Buổi giao lưu tốt đẹp bị phá vỡ bởi tình huống quay lén, khán giả dưới sự kêu gọi của hội sinh viên đều rời đi. Trong giảng đường trống trải yên tĩnh, chỉ còn lại bốn người.
Bùi Tô Diệp, Diệp Uyển Giai, nam sinh chụp lén và nữ sinh mặc váy ngắn bị chụp lén.
Người ôn hòa thường có biệt danh là dịu dàng một đao, Bùi Tô Diệp cũng không ngoại lệ.
Một nguyên nhân lớn nhất, là người trời sinh tính ôn nhu như cô luôn làm cho người ta có cảm giác mưa phùn gió xuân, một khi sắc mặt trầm xuống, không cần trừng người, chỉ cần toát ra vẻ lạnh nhạt lạnh lùng khác với thường ngày, cũng sẽ khiến cho người ta có cảm giác như núi lửa rơi xuống hầm băng, thậm chí đến chỗ sâu nhất trong xương cốt cũng muốn đóng băng.
Dưới áp lực như vậy, nam sinh chụp lén không còn cách nào khác đành phải mở album ra, ngoài cô gái bị chụp lén tối nay, còn có một lượng lớn ảnh chụp lén được chụp ở những nơi khác trong khuôn viên trường, một số trong quán ăn đông đúc, một số ở góc cầu thang, tất cả các góc nhìn đều từ dưới lên, chỉ chụp váy con gái.
Cố vấn học tập nhận được tin tức lập tức chạy tới, giữ lại điện thoại di động đồng thời mang nam sinh kia về văn phòng. Nữ sinh bị chụp lén cũng cảm ơn Bùi Tô Diệp và Diệp Uyển Giai, sau đó rời đi cùng bạn cùng phòng.
Đến thời điểm này, sự việc cuối cùng cũng coi như đã được giải quyết, việc tiếp theo là chờ thông báo của nhà trường.
Trong giảng đường rộng lớn bỗng nhiên chỉ còn lại hai người, trống trãi, tĩnh lặng, giống như một sân khấu kể về lần đầu gặp gỡ của đời người, ánh đèn xinh đẹp tập trung vào vũ công, kể về một câu chuyện tình yêu vừa đẹp đẽ vừa lưu luyến.
"Ây---"
Diệp Uyển Giai nghĩ mà sợ ngồi xuống bàn ở hàng ghế đầu tiên, khuỷu tay chống lên đùi, đầu cuối xuống, xương bướm nhô ra từ dưới áo phông, tứ chi tê dại mềm nhũn.
Bùi Tô Diệp đứng cách nàng hai bước, thân hình cao lớn lùi về phía sau, tựa lưng vào dàn âm thanh rắn chắc màu đen.
Ánh mắt cô rơi vào xương bướm cao cao, con ngươi ôn hòa dừng lại, "Em rất dũng cảm."
Tiếng nói rơi xuống đất, Diệp Uyển Giai bất động hồi lâu, thẳng đến ba giây sau, nàng mới đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện trong phòng chỉ có nàng cùng Bùi Tô Diệp, trên mặt nàng sinh ra cảm giác bối rối khi phải đối mặt với tiền bối năm ba.
"À, à…cảm ơn chị, chủ tịch."
Nàng điều chỉnh tư thế ngồi, lưng thẳng tắp, sau lại cảm thấy chủ tịch đứng, mình ngồi, có chút không lễ phép, vì thế nhảy xuống đất đứng thẳng.
Sau khóa huấn luyện quân sự qua đi, màu da nàng được cải thiện hơn nhiều, không còn khối đen nữa mà bắt đầu chuyển dần sang màu trắng, tôn lên đôi mắt lấp lánh như quả nho của nàng.
Sự thận trọng của nàng được Bùi Tô Diệp thu vào đáy mắt, trên môi gợi lên một nụ cười trêu chọc, hỏi:
"Chị rất hung dữ sao?"
"Không có!"
Diệp Uyển Giai vội vàng phủ định, vừa rồi chất vấn nam sinh chụp lén miệng nói như đinh đóng cột, đột nhiên lại trở nên vụng về. Vừa nhấc mắt, đối diện với ánh mắt Bùi Tô Diệp, mới phát hiện người vừa rồi lãnh khốc không biết đã biến mất từ lúc nào, khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa thường ngày.
Có lẽ, do sự khác biệt từ lạnh khốc đến ôn hòa, Diệp Uyển Giai tham lam cảm thấy, Bùi Tô Diệp giờ phút này, dường như dịu dàng hơn bao giờ hết, tựa như ánh trăng.
Ngón tay không có ý nghĩa giơ lên hai lần, giải thích:
"Vừa rồi may mắn là có chị, nếu không nam sinh kia đã chạy mất. Không như em…chỉ biết lao tới giật lấy điện thoại, chân tay có chút phát triển nhưng đầu óc lại đơn giản.”
Ánh mắt Bùi Tô Diệp hạ xuống, rơi vào ngón tay đang khẩn trương quấy rối góc áo của nàng, trấn an nói: "Em đã làm rất tốt."
Đôi đồng tử như quả nho lóe lên ánh sáng, "Thật sao?"
"Ừm. Lúc nhiều người như vậy, có dũng khí đứng ra bảo vệ bạn học của mình, rất dũng cảm. Chỉ là, lần sau khi thấy việc nghĩa hăng hái làm, nhớ chú ý an toàn của mình."
Diệp Uyển Giai nghĩ lại một chút, cho rằng cô đang nói đến lúc mình giật điện thoại bị ngã một chút ra sau kia, ngại ngùng cười cười: "Không có gì, cậu ta chỉ đẩy em một chút, còn có rất nhiều người tốt bụng đỡ lấy em, em một chút cũng không có chuyện gì."
'Người tốt bụng' đối diện hơi cúi đầu, giọng điệu nghiêm túc hơn một chút, ánh mắt rơi vào mắt cá chân sưng đỏ, "Ý chị là chân của em."
"Chân?" – Diệp Uyển Giai sửng sốt một chút, cúi đầu, chỉ thấy mắt cá chân sưng lên trên đôi giày sandal của nàng, giống như bị nhét một quả trứng, "Chân của em!"
Bùi Tô Diệp bất đắc dĩ, "Thẻ sinh viên có mang theo không?"
Tòa nhà dạy học lúc 9 giờ tối rất thưa thớt người, đèn phòng học lần lượt tắt đi, chỉ còn lại một ngọn đèn ở cầu thang mỗi tầng lầu, kéo vào khoảng cách giữa sống và chết. Ánh sáng vàng nhạt, độ sáng thưa thớt, ngược lại trên đường nét vật thể phủ một tầng nồng đậm, giống như một bức tranh sơn dầu Châu Âu thời Trung cổ đầy màu sắc lại tràn ngập tình cảm.
Bùi Tô Diệp bước đi trong bức tranh sơn dầu này. Ánh sáng nghiêng nghiêng chiếu vào trên người cô, ở dưới chân kéo ra bóng hình dài xinh dẹp, váy dài màu xanh đá ở dưới ánh đèn vàng mạ một tầng màu dầu, mái tóc xoăn màu trà xám tựa như cánh hoa mềm mại, trong phút chốc, sự quyến rũ bỗng hiện ra.
Hít thở sâu vài lần, nhịp tim vẫn không thể nào bình tĩnh lại. Ánh mắt liếc nhìn Bùi Tô Diệp một cái, nhìn thấy bóng hình xinh đẹp đi về phía bãi đỗ xe, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Ngón tay thon dài xoa xoa góc áo vải bông, một khối vải nhỏ biến thành dưa cải bắp, bỗng nhiên từ đại lộ phía trước truyền đến thanh âm của một nam sinh:
"Diệp Uyển Giai."
Ngẩng đầu nhìn lên, là đàn anh trực hệ lớp 223. Nghe nói là trong đội bóng rổ, mặc một chiếc áo T-shirt đầu lâu rộng rãi, quần short bóng rổ ống rộng, mái tóc màu nâu nhạt ba chiều bồng bềnh, trên trán đeo một chiếc băng đô, cảm giác mười phần thiếu niên.
"Nghe nói em dũng cảm vì lẽ phải, lợi hại thật nha!"
Người này tên là Tống Dương, đội phó đội bóng rổ, chơi giỏi lại đẹp trai, rất nhiều người trong và ngoài sân đều liếc nhìn anh ta. Bất quá, giống như Bộ trưởng Bộ đời sống ngày đó nói, tính cách của Diệp Uyển Giai vừa ngốc vừa đáng yêu, trên người tràn ngập động lực và sức sống của một sinh viên năm nhất, nhất định sẽ trở thành cái bánh ngon được các học trưởng theo đuổi.
Tống Dương chính là vị học trưởng như vậy, thường thường sẽ giả bộ tình cờ gặp nàng, sau đó là đến bắt chuyện với nàng một hai câu.
Diệp Uyển Giai theo bản năng lui về phía sau một bước, lễ phép cười nói: "Không có, vừa vặn nhìn thấy, nên muốn nhắc nhở một chút."
"Nhắc nhở?" – Nam sinh cười lớn: "Nghe nói em và người đó đánh nhau, thế nào rồi? Có sao không?"
"Ừ, không sao."
"Vậy lên xe đi, anh đưa em về ký túc xá, dù sao cũng tiện đường."
"Không, không cần đâu…"
Diệp Uyển Giai mím môi, có chút khó xử nhìn về phía Tống Dương. Nàng đối với Tống Dương không có tình cảm, tự nhiên không thể ngơ ngác ngồi ở ghế sau, hơn nữa, nếu có bạn học đi ngang nhìn thấy, ngày hôm sau lan truyền trong lớp, quan hệ giữa nàng và Tống Dương không rõ ràng.
Đang suy nghĩ làm sao từ chối, Bùi Tô Diệp lấy được xe từ nhà xe chạy tới, dừng lại phía trước bên trái Diệp Uyển Giai, vừa vặn ba người tạo thành một hình tam giác đều.
"Có chuyện gì vậy?" – Bùi Tô Diệp hỏi.
Tống Dương đắc ý: "Chủ tịch, sao cậu cũng ở đây? Cái này tôi vừa vặn đi ngang qua đây, nhìn thấy tiểu học muội một mình, liền tiện đường đưa em ấy trở về ký túc xá."
Tòa nhà dạy học lúc 9 giờ yên tĩnh đến đáng sợ, gió đêm thổi qua lá cây phát ra tiếng xào xạc, giống như tiếng cồng chiêng ở góc phố ngày xưa.
Bùi Tô Diệp nhìn Diệp Uyển Giai, thấy nàng mím môi, kiến quyết giúp nàng từ chối:
"Em ấy không về ký túc xá."
"Vậy em ấy đi đâu?"
"Chân em ấy bị trật, tôi đưa em ấy đến bệnh viện của trường khám một chút."
"Vậy để tôi đưa em ấy đi! Nói thật với cậu, ha ha, những người chơi bóng rổ như chúng tôi thường xuyên đến bệnh viện trường, bác sĩ ở đó rất quen thuộc!"
Lông mày thanh tú hơi nhướng lên, ánh mắt Bùi Tô Diệp dán chặt vào người Tống Dương, chậm rãi nói: "Sắp có một trận đấu, đội bóng rổ các cậu không phải đang luyện tập sao?"
"Ây, sáng mai còn có buổi luyện tập, nhưng đưa mỹ nữ đi gặp bác sĩ, ngủ ít một chút cũng không sao.”
"Rảnh rỗi như vậy?"
"Rất rảnh rỗi!"
"Được."
Bùi Tô Diệp chỉ về phía bậc thang phòng học:
"Bộ phận học tập đang chuyển thiết bị vào trong. Nếu có thời gian thì đi giúp đi."
Tống Dương bất ngờ không kịp đề phòng, từ bạch mã hoàng tử đón học muội trở thành công nhân khuân vác bến tàu, sửng sờ hai giây, mới lấy lại tinh thần: "Tôi, tôi,…"
Bùi Tô Diệp quan tâm hỏi: "Sao vậy? Không tiện sao?"
Ngắn ngủi một phút trò chuyện, Tống Dương cao lớn vạm vỡ đã biến mất khỏi tầm mắt. Diệp Uyển Giai không khỏi khâm phục kỹ năng giao tiếp xã hội của Bùi Tô Diệp, khi nàng định thần lại, Bùi Tô Diệp đang ở dưới ánh đèn đường nhìn nàng, một sợi tóc dán vào môi mỏng, ở trong gió có một tia hỗn loạn.
"Lên đây đi."
Đinh!
Thế giới nội tâm yên tĩnh truyền đến một trận tiếng vang thanh thúy, đó là tiếng gió cùng chuông gió đang hôn nhau.