Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 207: C207



Thời gian ban ngày ở mùa hạ kéo dài, ánh chiều tà mờ mịt.

Ánh hoàng hôn khó khăn kéo nhà cửa, cây cối đổ bóng thật dài, phủ lên ánh sáng, mệt mỏi rã rời, an tĩnh… Một chiếc xe đi qua kéo theo giấy vụn và túi nilon ven đường bay lên, mang đến tiếng ồn ào ngắn ngủi cho nơi tĩnh mịch này.

Xe jeep từ từ giảm tốc độ, cuối cùng dừng trước một con đường bị ngăn chặn.

“Lữ Ngang, Tô Mạn, hai người đi lên trước xem bị chặn bao xa.” Nghiêm Thanh Văn ra lệnh, “Nếu như khoảng cách không dài thì dọn dẹp, nếu như quá dài, chúng ta lượn sang đường khác.”

Ông chú mập và người phụ nữ mặc đồ đỏ nghe lệnh xuống xe, mỗi người cầm vũ khí đi về phía trước dò đường.

Nghiêm Thanh Văn lấy ra bản đồ xem, một nam một nữ ở ghế sau cũng xuống xe, nói: “Anh Nghiêm, bọn em đi xung quanh, xem có nước không.”

Bọn họ có đồ ăn sung túc, nhưng mãi mãi không chê quá thừa nước.

“Đừng đi quá xa, vết thương của Chu Xu vừa khỏi.” Nghiêm Thanh Văn lạnh lùng căn dặn một câu.


“Em biết.” anh chàng cười hì hì đi với cô gái.

Đôi này vừa đi không lâu, hai người ông chú mập Lữ Ngang và cô nàng mặc đồ đỏ Tô Mạn trở về.

“Tình hình giao thông phía trước thế nào?” Nghiêm Thanh Văn hỏi hai người.

Lữ Ngang lau mồ hôi trên mặt, phần tóc mai dày thấm đẫm mồ hôi, lắc đầu nói: “Không bị chặn quá nhiều, thế nhưng có thú bông, tám, chín phần mười phát động trò chơi, chúng ta nên đi đường vòng.”

Tô Mạn ngồi lên xe, thấy đằng sau trống rỗng, hỏi: “Lý Lý và Chu Xu đi đâu vậy?”

Lữ Ngang cười: “Hai người bọn họ có thể đi đâu? Hẹn hò thôi! Suốt ngày dính lấy nhau, tranh thủ chúng ta không ở đây, có thể lợi dụng cơ hội hâm nóng một chút! Ha ha ha ha!”

Sắc mặt Tô Mạn trở nên xấu xí, cau mày nhìn Nghiêm Thanh Văn, “Anh Nghiêm, tại sao anh không quản lý bọn họ?”

Nghiêm Thanh Văn mặt không biểu cảm nhìn bản đồ, “Tôi quản bọn họ làm gì? Người hơn hai mươi tuổi, đâu phải đứa trẻ ba tuổi.”

Tô Mạn mấp máy môi, trong lòng vẫn không thoải mái, khó chịu nói: “Chẳng may gặp phải nguy hiểm thì sao…”

“Ôi chao! Quan tâm cậu ta thế thì đi tìm đi ~” Lữ Ngang dửng dưng nói, không e dè, “Rõ ràng trong lòng thích, hết lần này tới lần khác không chịu nói, đáng đời bị người khác nẫng tay trên ~ ~”

Tô Mạn dữ tợn lườm tên mập: “Ai thích cậu ta?! Tôi sợ hai người đó gặp chuyện không may, ngược lại liên lụy chúng ta!”

Ông chú mập ngoáy ngoáy lỗ tai, “Được, được, được, cô nói cái gì chính là cái đó!”

“Anh Nghiêm!!!”


Xa xa truyền đến tiếng la.

Ba người trên xe quay đầu nhìn sang, chỉ thấy đôi nam nữ vội vàng chạy tới bên này.

Nghiêm Thanh Văn nhíu mày, mở rộng cửa xuống xe.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Anh Nghiêm, anh mau… Mau nhìn bên kia!” Lý Lý không kịp thở, chỉ vào xa xa nói, “Sương mù ở Hàng Châu không còn!”

“Haha?” Lữ Ngang cười to, tiếng cười như sấm, “Lý Lý, có phải cậu trúng gió rồi hoa mắt, nhìn lầm không? Ha ha ha ha! …”

“Không tin chính anh xem đi!” Lý Lý đẩy cô gái bên cạnh lên phía trước, “Chu Xu cũng nhìn thấy! Ban nãy bọn em ở căn nhà bên kia, nhìn thấy rõ mồn một!”

Cô gái trẻ vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn gật đầu, vỗ ngực miệng há to hít thở: “Không có nữa… Màn sương mù rất lớn không còn nữa.”

Nghiêm Thanh Văn nhíu mày, quay về xe lấy kính viễn vọng, đứng lên nóc xe, nhìn về phía Hàng Châu.


Mấy người còn lại xúm tới hỏi anh: “Sao rồi? Có phải đã biến mất không?”

Nghiêm Thanh Văn nhìn một lúc, để ống dòm xuống, biểu cảm trên gương mặt biến đổi, giọng nói không rõ, “… Xem ra có người thông quan mê cung Hàng Châu.”

Lý Lý nói: “Lúc chúng ta thông quan không phát hiện người khác, nếu như đối phương vào mê cung sau chúng ta, nói cách khác, thời gian thông quan không quá 4 tiếng! Không thể nào?!”

Nghiêm Thanh Văn ngẩng đầu hỏi: “Chúng ta mất bao lâu?”

Lý Lý trả lời: “6 tiếng 27 phút.”

“Giả à!” Lữ Ngang nói, “Chỉ dùng một nửa thời gian của chúng ta?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Trong đầu bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến mấy gương mặt…


— QUẢNG CÁO —