà đối diện.

Căn nhà trang trí sáng sủa và ấm áp, khác biệt hoàn toàn với căn nhà gam màu lạnh của cô, chỉ riêng ánh đèn thôi đã thấy ấm áp.

Úc Đường liền thả lỏng.

Cô lúng túng ngồi trên sofa, ngồi rất an phận, ngay cả ánh mắt cũng chỉ rơi vào chiếc bàn trà trước mặt, không rời nửa phần.

Mẹ Thiệu còn ở trong bếp, lúc này chỉ còn Úc Đường và Thiệu Ngôn, hai người ngồi ở phòng khách.

Bỗng nhiên, sofa bên cạnh lún xuống, có người ngồi bên cạnh cô, chiếc sofa mềm mại sụp xuống một phần.

Úc Đường ngẩng đầu nhìn, nhưng lại quên mất mình định nói gì.

"Nước cam." Thiệu Ngôn cầm nước trái cây trong tay đưa cho cô, lại nhìn cái túi được cô cầm theo, nhíu mày nói: "Bữa tối cậu chỉ định ăn nhiêu đây thôi sao?"

Úc Đường ngẩn ra, trả lời: "Tôi không đói."

Tuy rằng có chút câu nệ, nhưng đối thoại vẫn diễn ra trôi chảy, Úc Đường phát hiện, Thiệu Ngôn càng ngày càng kì quái.

Có phải di truyền từ mẹ không vậy? Mẹ cậu ấy nhiệt tình như vậy, cho nên bề ngoài cao lãnh bên ngoài chỉ là giả bộ?

Úc Đường cầm một ly thủy tinh trong tay, nước trái cây vừa mới rót ra khỏi tủ lạnh nên vẫn còn hơi lạnh. Cô cứ cầm thế này, nghĩ lại mà không uống thì cũng hơi không nể mặt.

Nhưng nhiều thế này, cô không thể uống hết được.

Úc Đường bất lực nhìn về phía Thiệu Ngôn, nhỏ giọng nói: "Tôi không uống hết được."

Thiệu Ngôn cười nhẹ, cầm một chiếc cốc thủy tinh khác chia đôi cốc nước cam cho Úc Đường.

Phòng khách có chút yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh xào rau trong phòng bếp, nhất thời có chút xấu hổ.

Úc Đường cảm thấy thời điểm này cô nên chủ động nói một câu gì đó sinh động một chút, mặc dù cô không am hiểu cho lắm.

Úc Đường trầm tư một lúc lâu, khô khan hỏi: "À, đúng rồi, ba cậu không có nhà sao?"

"Tăng ca, đêm nay không trở về nhà." Thiệu Ngôn nhìn chằm chằm cô, thấy cô mắt nhìn thẳng, hoàn toàn không nhận ra được ánh mắt của anh hiện tại đang mãnh liệt như lửa.

Ngập ngừng một chút, Thiệu Ngôn cũng hỏi: "Hình như cậu chỉ ở nhà một mình?"

Thiệu Ngôn đã sớm để ý đến.

Ngày thường đều chẳng nghe thấy âm thanh gì cả, ngay cả lúc ra vào cửa âm lượng cũng vô cùng nhỏ.

Thật giống như chẳng có ai sinh sống.

Úc Đường nhớ tới Úc Tề Lỗi, ánh mắt có tia ý vị khó tả. Cô nhẹ giọng nói: "Ba tôi đi công tác, phải một thời gian nữa mới trở về."

Thiệu Ngôn ngẩn ra nhìn chằm chằm cô.

Đôi môi cô hơi mấp máy, từ đôi môi tái nhợt kia, phát ra những âm thanh mà anh thích nhất.

Âm thanh lãnh đạm, ngữ điệu không nhanh không chậm, nhưng Thiệu Ngôn vẫn cảm thấy được cô có chút khẩn trương.

Hai người thật sự rất gần, chỉ cần cúi đầu xuống cũng có thể ngửi được hương thơm ngào ngạt của người thiếu nữ mà anh hằng mong nhớ.

Có lẽ ánh mắt của anh quá mức lộ liễu, Úc Đường dường như có cảm giác, đột nhiên ngẩng đầu nhìn, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc.

Giống như một tên trộm bị tóm ngay tại chỗ, Thiệu Ngôn nhanh chóng nhìn sang chỗ khác và suy nghĩ một lúc rồi nói, "Chiếc máy bay giấy của tôi hôm nay thực sự là—"

"Ồ, không cần cảm ơn." Úc Đường nói: "Chỉ là ném rác cho cậu thôi mà, chuyện nhỏ thôi, cũng không tốn bao nhiêu sức lực. Cậu hôm nay còn mời tôi ăn bữa tối, coi như hòa nhau."

Thiệu Ngôn ngẩn ngơ không nói được gì, đang muốn mở miệng thì mẹ Thiệu ở phòng bếp đột nhiên gọi: "Ngôn Ngôn, lại đây bưng đồ ăn giúp mẹ."

Được rồi, bỏ đi, cũng đỡ phải lo lắng.

Thiệu Ngôn từ bỏ.