Hắn kích động như vậy, ngược lại là Lục Phong rất có thâm ý nhìn Mộc Du một cái: "Anh ta nói gì với cậu?"
Mộc Du đối mặt với Hách Tường có thể làm lơ nhưng Lục Phong thì không thể, cho nên cậu nói: "Anh ta nói muốn theo đuổi tôi."
"Nằm mơ đi! Anh ta ui!!"
Hách Tường còn chưa nói xong đã bị Lục Phong đánh một phát vào mông. Không biết có đau hay không mà cậu chàng hú lên một tiếng quái dị, hai tay ôm mông nhảy sang một bên vừa thẹn vừa giận trừng trừng nhìn hắn.
Lục Phong lại rất thản nhiên đem cái tay giấu ở sau lưng, một mặt lại nghiêm khắc nhìn cậu chàng cảnh tỉnh.
Anh chàng bị hắn nhìn như vậy, nói cũng không được mà mắng cũng không xong. Cuối cùng cậu ta ôm một bụng hờn dỗi leo lên giường hắn, mạnh mẽ chui đầu vào chăn không thèm ra nữa.
Tui còn chưa tắm đâu, cho bẩn chết anh luôn!! Dám đánh tui nè! Aaa mông của ông!!! Lục Phong anh biến thái!!!
Lục Phong không biết tiếng lòng của hắn, cũng không giận hắn lại làm bẩn cái giường của mình lần nữa. Hắn thoáng cái điều chỉnh lại tâm tình của mình rồi ngồi xuống vị trí Hách Tường vừa mới ngồi còn chưa nóng đít, đàng hoàng nói chuyện với Mộc Du: "Vậy cậu định thế nào?"
Ăn đồ ăn người ta mua cho có nghĩ là chấp nhận người ta theo đuổi rồi đúng không?
Không hiểu sao dù đã nhìn thấy Mộc Du mấy ngày nay nhưng hắn vẫn cho rằng với tính tình trước đây của cậu, Mộc Du nhất định sẽ tiếp nhận một cách khách quan nhất. Mộc Du sẽ không khước từ người kia cho dù giữa họ đã có chuyện gì đi chăng nữa. Đó là chưa nói chưa chắc cậu từ chối mà ngăn cản được người đàn ông nhìn là biết rất bá đạo kia. Cho nên là bị động hay chủ động tiếp nhận thì cũng thế thôi.
Quả nhiên hắn liền nghe cậu nói: "Chấp nhận thôi. Tôi không thể ngăn cản được việc anh ta muốn làm, cũng không muốn cản."
"Có theo đuổi tôi như lời anh ta nói hay không tôi không biết, nhưng đến cuối cùng có chấp nhận quen với anh ta hay không lại là chuyện của tôi."
Lục Phong đối với lời này im lặng không bày tỏ ý kiến gì. Mắt hắn lại khẽ liếc qua ai đó đang nghĩ muốn rục rịch sau khi nghe Mộc Du nói. Người kia giống như cảm nhận được ánh mắt của hắn mà trở nên yên tỉnh lại, thế nhưng Lục Phong vẫn mơ hồ cảm giác thấy cả người đối phương đang tỏa ra oán khí nồng đậm ùm ùm hướng hắn ập tới. Lục Phong không khỏi hơi nhếch môi một cách khó thấy, một bên lại làm lơ đám oán khí đầy biệt nữu kia.
Còn về Mộc Du...
Chưa nói đến khuất mắc giữa hai người họ, chỉ việc Mộc Du thật sự có tình cảm với người ta, tình cảm còn rất sâu nặng rõ ràng là đã kéo dài rất nhiều năm, nói không chấp nhận... Nếu không phải là mạnh miệng, vịt chết không sợ nước sôi thì chỉ có thể là do vị học trưởng nào đó còn chưa đủ cố gắng thôi. Nhưng chỉ nhìn điệu bộ quan tâm chu đáo, đến cả sở thích và thói quen của Mộc Du đều nhớ rõ hôm nay của đối phương, Lục Phong cảm thấy ngày Mộc Du chấp nhận người ta chẳng dài lâu gì cả đâu.
Nghĩ thì nghĩ nhưng hắn không nói gì cả mà quyết định ở một bên nhìn. Ban đầu hắn sợ Mộc Du không khống chế được cảm xúc mà khiến bản thân chịu thiệt. Hiện tại nhìn cậu có vẻ đã trở lại trạng thái trước đây, cho dù vị hôn thê gì kia của ai đó đến, chưa chắc Mộc Du đã đánh không lại, hắn quả thật là an tâm hơn hẳn. Chỉ cần cậu có thể là một Mộc Du như hắn đã biết, một Mộc Du chưa bao giờ chịu thua kém, dám đương đầu với cả thế giới là được rồi.
Còn đối với việc Cố Thời Minh có vị hôn thê Lục Phong quyết định dùng thái độ bàng quang để xem xét chứ không có quá đặt trong lòng như Hách Tường. Hạnh phúc là do chính mình đến tranh thủ, không phải mặc cho số phận an bài. Nếu Mộc Du thật thích Cố Thời Minh, Cố Thời Minh lại cũng thích cậu, còn có can đảm bảo vệ tình yêu này của họ, vậy cái cô vị hôn thê không biết là chính thức hay không kia chỉ có thể đi qua một bên chơi.
Từ lúc nhận ra tính hướng của mình Lục Phong đối với nhiều câu nói trong giới đồng tính không cảm thấy nó quá đúng.
Tại sao đâu?
Rõ ràng Mộc Du là một thụ không sai vào đâu được, thế nhưng tính cách của cậu lại rất hợp ý một công là hắn. Hợp này là hợp theo kiểu bạn bè trí cốt chứ không phải hợp trong quan hệ tình cảm. Mộc Du là kiểu người không chịu thiệt, không sợ nọ sợ kia. Dùng cách nói của dân trong giới thì có thể nói cậu là một cường thụ. Dù hắn biết đây là tính cách đã được xây dựng bởi vì hoàn cảnh khắc nghiệt mà thành, thế nhưng không thể vì vậy mà phủ nhận nội tâm của Mộc Du. Đối với một Mộc Du đầy lý trí, dám nghĩ dám làm, hắn có thể xem cậu là anh em để đối đãi, cũng sẽ bảo vệ cậu như em trai trong nhà. Chứ không giống như ai kia bị hắn đưa lên bàn làm món ăn chính.