Tô Tử Khanh cười, còn rất có nguyên tắc, phải khen thưởng một chút.
Vươn đầu lưỡi ra liếm liếm lên.
Thẩm Tây Thời lập tức phát ra tiếng thở dốc sảng khoái, ngẩng cổ, hô hấp dồn dập.
Tô Tử Khanh nhìn bộ dáng này của anh, người đàn ông ngày thường áo mũ chỉnh tề giờ phút này quần áo mở một bữa, bị cô cột ở ghế trên, bị dục vọng tra tấn đến hai mắt đỏ ngầu.
Trong lòng cô dâng lên một cỗ cảm giác thành tựu, càng ra sức mà chăm sóc anh.
Đầu lưỡi linh hoạt từ dưới đáy một đường hướng lên trên, đến cái lỗ nhỏ phía trên thì tinh tế dò xét vài cái, sau đó một ngụm ngậm lấy, cuối cùng nuốt vào thật sau, cứ lặp lại như thế làm Thẩm Tây Thời sướng đến mức hận không thể lập tức tước bỏ vũ khí đầu hàng.
Nhưng anh không muốn cứ như vậy bắn ra, anh muốn chơi cô, tiến vào chơi hoa huyệt của cô, nơi đó mới là có thể mang lại cho anh thiên đường vui sướng vô tận.
Tô Tử Khanh nhìn anh, vì nhẫn nhịn mà gân xanh trên cánh tay gân thay nhau nổi lên dày đặc, mồ hôi theo thái dương lăn xuống, lại còn chậm chạp không bắn, càng kích thích ham muốn chinh phục của cô.
Hôm nay cô chính là muốn anh tước vũ khí đầu hàng.
Cô vươn tay, theo dương vật đi xuống, sờ đến hai viên tinh hoàn vừa mềm vừa trơn, dùng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng âu yếm, ngoài miệng lại buộc chặt cơ lại, chặt chẽ hút anh, trên dưới liên tục vuốt ve.
Cô phát ra âm thanh rên rỉ đứt quãng, nâng mắt lên nhìn anh.
Thẩm Tây Thời cúi đầu, nhìn người con gái đang vùi đầu ở giữa hai chân anh, rõ ràng bản thân mình đang làm chuyện dâm đãng nhất, một đôi mắt to lại trong sáng như vậy, lại vô tội như vậy mà nhìn anh, tùy ý để dương vật thô tráng của anh ra ra vào vào cái miệng nhỏ hồng nhuận của cô.
Anh xem đến mê mẩn, đột nhiên Tô Tử Khanh dùng lực một cái, đem nguyên cây của anh nuốt vào, quy đầu mẫn cảm đâm đến yết hầu, bị gắt gao hút lấy, anh kêu rên, không nhịn xuống được lập tức một luồng tinh dịch bắn ra.
Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng Tô Tử Khanh vẫn bị anh bất thình lình cao trào bắn cho sặc, cô cau mày nhổ dươ.ng v.ật của anh ra.
Thẩm Tây Thời nhìn cô phồng hai má lên, bên miệng còn có một ít tinh dịch trắng đục, cái miệng nhỏ mới vừa bị anh chơi xong có chút hồng, hơi sưng một chút, hai chân quỳ gối ở giữa anh, bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu này anh thật sự là yêu chết mất.
“Mau nhổ ra.” Anh nhìn cô đầy yêu thương, thở hổn hển nhưng vẫn không quên nhắc nhở.
Thẩm Tây Thời thích ăn đồ chay và trái cây, cho nên hương vị của tinh dịch cũng không tính là khó ngửi lắm.
Tô Tử Khanh nói xong còn liếm liếm môi, sau đó cứ như vậy mà nhìn anh.
Chỉ bốn chữ vô cùng đơn giản lại làm cho Thẩm Tây Thời gần như lập tức lại xúc động lên, hung hăng mà lôi kéo còng tay: “Cởi nó ra cho anh.”
Tô Tử Khanh đứng dậy, tay bám vào vai anh, bò đến ngực anh, sau đó tiến đến bên tai anh, thanh âm nũng nịu hỏi: “Em với cô ấy, ai ngon hơn?”
Lòng hiếu thắng đáng chết này, từ khi cô nhìn thấy bức ảnh kia thì nó cứ như vậy chậm rãi nảy sinh ở trong lòng cô, tuy cô biết rằng bản thân mình rất ấu trĩ, nhưng lại không nhịn được mà muốn đua đòi một phen, Tô Tử Khanh một bên tự khinh thường mình, một bên lại nhịn không được mà muốn biết đáp án.
Thẩm Tây Thời thật sự không thể tin được, cô gái nhỏ hôm nay câu dẫn anh một hồi như vậy, thế nhưng chỉ vì cái này?
“Tô, Tử, Khanh.” Anh cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm con mèo hoang nhỏ gợi cảm ở trước mắt này, hận không thể lập tức liền đem cô đè ở trên mặt đất, hung hăng chà đạp cô.
Tô Tử Khanh cũng biết mình so đo một phen, hơi đuối lý, nhón chân liền lui về phía sau, nhưng trong lòng vẫn muốn biết đáp án, ngoài miệng làm nũng tiếp: “Anh nói cho em đi mà…”
“Lại đây cho anh!” Đôi tay Thẩm Tây Thời đặt ở phía sau ghế dựa, gắt gao vặn một hồi, một người không tới, một người không đi, cả hai người đều cứng đờ.
Mãi đến khi có một tràng tiếng chuông di động vang lên, đánh vỡ cục diện bế tắc này.
Tô Tử Khanh đi qua, cầm lấy di động vừa thấy trên bàn, là của Thẩm Tây Thời, điện thoại của Kỷ Tinh.
Cô hít một hơi, giơ điện thoại lên trước mặt của Thẩm Tây Thời: “Anh xem, lại tìm tới, anh nhận điện thoại đi, để cô ấy nghe một chút tình hình chiến đấu kịch liệt của chúng ta ở nơi này?” Nói xong không quên liếc mắt một cái xuống hạ thân to lớn của anh, lại bỗng dưng sửng sốt, trừng lớn hai mắt.
Anh lại cứng.
“Anh lặp lại lần nữa, em lại đây cho anh!” Sự nhẫn nại của Thẩm Tây Thời đã tới cực hạn rồi, căn bản không rảnh lo cái gì di động, cái gì Kỷ Tinh, hiện tại cũng chỉ muốn đem cô đè ở dưới thân, hung hăng mà chơi một trận, lập tức! Ngay lập tức!
“Anh nhận điện thoại, em giúp anh ấn, đừng ngượng ngùng, để cô ấy nghe một chút thì làm sao, nhận đi? Nha?” Tô Tử Khanh còn cầm di động ở trước mặt anh lúc ẩn lúc hiện, không ngừng tìm đường chết, không cẩn thận ấn xuống nút nhận điện thoại một cái, hai người đều sửng sốt.
“Anh… Anh Tây Thời…” Âm thanh mềm mại dịu dàng truyền đến, ở trong phòng khách an tĩnh phá lệ rõ ràng.
Tô Tử Khanh trừng mắt nhìn điện thoại di động, đôi mắt đều sắp phun ra lửa rồi, lại còn anh Tây Thời, anh Tây Thời là để cô ta gọi sao?
Cô đắm chìm ở trong vở kịch nhỏ của mình nên không có phát hiện, Thẩm Tây Thời đã thoát khỏi còng tay, từ trên ghế đứng dậy.
Cô đột nhiên lấy lại tinh thần khi, Thẩm Tây Thời cách cô chỉ có vài bước xa, cởi quần áo ra, đem còng tay tháo xuống, tùy tiện ném một cái, sải chân bước một bước đi về phía cô.
Cô nhanh chân bỏ chạy.
“Em lại đây cho anh!”
“Em không! Thẩm Tây Thời, anh đừng có lại đây, anh đứng lại, anh làm gì.”
“Anh muốn chơi em!”
Kỷ Tinh ngạc nhiên, di động rơi trên mặt đất, thời điểm nhặt lên lần nữa thì phát hiện điện thoại đã bị cắt đứt.
Cô ta choáng váng, trong đầu không ngừng tiếng vọng tới câu nói “Anh muốn chơi em” của Thẩm Tây Thời, cô chưa từng nghe được lời nói như vậy trong miệng người đàn ông này.
Anh vẫn luôn là người lễ phép ôn hòa, không nhanh không chậm, luôn là như vậy, ôn nhu lại có chừng mực, nhưng hôm nay một nụ hôn ở Phàm Trần kia đến một câu vừa mới nãy này đều quá không giống anh.
Thẩm Tây Thời một tay đem cô giữ lại, bắt lấy di động đã tắt ném qua một bên, khiêng cả người Tô Tử Khanh lên đi vào phòng, một tay đem cô ném ở trên giường lớn, sau đó anh đè ép đi người cô.
Thẩm Tây Thời nghẹn lửa giận cùng dục hỏa căn bản không phải người, đè nặng cô như vậy, lại cứ như vậy mà cởi áo sơ mi, sau đó dùng áo cột vài vòng ở trên tay cô, đem cô trói lại.
Người đàn ông này có cần phải mang thù như vậy không, hiện tại quả báo tới nhanh như vậy sao?
Thẩm Tây Thời đứng dậy đi lấy áo mưa, Tô Tử Khanh nhân dịp này lật lật muốn chuồn trước, lại bị ấn về lại trên giường.
“Còn muốn chạy sao?” Anh cắn chặt răng nhả ra từng chữ, anh cười một tay chế trụ đôi tay của cô, một tay đẩy mảnh vải nhỏ ở dưới hạ thân cô qua một bên, đâm đến miệng huyệt của cô, quy đầu cực lớn chen vào từng chút từng chút một, mãi đến khi cả cây đều đi vào.
“Có lớn hay không?” Thẩm Tây Thời cười cười nguy hiểm, đôi mắt híp lại nhưng ánh mắt rất thanh minh, nhớ tới câu hỏi cô vừa mới hỏi, bây giờ đem trả lại hết cho cô.
“Anh không có say!” Tô Tử Khanh cho dù có ngốc cũng đã sớm phát hiện ra lúc nãy Thẩm Tây Thời căn bản là đang giả vờ.
Anh nằm ở trên người cô liếm ngực rồi ngậm đầu vú của cô: “Anh say…” Anh ngẩng đầu, nặng nề cười, nhìn cô: “Bị sắc đẹp của em làm say, Khanh Khanh.”
Cái kẻ lừa đảo này!
“Em còn chưa có trả lời câu hỏi của anh.” Thẩm Tây Thời treo cô ở phía trên, nhìn đôi mắt của cô, cười đến phóng đãng: “Có lớn hay không?”
Tô Tử Khanh hừ một tiếng, cho anh một nụ cười giả đến không thể giả hơn: “Không tính là lớn, nhưng vừa đủ em dùng.”
Hồ ly nhỏ tinh ranh này! Ngoài miệng không chịu ăn một chút thiệt thòi nào cả.
Một tay Thẩm Tây Thời đem cô lật người qua nằm úp lại, dương vật thô dài rút lui ra đến miệng huyệt, lại cắm vào thật mạnh, quy đầu cực đại chống lên cọ vào vách tường, đỉnh đến mức Tô Tử Khanh nức nở một tiếng nói không nên lời.
Anh đỡ eo cô thọc vào rút ra, từ trên nhìn xuống dưới làn da cô trắng nõn, mấy cái dây lưng tinh tế cột chặt vào eo vào mông, một cái đuôi dài lông xù xù, theo sự lao tới của anh mà lắc lư, rất là đáng yêu.
“Mèo con.” Thẩm Tây Thời khẽ cười một tiếng, kéo kéo cái đuôi của cô, Tô Tử Khanh quay người lại, nhìn anh, khuôn mặt đỏ bừng.
Thẩm Tây Thời nhìn thấy bộ dạng này của cô, cầm cái đuôi kia của cô lên chọc ở trên lưng cô, nhẹ nhàng cào qua, từ phía sau lưng đến eo, đến mông, chọc cho Tô Tử Khanh liên tục thở gấp.
“Không được… Không được chơi cái đuôi của em.” Phần eo là khu vực mẫn cảm của cô, Thẩm Tây Thời lại tập trung cào cào chỗ đó làm Tô Tử Khanh có chút chịu không nổi, thân thể liên tục co rút lại.
Thẩm Tây Thời cúi người xuống, ngực dán lên phía sau lưng cô, tiến đến bên tai cô, cười vô cùng gợi cảm: “Cái đuôi con mèo con không phải là chơi như vậy sao?” Nói xong, tay vòng đến trước ngực cô, cầm lấy cái đuôi đi chọc chọc đầu vú của cô.
“A…” Cảm giác tê ngứa từ ngực truyền đến làm cho chân Tô Tử Khanh mềm nhũn hết cả ra, muốn nằm sấp xuống, may mắn là Thẩm Tây Thời kịp thời vớt được eo cô.
Khó khăn lắm ổn định lại được thân thể, hai tay Thẩm Tây Thời liền duỗi qua đây, trượt đến trước ngực cô, nhẹ nhàng nắm lại, chỉ nắm hai đầu vú của cô, khiêu khích cô.
Ba điểm mẫn cảm trên dưới đều bị chế trụ, Tô Tử Khanh chịu không nổi nhất là bộ dáng này của anh, bị anh làm cho liên tục phát ra tiếng rên rỉ. Lục lạc trên cần cổ theo sự va chạm của Thẩm Tây Thời mà phát ra tiếng chuông đinh đang thanh thúy, hai loại âm thanh này đan xen nhau lại phá lệ êm tai.
“Mỗi lần chơi từ phía sau em đều kêu vô cùng dễ nghe.” Thẩm Tây Thời liếm vành tai của cô: “Anh thấy người trầm mê nó, rõ ràng là em đi.”
Tô Tử Khanh nhớ tới ở lần ở trong văn phòng của anh, cô ba hoa chích chòe nhưng mà không thể không thừa nhận, cô đúng là đặc biệt thích Thẩm Tây Thời chơi cô từ phía sau, hung hăng chơi cô, có loại khoái cảm bị chinh phục.
Nhưng cô mới không cam lòng bị chinh phục, hừ hừ: “Em, em muốn ở phía trên.”