Hội nghị chia sẻ dành cho sinh viên đi trao đổi nước ngoài diễn ra mỗi năm một lần, do Phòng Đào tạo phụ trách, mời các sinh viên đăng ký tham gia chương trình ra nước ngoài trao đổi ở năm học trước trao đổi kinh nghiệm với nhà trường, qua đó nhằm tạo động lực cho các sinh viên đăng ký tham gia ra nước ngoài trao đổi.
Thông thường, cơ hội này dành cho những sinh viên đứng đầu năm ba và năm tư, để họ có thể trải nghiệm bầu không khí học thuật của các viện nghiên cứu hạng nhất ở nước ngoài, như vậy khi đến năm thứ năm đại học, có thể có nhiều so sánh về việc xem xét học nghiên cứu sinh.
Tuy nhiên, Bùi Tô Diệp đã đến đó khi đang là sinh viên năm hai.
Một là, vì thành tích chuyên ngành của cô xuất sắc, hai là, tiếng Anh của cô đã vượt qua tiêu chuẩn ứng tuyển vào năm thứ nhất, về kỹ năng Speaking TOEFL của cô đã vượt qua vòng vây với số điểm gần như tuyệt đối.
Vì vậy, học viện đã phá lệ, cho cô một suất đi nước ngoài trao đổi nửa năm, hôm nay cô đã lấy được tín chỉ trở về, vừa vặn đang học năm thứ ba, với tư cách là Chủ tịch Hội sinh viên cô bước lên sân khấu để chia sẻ kinh nghiệm về chuyến thăm này.
"Kính chào các thầy cô, các bạn cùng khóa, các học đệ học muội, chúc buổi chiều tốt lành."
Cô đang cầm một chiếc micro, phía sau là màn hình PPT (PowerPoint) chia sẻ của cô.
Nghe Bùi Tô Diệp báo cáo là một loại hưởng thụ. Bởi vì giọng nói của cô nhu hòa tựa như tơ lụa, những nội dung mà cô chia sẻ rất thú vị và dễ hiểu, cô sẽ không cố ý sắp xếp một số thuật ngữ chuyên môn để làm nổi bật sự xuất sắc của bản thân, lời nói của cô thì cao thâm khó lường.
Một vị học trưởng năm tư phía trước tập trung vào việc chia sẻ bầu không khí nghiên cứu khoa học của các trường đại học nước ngoài, chọn một số phòng thí nghiệm mà anh ấy đã nghiên cứu, trên PPT có đầy đủ các thuật ngữ chuyên ngành mà chỉ có sinh viên năm ba và năm tư mới tiếp xúc, cũng như các đoạn văn dài có thể so sánh với khả năng đọc hiểu, người xem nghe mà choáng ngợp.
Lúc ấy Ngụy Tiêu Tiêu chống cằm buồn ngủ: "Tại sao lại sắp xếp cho chúng ta nghe cái bản báo cáo vô dụng này? Ngoại trừ lợi hại ra, tôi không có nửa điểm ý nghĩ đối với những người đi nước ngoài này."
Diệp Uyển Giai cố hết sức phiên dịch các từ tiếng Anh trên PPT, "Cậu có hiểu anh ta đang nói cái gì không?"
Ngụy Tiêu Tiêu buồn ngủ gật đầu: "Ừm, chính là nói các phòng thí nghiệm rất tốt, anh ta rất giỏi, giáo sư cũng rất tuyệt vời, anh ta còn muốn xin học thạc sĩ ở một trong những phòng thí nghiệm đó."
"Cậu thật lợi hại, tôi hầu như không hiểu gì luôn."
"Dù sao thì tôi cũng là thí sinh đến từ Giang Tô có được không, tiếng Anh vẫn có chút sức thuyết phục đó. Nhưng tôi đoán hầu hết mọi người đều nghe không hiểu, cũng không biết sắp xếp bài báo cáo này có lợi ích gì nữa."
Những lời phàn nàn dừng lại sau khi Bùi Tô Diệp lên sân khấu.
Bùi Tô Diệp với mái tóc màu nâu xám, trông như khoác ánh trăng, bộ váy liền áo màu xanh đá nhạt làm nổi bật khí chất như hoa lan của cô, giây đầu tiên xuất hiện trên sân khấu đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Mà bài diễn thuyết của cô cũng giống như ánh trăng, chậm rãi đưa người ta vào cảnh đẹp.
"Có thể mọi người sẽ tò mò về những gì chúng tôi đã làm ở nước ngoài. Màn hình lớn hiện đang chiếu lịch trình hằng ngày của chúng tôi…"
Cô bắt đầu từ cuộc sống, khiến 400 khán giả lần đầu tiên cảm nhận được nhịp điệu của đất nước xa lạ. Chương trình học dày đặc trên lịch trình, khiến người xem không khỏi thán phục.
"Mẹ nó…" – Ngụy Tiêu Tiêu không nhịn được: "Chương trình học nhiều như vậy, có khác gì với việc huấn luyện ma quỷ năm cuối cấp ba đâu?"
Diệp Uyển Giai cũng trợn tròn mắt: "Bọn họ không ngủ trưa luôn sao?"
Dường như nghe thấy giọng nói của nàng, Bùi Tô Diệp trên sân khấu giải thích: "Có thể mọi người cũng phát hiện, bên Mỹ không hề ngủ trưa. Chính vì điều này cho nên lúc tôi vừa qua, vẫn không thích ứng kịp."
Ngụy Tiêu Tiêu sửng sốt, vội vàng lấy khuỷu tay chọc vào Diệp Uyển Giai một cái, "Ái chà, cậu có thần giao cách cảm hả"
Diệp Uyển Giai cúi đầu vỗ vai cô ấy: "Nói nhỏ một chút!"
Chờ Ngụy Tiêu Tiêu thành thật, nàng mới len lén nhìn lên sân khấu, tham lam nhìn người như ánh trăng kia. Lặng lẽ nhếch môi, cảm thấy thần giao cách cảm trùng hợp như vậy thật sự rất kỳ diệu.
Bùi Tô Diệp trên sân khấu tiếp tục bài diễn thuyết trôi chảy và thú vị, từ góc độ của khán giả, cô chia sẻ rất nhiều câu chuyện mà mọi người đều tò mò. Ở trang cuối cùng của PPT, cô thậm chí còn liệt kê một bảng, cũng là điểm chú ý nhất của các sinh viên đến nghe giảng hôm nay.
"Ba mục bên trái là điều kiện bắt buộc để đăng ký xin nhập học. Theo thứ tự là thành tích chuyên ngành, thành tích tiếng Anh, thành tích về đạo đức, đây là những điều kiện mà học viện đặt ra và phải thỏa mãn các điều kiện."
"Còn hai mục bên phải này, cá nhân tôi cho rằng, điều kiện linh hoạt để cạnh tranh vị trí. Thứ nhất, cách biểu đạt. Đơn xin yêu cầu cần phải viết toàn bộ bằng tiếng Anh, kỹ năng diễn đạt tốt có thể nâng cao ấn tượng của mọi người trong lòng giảng viên chấm bài. Thứ hai, tự tin. Điểm số của trường Đại học Nam Châu rất cao, có thể vào được trường đại này, tiếng Anh của mọi người đều rất tốt. Tuy nhiên, nhiều người giỏi tiếng Anh bị hạn chế trong việc viết và họ thường không thể tự tin nói lên quan điểm của mình khi nói chuyện. Rõ ràng là một cái chai đầy nước, nhưng chỉ nhìn thấy được một nửa. Vì vậy, tự tin cũng là một yếu tố rất quan trọng."
Bài diễn thuyết ngắn ngủi 5 phút, có nặng có nhẹ, ngắn gọn súc tích, nội dung truyền đạt dễ hiểu làm người nghe thu hoạch không ít, rất nhiều người rời khỏi trò chơi đang chơi trên di động, đem mỗi một trang PTT chụp lại.
Kết thúc bài diễn giảng, mỗi một người đều có 5 phút để sâu chuỗi và đặt câu hỏi, trả lời vấn đề của người xem.
"Chào học tỷ, em muốn hỏi một chút, thành tích tiếng Anh hiện tại của em vẫn chưa đủ, chị có phương pháp học nào tương đối tốt hay không?"
"Xin chào chủ tịch, tôi muốn hỏi rằng cậu ở nước ngoài tham gia nhiều khóa học như vậy, cậu có lời khuyên gì cho chúng tôi không?”
Hai câu hỏi đầu tiên đều trong phạm vi, Bùi Tô Diệp tiến hành trả lời bình thường. Cho đến khi nam sinh thứ ba đứng dậy:
"Tôi có thể hỏi bằng tiếng Anh được không?"
Bùi Tô Diệp gật đầu, "Dĩ nhiên."
Tiếp theo, trong âm thanh truyền đến một tràn tiếng Anh lưu loát và tự tin của nam sinh này:
"Hands cling to hands and eyes linger on eyes: thus begins the record of our hearts. the sweet smell of henna is in the air; my flute lies on the earth neglected and your garland of flowers is unfinished..."
“Tay nắm chặt tay, mắt nhìn vào mắt: đó là cách mà trái tim đôi ta bắt đầu. Trong không khí tràn ngập hương thơm của làn da và mái tóc. Cây sáo anh thổi nằm trơ trên mặt đất và vòng hoa em kết vẫn còn đang dang dở...”
Hắn chuẩn bị rất kỹ càng, thậm chí ngay cả khoảng dừng bình thường cũng không có, hơn nữa tốc độ nói cực nhanh, khán giả phía dưới rất nhanh liền truyền đến tiếng thán phục:
"Quãi chưởng…người anh em này trâu thật."
"Mặc dù không liên quan lắm, nhưng mà nói dài như vậy, ai nhớ được chứ?"
"Tôi biết anh ta, anh ta hiện tại học năm tư, lúc trước anh ta tranh giành vị trí với Bùi Tô Diệp, cuối cùng người được chọn là Bùi Tô Diệp chứ không phải anh ta, phỏng chừng bây giờ anh ta đến đây để ra oai phủ đầu người ta."
"Hả? Nếu chủ tịch không nghe hiểu anh ta nói gì, chẳng phải không xuống sân khấu được sao?"
"Chắc chắn rồi, trước mắt nhiều người như vậy làm khó một nữ sinh, thật sự rất mất hứng đó anh bạn ạ."
Diệp Uyển Giai thính lực không tốt, chỉ có thể xin giúp đỡ từ Ngụy Tiêu Tiêu: "Cậu nghe hiểu anh ta nói gì không?"
Ngụy Tiêu Tiêu tạm thời thu hồi thân phận 'thí sinh Giang Tô' kiêu hãnh của mình, nói - "Ngoại trừ 'làm màu' ra, tôi không nghe thấy bất cứ thứ gì."
Lúc này, tâm của Diệp Uyển Giai cũng bị treo lên, nàng nhìn Bùi Tô Diệp vẫn đang mỉm cười trên sân khấu chờ đối phương nói xong, chị ấy vẫn bình tĩnh như vậy tựa như cái gì cũng không để ở trong lòng.
Sao lại bình tĩnh như vậy chứ? Nam nhân này rõ ràng là cố ý làm chị khó xử, lát nữa phải làm sao bây giờ?
Nói thẳng 'Tôi không hiểu' như vậy thì trúng ý của người này, hắn nhất định sẽ nhân cơ hội này để chế giễu.
Không, Bùi Tô Diệp sẽ không thẳng thắn như vậy, chị ấy dù gì cũng là chủ tịch hội sinh viên, nhất định phải có năng lực xử lý với những biến cố đột ngột, có lẽ sẽ nghĩ cách, nói "Hôm nay là buổi giao lưu, quan trọng nhất là mọi người đều có thu hoạch, nếu bạn học có bất kỳ câu hỏi nào, bạn cũng có thể sử dụng tiếng Trung."
Thế nhưng, như vậy thì ngầm thừa nhận rằng, sau khi chị ấy ra nước ngoài du học, trở về vẫn không hiểu được câu tiếng Anh mà người khác hỏi.
Chị ấy sẽ nói vậy sao?
Diệp Uyển Giai nhìn chằm chằm người trên sân khấu, trái tim treo trên trần nhà, khi người đặt câu hỏi nói tiếng Anh xong, hơi thở của nàng cũng đình trệ. Ánh mắt nàng dán chặt vào đôi môi mỏng đó, lo lắng, tò mò, hồi hộp, không biết Bùi Tô Diệp sẽ xử lý như thế nào.
"Được."
Giọng nói của Bùi Tô Diệp từ trong loa truyền đến, cô cầm micro, đôi mắt trong trẻo hiếm khi lộ ra một tia khinh thường, cô chậm rãi nói:
"Điều cậu vừa nói, là tập thơ “Người làm vườn” của Tagore."
Một câu rơi xuống đất, lôi đình vạn quân.
"Hả?!"
"Gì á?"
"Phụt---"
"Không ngờ hắn lại học thuộc lòng thơ."
"Không phải chứ, chủ tịch có thể nghe thấy hết kìa!"
Nhìn sắc mặt nam sinh trở nên tái nhạt, Bùi Tô Diệp nói tiếp: "Mặc dù rất mượt mà, nhưng có lẽ vì căng thẳng nên cậu đã bỏ lỡ một câu. Trước ‘the sweet smell of henna is in the air', còn có một câu khác là ‘It is the moonlight night of March'. Nhưng dù sao cũng cảm ơn câu hỏi của cậu, nếu không còn câu hỏi nào khác thì thời gian chia sẻ của tôi cũng sắp hết, hẳn là nên gọi bạn học tiếp theo lên."
Không vội vàng cũng không chậm chạp, vừa đúng mực kiểm soát toàn bộ hơi thở của 400 người trong hội trường, cô nhẹ nhàng đứng đó, tựa như một bức tượng nữ thần Hy Lạp.
Người dẫn chương trình bất ngờ không kịp đề phòng xử lý khúc nhạc đệm có thể nói là sự cố này, kinh ngạc đọc lời thoại, để cho sinh viên thứ ba lên sân khấu. Mà nam sinh đặt câu hỏi ngang ngược kia, lại rời đi ngay tại chỗ.
Buổi chia sẻ kết thúc, 400 khán giả vây quanh lối ra duy nhất, bởi vì cửa không lớn nên hầu hết đều vây quanh ở đó, nửa bước khó đi. Thân là tình nguyện viên Diệp Uyển Giai hỗ trợ dọn dẹp trật tự, nhưng lại thấy bên cạnh lối vào đông đúc, một nam sinh đang lén dùng điện thoại chụp lén nữ sinh mặc váy phía trước.
Diệp Uyển Giai khác với hầu hết các cô gái, nàng thích đọc tiểu thuyết võ hiệp, trong lòng từ nhỏ đã có tinh thần hiệp sĩ, chứng kiến chuyện như vậy, lập tức xông lên, đoạt lấy điện thoại di động của nam sinh kia.
"A!"
Nam sinh kia sợ tới mức kêu lên một tiếng, xoay người, đối diện với ánh mắt đe dọa của Diệp Uyển Giai, chột dạ hô to:
"Cô làm gì vậy?"
Thanh âm vang dội xuyên thủng trần nhà, đoàn người thông thả đi về phía trước ngừng lại, nhao nhao nhìn về góc phía sau.
Diệp Uyển Giai nắm chặt điện thoại di động: "Tôi mới hỏi cậu muốn làm gì? Tại sao chụp lén con gái?"
Người nọ không nhận: "Chụp lén cái gì! Cô có bị bệnh không!"
Nói xong tiến lên giật lấy điện thoại di động, cùng Diệp Uyển Giai tranh đoạt, hắn vừa cao vừa cường tráng, lập tức đem Diệp Uyển Giai đẩy xuống bậc thang.
*Lạch cạch*
Trong lúc tranh đoạt, điện thoại di động rơi xuống đất, Diệp Uyển Giai tựa lưng không vững trọng tâm bất ổn, ngã ra sau, bị một cánh tay đỡ lấy.
"A!"
Chưa kịp nhìn xem người này là ai, nàng còn tưởng rằng là một anh hùng nào đó muốn cùng nàng trừ gian diệt ác, giây tiếp theo nàng đứng vững, lại nhảy lên, từ trên mặt đất nhặt chiếc điện thoại đã khóa màn hình.
"Cậu có dám mở album ra xem không! Tôi rõ ràng thấy cậu chụp lén!" – Diệp Uyển Giai gắt gao nắm chặt điện thoại.
Nam sinh thẹn quá hóa giận: "Cậu nghĩ cậu là ai? Con mẹ nó, tôi dựa vào cái gì mà cho cậu xem! Trả lại điện thoại cho tôi!"
Hắn còn muốn tiến lên động thủ, bị mấy nam sinh bên cạnh ngăn cản.
Có người nói, quần thể chính nghĩa nhất trên thế giới là sinh viên đại học.
Bởi vì đây là cảnh tượng rất dễ bị bỏ qua trên đường phố, thậm chí có thể thú hút người nhìn, thu hút sự ủng hộ của mọi người xung quanh.
"Có chuyện gì từ từ nói, không được động thủ!"
"Nếu cậu không chụp lén, cậu chỉ cần mở album ra là được."
Bạn một câu, tôi một câu, cửa nhỏ hẹp đầy tiếng động, cửa gỗ cũ kỹ bị đám người chen chúc rung động khanh khách, rất có xu hướng bị lật.
Cho đến khi hệ thống âm thanh đã tắt được bật lại, giọng nói của Bùi Tô Diệp từ bên trong truyền ra. Lần này, thay vì những lời nói ôn hòa nhẹ nhàng như trước, lời nói lại kiên định, toát ra một cỗ quả quyết như băng.
"Mọi người hãy im lắng."
Tiếng ồn ào dần dần yên tĩnh, nhìn Bùi Tô Diệp từ phía sau sân khấu đi ra. Cô vẫn mặc chiếc váy liền áo màu xanh đá nhạt kia, lúc trước nhìn còn tưởng rằng đó là một cây trúc xanh thanh nhã cao lớn, bây giờ nhìn lại, chỉ cảm thấy một mảnh lá trúc sắc bén, tựa như lưỡi dao.
"Đừng kẹt ở đây. Mọi người trật tự ra ngoài, chuyện ở đây để tôi xử lý."
Nói xong, cô nháy mắt với Bộ trưởng Bộ học tập, nhờ cô ấy hỗ trợ sơ tán đám đông.
Sau đó, từ trong tay của Diệp Uyển Giai lấy điện thoại di động, dùng ngón cái và ngón trỏ giữ mép thân máy, rồi giơ lên trước mặt nam sinh với ánh mắt lạnh lùng.