Học Trưởng, Không Quen Không Biết Xin Đừng Động Tay Động Chân

Chương 49: Là em ép tôi đấy.



Nghĩ như vậy Cố Thời Minh càng khó chịu hơn.

Nhưng Mộc Du lại chẳng kém hắn. Cậu đã định không muốn đôi co một chút nào về chuyện này hết cho nên càng không muốn phản ứng hắn. Cậu mạnh mẽ giãy tay hắn ra rồi trực tiếp đi thẳng.

"Du Du! Có chuyện gì chúng ta ngồi xuống nói rõ ràng với nhau, nhưng em không cần vì hờn dỗi mà làm thế này để chọc giận anh."

Đúng vậy, Cố Thời Minh trong lúc nóng đầu đã cho rằng Mộc Du cố tình mặc nữ trang để chọc tức hắn.

Còn Mộc Du vừa nghe lời này của hắn thì tính bướng bỉnh cùng với bao nhiêu khó chịu từ hôm qua đến giờ lập tức xông lên đỉnh đầu. Cậu vừa đi vừa né tránh cái tay đang muốn nắm lấy tay mình của người đàn ông vừa cộc lốc nói: "Tôi cứ thích mặc đấy, anh lấy quyền gì quản tôi."

"Du Du!"

Trán Cố Thời Minh nổi gân xanh, giọng nói lại bị hắn ép đến tận cùng. Nhìn thấy người quay đầu nhìn họ ngày một nhiều hơn, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.

Nhưng Mộc Du lại chẳng sợ cái này. Từ lúc cậu bắt đầu mặc nữ trang đã chịu qua không ít ánh mắt còn khó chịu hơn thế nữa.

"Cố Thời Minh, anh nên nhớ chúng ta còn chưa phải là người yêu của nhau. Tôi cũng không muốn làm kẻ thứ ba, chúng ta không cần phải tiếp tục dây dưa nữa."

"Hiện tại tôi không rảnh để đôi co với anh. Lần sau anh cũng không cần đến làm phiền tôi."

Mắt thấy đàn chị bên câu lạc bộ Anime ở phía trước, Mộc Du lạnh mặt nhanh chân chạy đi, bỏ lại người đàn ông bởi vì lời nói của cậu mà đứng sững tại chỗ.

Cố bỏ qua khó chịu nơi trái tim, Mộc Du ở trong lòng mạnh mẽ nói với chính mình rằng đừng để ý. Chẳng mấy chốc rồi tất cả sẽ trôi qua.

Bởi vì chuyện này, trên diễn đàn trường đại học T lập tức nổ ra thêm một cuộc chiến bàn phím khác. Có người mỉa mai Cố Thời Minh, cũng có người ác ý cho rằng Mộc Du nên như vậy từ sớm. Lời nói khó nghe khiến cư dân mạng hoặc là thích Mộc Du, hoặc là người qua đường đứng ở dưới gốc nhìn khách quan nhào vào chỉnh đốn.

"Du Du của tôi thì làm sao? Phải biết rằng ngay từ đầu là Cố Thời Minh theo đuổi con tôi trước!"

"Đúng vậy, Du Du nhà tôi đã làm cái gì sao? Não bị úng nước à?"

"Du Du một không đeo bám, hai không bán thảm, ba không ra vẻ, chỉ có Cố Thời Minh nơi nơi dán lên người Du Du nhà tôi thôi. Nhưng hiện tại tôi ủng hộ con tránh xa cái tên tra nam đó ra. Con xứng đáng có một tình yêu tốt hơn Du Du à."

"Kẻ thứ ba đáng xấu hổ mà còn có người bênh vực dữ vậy à?"

"Loạn rồi."



"Thời buổi này đúng là không nhìn được thật."

Trong chớp mắt chiến cuộc trở nên ầm ỉ không chịu được. Lời dễ nghe khó nghe gì đều có.

Nhưng hai nhân vật chính của chúng ta lại không ai nói tiếng nào. Mộc Du thì không nói, cậu đang bận tuyên truyền cho câu lạc bộ cùng đàn chị. Nhưng cho dù có thấy thì cậu cũng sẽ không gia nhập vào. Quan trọng là Cố Thời Minh cũng không nói gì. Trong lúc nhất thời ai cũng cảm nhận được không khí lạnh lẽo giữa hai người.

"Du Du, xin lỗi. Cũng là do Lục Phong không cho tôi nói với cậu."

Hách Tường đầy mặt áy náy nhìn người đang bình thản như không có gì ngồi tẩy trang ở kia. Nhưng ai cũng không tin cậu thật sự không có gì thật. Trong lúc đó cậu chàng còn không quên trừng mắt nhìn cái tên đàn ông chết tiệt đã năm lần bảy lượt ngăn cản mình kia.

Lục Phong trong lòng cười khổ, ngoài mặt lại chỉ đưa tay xoa đầu hắn, mình thì hướng Mộc Du trầm giọng hỏi: "Du Du, cậu chắc chắn rồi à?"

Tựa như Cố Thời Minh, Lục Phong cũng cho rằng nếu mọi chuyện còn chưa rõ ràng thì cậu sẽ không tự mình nhận định. Cho nên hắn mới hỏi như vậy.

"Vốn dĩ nên chắc chắn từ sớm!"

Hách Tường còn chưa đợi Mộc Du lên tiếng đã sừng sộ lên.

"Du Du."

Lục Phong dùng một tay đè đầu hắn lại, trước tiên lại chỉ muốn nghe ý nghĩ của Mộc Du. Hách Tường bị hắn đè ép như vậy thì xụ cả mặt, tuy rằng nín nhịn an phận xuống, thế nhưng cái tay lại dời đến sau lưng người ta dùng sức véo. Lục Phong mặt không biểu tình, không tiếng động đem cái tay kia chộp lấy, nắm chặt, lại cho ai đó một cái ánh mắt cảnh cáo đầy ý tứ khiến cậu chàng rụt ngòi lại nhưng vẫn ngạo kiều bĩu môi.

Mộc Du không để ý động tác nhỏ của họ, cậu thờ ơ đáp: "Ừm."

"Tôi nhìn thấy anh ta nói chuyện với người đó, còn đi cùng nhau."

Lời này của cậu khiến hai người còn lại trong phòng thoáng chốc im lặng xuống.

"Du Du, nếu cậu cảm thấy không muốn làm rõ là tốt thì bọn tôi sẽ giúp cậu chặn anh ta. Nhưng tôi nghĩ rằng cậu vẫn nên cho anh ta một cơ hội để giải thích."

Đè lại cái tên Hách Tường miệng mồm lanh lợi, Lục Phong trầm giọng khuyên. Chuyện Mộc Du né tránh Cố Thời Minh bọn họ đều biết, hắn cũng biết Cố Thời Minh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc cho nên Lục Phong mới nói như vậy. Họ cũng không nghĩ Mộc Du lại không phải biết được chuyện này qua mạng trường mà là tận mắt nhìn thấy, nghe thấy. Nếu thật sự có nguyên nhân không thể nói rõ trong này thì Lục Phong cảm thấy Cố Thời Minh quả thật là xui xẻo khi để Mộc Du bắt gặp được.

Nhìn Mộc Du không nói lời nào, giống như là cự tuyệt trong im lặng, Lục Phong thở dài. Hắn không lại nói nữa, tựa như hắn đã nói sẽ vô điều kiện đứng về phía cậu, cho dù biết cậu làm vậy có phần quá mức võ đoán. Cái hắn quan tâm là Mộc Du không có biểu hiện giống như lần trước, cái thời điểm cậu mới gặp lại Cố Thời Minh cho nên hắn mới mặc kệ Cố Thời Minh có oan ức hay không mà lựa chọn tùy ý cậu. Thiết nghĩ Mộc Du đã làm tốt tư tưởng để tiếp nhận bất cứ vấn đề nào có thể xảy ra giữa hai người họ rồi, hắn lại bất giác thở dài.

Dù hắn biết bên trong sẽ không thiếu những khó chịu chỉ có mình cậu biết. Cậu lại lựa chọn im lặng gặm nhắm nó. Nhưng nếu hai người thật sự chia tay, Mộc Du không khổ sở đến mức gục ngã mới là tốt nhất.

Ngày hôm sau không ngoại lệ nhìn thấy Cố Thời Minh xuất hiện chặn đường họ, Lục Phong không cảm thấy có chút bất ngờ nào.



Nhưng như đã nói, hắn sẽ đứng về phía Mộc Du. Cho nên khi Cố Thời Minh lại gần, hắn đã chủ động bước ra phía trước ngăn cản đối phương. Đổi lại là người khác sẽ sợ sự lành lùng của Cố Thời Minh, nhưng hắn thì không: "Cố học trường, Du Du đã không muốn tính toán thì anh hãy thôi đi."

"Cậu tránh ra, tôi muốn nói chuyện với em ấy."

Cố Thời Minh khí lạnh có thể đông cứng năm dặm xung quanh mình, miệng hắn nói nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi thân ảnh phía sau Lục Phong.

Nhưng chết tiệt là cái người kia lại cứ xem hắn như không khí bị ô nhiễm, một cái ánh mắt cũng không cho hắn. Sao hắn lại không biết cậu tuyệt tình như vậy chứ??

"Đúng là thứ tra nam cặn bã! Tránh xa Du Du nhà chúng tôi ra!"

Hách Tường vốn đã không ưa Cố Thời Minh, lần này trực tiếp bày tỏ ra mặt.

Cố Thời Minh lại không nhìn hắn, chỉ nhìn bóng lưng người nào đó nãy giờ vẫn không cho hắn một cái ánh mắt nào, mày nhíu lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi. Bên trong mắt lại không che giấu được lo lắng.

"Du Du! Em nghe anh nói!"

Bị hai người Lục - Hách cản lại, Cố Thời Minh không thèm để ý xung quanh người người không ngừng nhìn đến nhìn đi, mắt thấy cậu sắp bỏ chạy nữa, hắn vội vã đối với bóng lưng cô độc kia hét lên. Âm thanh của hắn trực tiếp xuyên qua nửa cái sân trường, lôi kéo bao nhiêu là ánh mắt. Đương nhiên nó cũng rõ ràng chui vào tai người cần nghe thấy, nổ tung như pháo hoa.

Nhìn thấy bóng lưng kia run lên, hắn càng thêm cố gắng: "Du Du, ít nhiều gì em cũng phải cho anh một cơ hội để giải thích đi!"

Nhưng chưa đợi Mộc Du lên tiếng Hách Tường đã chan chát trước: "Giải thích cái gì chứ! Nếu không phải ban đầu chúng tôi không nói cho cậu ấy biết anh đã có vị hôn thê gì gì đó... Ngẫm lại tôi vẫn cảm thấy hối hận vì đã không nói, ít nhất Mộc Du cũng không cần bị anh tiếp tục giày vò, lừa gạt tình cảm nữa!"

"Du Du!"

Cố Thời Minh muốn phản bác, nhưng thấy cậu vì lời này của Hách Tường mà nhấc chân muốn đi thì không khỏi cuống lên.

"Phong, Tường, đi thôi. Tôi với Cố học trưởng còn chưa phải là gì của nhau, anh ta muốn quen ai cũng không phải chuyện chúng ta cần bận tâm."

Lời này của cậu lần thứ hai lại khiến Cố Thời Minh sững người, bàn tay vô thức đưa đến túi quần xoa nhẹ một cái. Giống như làm vậy có thể giúp hắn giải quyết được vấn đề hiện tại. Sau đó trên mặt nổi lên quyết tâm khiến người ta không hiểu được lại cảm thấy hoảng hốt. Giống như có đại sự sắp diễn ra rồi.

Mà quả thật, lời sau đó của hắn không khỏi khiến đám người run lên.

"Du Du, đây là em ép anh đấy!"

Còn chưa đợi người ta hiểu rõ, hắn đã thả lại một câu này rồi quay đầu chạy đi.
— QUẢNG CÁO —