Học Trưởng, Không Quen Không Biết Xin Đừng Động Tay Động Chân

Chương 43: Hết lòng ủng hộ.



Cho nên hắn nín nhịn, còn phải cố gắng để cho mình biểu hiện được một cách tốt nhất biểu cảm nên có lúc này mà mềm giọng hưởng ứng: "Em nói đúng. Vậy Du Du... Em đợi anh nhé. Anh nhất định sẽ chọn thời điểm tốt nhất, mang hoa đến tỏ tình với em."

Đôi má người bên cạnh lập tức ửng đỏ lên, làm hắn không nhịn được ghé lại hôn một cái. Lúc nhận được cái trừng mắt biệt nữu giống như làm nũng của cậu hắn lại không nhịn được cười đến giống như một thằng ngốc.

Khóe miệng của người bên cạnh cũng bất giác cong lên. Vừa ngượng ngùng e thẹn lại đáng yêu muốn mạng, trong lòng Cố Thời Minh không ngừng hò hét.

Cố Thời Minh! Cách mạng đã thành công được hai phần năm, vẫn cần cố gắng hơn!

Cố Thời Minh ở trong lòng kích động, ngoài mặt lại càng thêm nhiệt tình săn sóc cho người yêu hay biệt nữu nhanh chóng giải quyết xong bữa trưa.

"Buổi chiều mấy giờ em xong?"

Lúc đưa người về lại khu thương mại, Cố Thời Minh thản nhiên hỏi.

"Chắc phải bốn giờ."

Mộc Du đung đưa bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người vô tư đáp.

Cố Thời Minh gật đầu. Bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hắn không hỏi nói: "Không thể ăn mặc như vậy trở về trường."

Mộc Du đang phơi phới khẽ khựng lại một chút, rồi vẫn nhanh chóng nhận ra hắn là đang nói đến chuyện cậu mặc nguyên đồ nữ trở lại trường lần trước. Cậu không phản bác nhưng vẫn nói: "Tình huống lúc đó khác."

"Không tiện thì chiều nay anh đến đón em. Em có thể ở trên xe thay đồ."

Cố Thời Minh cái hiểu cái không nhưng vẫn tranh thủ tỏ vẻ.

"Nếu anh rảnh thì cứ đến."

Mộc Du sẽ không giống như người ta làm màu làm vẻ tỏ ra chuẩn mực lại khách sáo bảo không cần. Họ đang yêu đương mặn nồng, đưa đón cũng là chuyện thường tình thôi. Đương nhiên dưới tiền đề là hắn rảnh.



"Lúc đó cũng là giờ tan tầm rồi. Anh còn không phải là đang trong thời gian làm việc, đương nhiên là rảnh."

Nếu không phải dự án cần bàn giao hôm nay khá quan trọng, hắn cũng không cần phải đích thân đi. Phải biết rằng hắn đang là người được nghỉ phép dài hạn vì lý do riêng. Hắn cũng không cần phải đúng giờ đến công ty.

"Vậy anh tới đi."

Hắn đã nói vậy rồi, Mộc Du không có lý do giữa đường thay đổi.

Không sai biệt lắm lúc Mộc Du trở về không thể tránh khỏi bị một đám người trong đoàn lôi kéo hỏi thăm về người đàn ông kia. Cậu không chút ngại ngùng nhưng chỉ nói đó là bạn trai rồi thôi, còn lại từ chối trả lời những câu hỏi mang tính tọc mạch khác. Mặc dù nhiêu đó đã đủ cho người trong đoàn nổ mạnh rồi.

Thật, cũng chỉ có cậu xem đó là chuyện thường, không có gì đáng chú ý. Đương nhiên tính chất của sự việc càng chẳng có gì đáng bàn cãi khi mà cả trường cậu đều biết, cậu càng không có lý do để nghĩ che giấu cái gì. Nhưng cậu lại không nhớ đến bản thân cũng không phải chỉ là người ở trong một giới. Chuyện cậu có bạn trai đúng thật là không phải chuyện gì quá mức, nhưng nó vẫn gây nên một làn sóng cho fan của cậu trên mạng khi vô tình có người tiết lộ chuyện này cho họ biết. Nhưng nói chung thì nó vẫn chẳng ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống đời thường của cậu mấy nên Mộc Du thật sự không có bận tâm nhiều.

Cho dù lúc biết chuyện tấm ảnh trên mạng trường Mộc Du cũng chỉ là một bộ thản nhiên như vậy, mặc cho ai nói gì cũng làm như không biết, càng không đi lên tiếng góp vui. Cùng lắm cậu chỉ cần đi để ý cái nhìn của bạn cùng phòng thôi.

"Cậu với Cố Thời Minh..."

Hách Tường ngập ngùng một chút rồi vẫn cắn răng nói cho hết: "Ở bên nhau rồi à?"

Mặc dù hắn không muốn công nhận nhưng hắn cũng không thể thật sự xem mình như mắt điếc tai ngơ được. Chỉ là như vậy không phải quá nhanh rồi sao? Hách Tường dùng ánh mắt hận sắt không thành thép nhìn Mộc Du đầy ai oán.

Mộc Du lại không hiểu làm sao còn cảm thấy hắn quá cẩn thận, nhưng vẫn gật gù đáp lại dù thật ra người đàn ông kia vẫn còn thiếu cậu một lời tỏ tình chính thức nữa. Chỉ là trên một mặt nào đó thì đúng là như vậy không sai đâu nhỉ. Thừa nhận cũng không phải chuyện gì ghê gớm.

Ai biết cái tên Hách Tường dở hơi này sau khi nghe xong thì lại trưng ra một bộ đau đớn nhìn cậu, cứ như thể cậu làm gì nên tội nặng lắm.

"Du Du à... Cậu không thể dễ dãi như vậy."

Dễ dãi sao... Mộc Du lại không cảm thấy thế. Hai người có tình cảm với nhau còn đã xa cách nhiều năm, không tính chuyện quá khứ, họ đều là người trưởng thành, thích nhau thì đến với nhau thôi. Cũng chưa nói quen nhau là sẽ kết hôn, miễn bản thân chấp nhận được thì sao phải giả bộ thanh cao. Suy cho cùng cậu chỉ là tục nhân thôi. Miễn họ có thể thừa nhận được hậu quả thì chẳng có gì đáng nói cả.



Cậu cũng biết Hách Tường chỉ là lo nghĩ cho mình. Nhưng có những chuyện người ngoài so với người trong cuộc thấu hiểu không đủ, càng không thể nhìn rõ được mặt thuận trong đó. Cậu không có trách hắn, lại không muốn đi giải thích.

May mà vẫn có người biết nói lời hợp ý.

"Cậu cảm thấy tốt là được."

Lục Phong trước sau như một hướng cậu bày tỏ. Hách Tường vừa nghe liền trừng mắt nhìn hắn, nhưng thấy Mộc Du vẫn một bộ thản nhiên, cậu chàng chỉ còn biết thở dài từ mình lăn sang một bên hờn dỗi. Lục Phong nhịn không được đưa tay qua xoa xoa cái đầu xù xù của hắn lại bị hắn đập ra. Mộc Du nhìn tương tác của họ trong mắt, không biết nghĩ gì mà một hồi lại nở nụ cười.

"Tôi biết, tôi tự có chừng mực."

Dù sao cũng không thể giống như trước kia, không gượng dậy nổi. Cậu lại không phải con gái, có nhiều thứ không cần để ý nhiều như vậy.

Nhưng nói thì nói dễ nghe, đến lúc đụng chuyện trái tim lại chẳng hề dễ chịu. Từ thời điểm bản thân khi đem trái tim ra đánh cược thì đã định sẽ có năm mươi phần trăm may rủi đem chính mình hố mất. Có thể chịu nổi nhưng đau vẫn hoàn đau. Mộc Du ban đầu lại chỉ bày tỏ cậu có thể gượng dậy chứ không nói giữ lại chút gì khi dấn thân vào. Tình yêu là thứ một khi chìm đắm vào thì có mấy ai giữ vững được lý trí. Cơ bản là Mộc Du ngay từ đầu cũng không có giữ lại, cậu cùng lắm chỉ chuẩn bị cho mình một hướng giải quyết cuối cùng cho tình huống tệ hại nhất thôi. Cho nên khi gặp chuyện, cậu vẫn khó lòng trách khỏi cảm thấy sụp đổ rồi chết lặng.

"Cậu đây là tính toán cầu hôn với người ta luôn à?"

Tống Thạch từ phía sau ló đầu đến, lúc nhìn thấy mấy cái tròn tròn được Cố Thời Minh vẽ ra trên giấy trước mặt hắn thì không nhịn được mở miệng trêu chọc.

"Chỉ là muốn tỏ tình với em ấy."

Cố Thời Minh đơn giản nói, động tác trên tay vẫn không dừng lại. Chỉ là mặc dù hắn đã vẽ ra rất nhiều mẫu nhẫn đôi nhưng vẫn chưa chọn được kiểu nào ưng ý. Bỗng nhiên đúng lúc này hắn lại bất ngờ nhìn thấy trên thân cây bạch quả bên ngoài cửa sổ nằm một con rắn lục. Con rắn kia toàn thân quấn chặt trên cành cây, dáng vẻ lười biếng giống như vừa mới tỉnh ngủ. Ý tưởng trong lòng hắn bỗng chốc dâng trào, thế là hắn nhanh tay đặt bút xuống vẽ ra một cặp nhẫn khác.

Theo tay hắn di chuyển, từng đường nét của chiếc nhẫn không ngừng hiển lộ trên trang giấy. Đó là một chiếc nhẫn lấy hình thái chủ đạo là một nhành hồng được uốn cong, bên ngoài nhành hồng đầy gai lại có một con rắn đang quấn chặt lấy nó, tinh tế mà xảo diệu né tránh những cái gai sắc nhọn của đóa hoa, đem cành hoa quấn chặt triệt để. Cái đầu còn áp vào bên cạnh bông hoa hồng đỏ tươi diễm lệ. Thân thân mật mật kiều diễm ướt át lại không kiềm được thu hút ánh mắt của người khác.

Từ sau hôm nói chuyện rõ ràng với Mộc Du Cố Thời Minh vẫn luôn để ý đến chuyện chuẩn bị kiếm một ngày tốt để tỏ tình với cậu, xem như cho cậu một bắt đầu mới đẹp đẽ. Nhưng bởi vì hắn cầu toàn, lại nghĩ chu đáo, thế mà nổi hứng muốn tự tay vẽ một cặp nhẫn độc nhất vô nhị dùng làm quà tỏ tình nên mới có chuyện ngày hôm nay. Nếu được hắn cũng muốn một phát cầu hôn luôn ấy chứ. Nhưng tình cảm của họ vốn đã gian nan, không thể hấp tấp mà đẫn đến sai lầm không thể nào sửa chữa được. Nếu thật là vậy chắc hắn sẽ hối hận chết mất.

"Cậu còn chưa tỏ tình với người ta!?"

Tống Thạch giọng điệu có hơi giương cao hơn, nhưng lại chân thật ngạc nhiên chứ không phải giả bộ. Đành chịu thôi, ai biểu bọn hắn mỗi ngày đều nhìn hai người này ân ân ái ái đến sâu răng, ai biết họ còn chưa xác định với nhau cơ chứ. Ánh mắt hắn nhìn Cố Thời Minh không khỏi trở nên đặc biệt quái lạ, cứ như đang nhìn một tên tra nam.
— QUẢNG CÁO —