Từ ký ức trở về thực tại, Khâu Ngôn Chí nhìn Hạ Châu vẫn đang ngồi cạnh mép giường, lập tức cảm thấy mình đi không được mà ở lại cũng chẳng xong.
Hàng ngàn suy nghĩ lướt qua trong đầu cậu.
Hạ Châu đã phát hiện ra từ khi nào?
Đến giờ phút này, anh ấy đã biết mình lừa anh ấy được bao nhiêu rồi?
Nghĩ đến việc Hạ Châu lặng lẽ nhìn cậu nói dối hết lần này đến lần khác, Khâu Ngôn Chí đột nhiên cảm thấy bản thân hệt như một quả bóng hơi bị chọc thủng, toàn thân như mất hết đi sức lực.
Hạ Châu đứng tại chỗ nhìn sắc mặt tái nhợt của Khâu Ngôn Chí, anh cụp mắt xuống phát ra một tiếng thở dài, như là cuối cùng cũng đành thỏa hiệp với ai đó.
Anh đứng dậy, đi đến hộp y tế sau đó cầm băng keo vô khuẩn rồi bước về phía Khâu Ngôn Chí.
“Khâu Ngôn Chí, nếu em có chuyện muốn giấu anh, thì em có thể giữ yên lặng, không cần phải nói cho anh biết.”
Hạ Châu đứng trước mặt Khâu Ngôn Chí, anh xé màng bảo vệ của băng keo cá nhân trong tay, đến gần Khâu Ngôn Chí, cẩn thận dán nó lên vết thương trên cổ cậu, ngón tay hơi lành lạnh của Hạ Châu chạm vào cổ Khâu Ngôn Chí, làm Khâu Ngôn Chí không tự chủ được mà rụt cổ lại.
Sau đó cậu nghe thấy lời thì thầm của người đàn ông truyền xuống từ đỉnh đầu của mình.
“Chỉ cần em đừng nói dối anh là được.”
Hàng mi của Khâu Ngôn Chí run lên, cậu rũ đầu xuống, mím chặt môi.
“Giờ phải về trường à?” Hạ Châu hỏi.
Khâu Ngôn Chí gật đầu.
Hạ Châu cầm lấy áo khoác treo trên giá: “Anh đưa em đi.”
Khâu Ngôn Chí lắc lắc đầu: “Không cần, tôi tự đi về được.”
Hạ Châu mở cửa phòng ra: “Chỗ này khó bắt xe lắm.”
Cuối cùng Khâu Ngôn Chí vẫn ngồi trên xe của Hạ Châu, chẳng qua suốt dọc đường hai người đều im lặng.
Căn hộ của Trương Dục Hiên gần trường học, tối qua khi Khâu Ngôn Chí bắt đầu đi từ đây đến trường học thì cảm thấy con đường này quá dài, tựa như không có hồi kết vậy.
Nhưng lúc này, Khâu Ngôn Chí lại cảm thấy chỉ mới ngây người một chốc thôi mà Hạ Châu đã đưa cậu đến trước cổng trường rồi.
Khâu Ngôn Chí gục đầu xuống, bắt đầu cởi đai an toàn.
Hạ Châu bỗng nhiên mở miệng.
“Chuyện kết hôn em không cần phải lo lắng, anh sẽ không ép em nữa, cũng sẽ giải thích rõ ràng với ba em.”
Khâu Ngôn Chí khựng lại một chút, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Nói xong cũng mở cửa xe đi ra ngoài.
Khâu Ngôn Chí chưa đi được hai bước đã nghe thấy một người gọi to.
“Đàn anh!”
Diệp Minh Húc gọi Khâu Ngôn Chí, hắn thấy sau khi Khâu Ngôn Chí nghe mình gọi thì nhìn dáo dác khắp nơi, lập tức bỏ bạn của mình chạy vội tới chỗ Khâu Ngôn Chí.
“Sao tối hôm qua anh lại đột nhiên ra ngoài vậy? Đã xảy ra chuyện gì hay sao?” Vẻ mặt Diệp Minh Húc lo lắng.
Khâu Ngôn Chí qua loa nói: “Là một người quen của anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có điều đã xử lý xong rồi, không có gì đáng lo nữa.”
Diệp Minh Húc thở phào nhẹ nhõm, sau đó mỉm cười: “Vậy thì tốt.”
“Đàn anh, anh ăn cơm chưa?”
“Còn chưa ăn.”
“Chúng ta đi ăn chung đi?”
“Được.”
“Đàn anh, phố Long Phượng ở đối diện trường mình mới mở một nhà hàng, em nghe bạn em nói mì Ý ở chỗ đó làm siêu ngon, anh chắc chắn sẽ thích!”
Diệp Minh Húc nói xong liền kéo cổ tay Khâu Ngôn Chí đi về phía trước.
Hắn đi được hai bước, lại khẽ đưa tay xuống một chút, ngập ngừng nắm lấy tay Khâu Ngôn Chí, trái tim hắn đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi nguc, vành tai cũng đỏ bừng bừng.
Hạ Châu mặt lạnh dập điếu thuốc trong tay mình, anh nhìn chằm chằm hai tên đang chim chuột ở cách đó không xa.
Hai phút trước, anh còn giả vờ ra vẻ hào phóng mà nói muốn hủy bỏ hôn sự.
Hai phút sau, Hạ Châu đã hận đến nghiến nát răng.
Cái gì mà trả cậu tự do, cái gì mà không ép buộc cậu nữa, cái gì mà cho Khâu Ngôn Chí lựa chọn? Bản thân Hạ Châu anh vốn là một tên quỷ lòng dạ hẹp hòi, vừa rồi còn ở đó dựng lên tính cách gì mà nếu em muốn bay đi, đau thương anh sẽ gánh chịu chứ?!
—— Bây giờ thấy Khâu Ngôn Chí và người khác nắm tay nhau, anh đã gần như tức đến mức muốn xông tới tách đôi bàn tay của họ ra rồi!
Giây tiếp theo, Hạ Châu thấy Khâu Ngôn Chí uyển chuyển tránh né bàn tay Diệp Minh Húc, sau đó rút điện thoại từ trong túi ra, thản nhiên nhìn cái gì đó rồi tiếp tục cười nói với Diệp Minh Húc.
Bọn họ cứ sóng vai đi với nhau như vậy thêm vài bước, thì bất chợt Khâu Ngôn Chí quay đầu lại, tình cờ đụng phải ánh mắt của Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí lập tức quay đầu đi, như có tật giật mình mà bước chân cũng nhanh hơn, cũng giữ một khoảng cách với Diệp Minh Húc.
Đột nhiên tâm tình của Hạ Châu tốt hơn một chút.
Hạ Châu mở cửa xe bước xuống, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ.
Chà, đúng là đã đến giờ ăn cơm rồi.
Con phố ăn vặt ở đối diện rộn ràng nhộn nhịp, đâu đâu cũng là sinh viên và người bán hàng rong.
Khâu Ngôn Chí và Diệp Minh Húc lướt qua vài nhóm người, đi thẳng đến cuối phố ăn vặt cho đến khi Khâu Ngôn Chí cảm thấy đã khuất được tầm mắt của Hạ Châu thì mới chịu thả lỏng.
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu, nhìn cửa hàng sạch sẽ trước mặt: “Nhà hàng mà em nói có phải là nơi này hay không?”
“Đúng vậy, chính là nơi này.” Diệp Minh Húc đi theo cậu suốt con đường, có chút thở không ra hơi, “Mà đàn anh à, sao anh đi nhanh dữ vậy?”
Khâu Ngôn Chí nhấc chân đi vào bên trong, nói: “Vừa nãy anh thấy một con chó mực siêu bự nên anh có hơi sợ.”
“Chó mực á? Sao em không thấy…” Diệp Minh Húc vừa nói vừa quay đầu nhìn, nhưng vừa mới quay đầu lại, lời còn chưa nói xong đều nghẹn lại trong cổ họng.
Bởi vì hắn thấy đằng sau mình có một người đàn ông mặc áo khoác gió màu đen đang đứng, người này không chỉ mặc full cây đen, mà mặt dường như cũng có hơi đen.
… Hơn nữa, người đàn ông này nhìn sao cũng thấy quen, giống như là đã gặp qua ở đâu rồi.
Khâu Ngôn Chí thấy Diệp Minh Húc tự nhiên im lặng, còn tưởng hắn nhìn thấy cái gì kỳ lạ, cũng quay đầu nhìn theo.
Vừa mới nhìn, trái tim cậu như hẫng mất một nhịp, cọng tóc cũng sợ tới mức dựng thẳng lên.
—— Hạ Châu theo cậu khi nào vậy?!
Hạ Châu đưa tay về phía cậu với vẻ mặt không cảm xúc, làm bộ như không quen: “Trùng hợp ghê.”
… Ủa alo, anh thân là một tổng giám đốc vĩ đại, vậy mà lại xuất hiện ở phố ăn vặt trường bọn tôi, giả vờ trùng hợp cái gì thế?
Khâu Ngôn Chí không biết người này đang toan tính cái gì, nửa tin nửa ngờ mà đưa tay ra bắt lại.
“… Khéo thật.”
Hạ Châu nhìn cậu một cách đầy ẩn ý, một hồi sau mới buông tay cậu ra, anh ngẩng đầu nhìn nhà hàng, nói: “Nếu đã tình cờ gặp ở đây, thì cùng ngồi ăn một bữa với nhau luôn chứ?”
Diệp Minh Húc nhíu mày, đang chuẩn bị mở miệng nói bọn tôi không cần ghép bàn.
Thì Hạ Châu đã nhấc chân đi vào trong, nói với chủ quán.
“Bọn tôi đi ba người, có bàn trống không?”
Diệp Minh Húc mở miệng nói: “Chúng tôi không…”
“Ái chà chà! Vừa đúng lúc thừa một bàn ba người này, nếu cậu đến trễ hơn một chút là không còn bàn luôn đó! Nào nào nào, mau vào trong đi vào trong đi…”
Chủ quán nhiệt tình đẩy ba bọn họ vào bên trong, lời còn chưa nói ra của Diệp Minh Húc cứ vậy mà nghẹn lại vào bụng.
Diệp Minh Húc vẫn luôn quan sát bóng dáng sau lưng của Hạ Châu, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái.
Chờ đến khi mì được dọn lên, người bình thường đều là nhìn vào dĩa mì của mình, nhưng Hạ Châu lại luôn nhìn chằm chằm Khâu Ngôn Chí, ánh mắt kia quá mức nóng bỏng và rõ ràng, chỉ cần không phải là người mù thì đều có thể nhận ra được chỗ nào đó không thích hợp.
Mãi đến lúc này, Diệp Minh Húc mới chợt nhớ ra đây là ai.
—— Đây còn không phải là tổng giám đốc Hạ mà hai ngày trước hắn cùng đàn anh và Trương Dục Hiên gặp ở nhà hàng thịt nướng kia sao?!
Nếu hắn nhớ không lầm, người này sau đó còn xảy ra chút tranh chấp với đàn anh ở bên ngoài nhà hàng nữa.
Tuy Diệp Minh Húc không chứng kiến từ đầu tới đuôi câu chuyện, nhưng nhớ đến bầu không khí giữa hai người lúc đó cùng với ánh mắt của vị tổng giám đốc Hạ này, Diệp Minh Húc cảm thấy váy của đàn anh bị rách chắc chắn là có liên quan đến anh ta.
Nghĩ đến đây, Diệp Minh Húc lập tức cảnh giác.
Ở trong mắt hắn bây giờ, tổng giám đốc Hạ ăn mặc bảnh bao ra vẻ trang nghiêm phía đối diện đã trở thành một tên tên xấu xa cậy quyền cậy thế làm bậy, chuyên làm đủ mọi tội ác, đã vậy trước đó còn có tiền sử quấy rối đàn anh của hắn!
Chắc hẳn anh ta vừa gặp đàn anh của hắn thì đã xiêu lòng ngay lập tức, sau đó bắt đầu triển khai muôn vàn cách tra tấn dày vò, ỷ vào bản thân có tiền có thế mà đe dọa và dụ dỗ đàn anh hắn, kết quả đàn anh không thể không chịu khuất phục mà chấp nhận anh ta đùa bỡn bởi vì trong nhà vẫn còn mẹ già ốm đau cùng đứa em đang tuổi ăn tuổi học, kể từ đó về sau, mỗi đêm trăng tròn, đàn anh đều phải mặc váy màu đen với gương mặt tái nhợt, bước từng bước vào căn phòng của ác ma kia…
Diệp Minh Húc nghĩ nghĩ, sắc mặt lại trở nên trắng bệch.
Không đúng, không đúng, nghĩ tầm bậy cái gì vậy chứ, hắn bỗng nhiên lắc lắc đầu.
Đàn anh không có mẹ bệnh nặng, cũng không có em trai tuổi ăn tuổi học, cho dù đàn anh có đi nữa thì hắn cũng sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ một nhà của đàn anh!!!
Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn lập tức trở nên kiên định.
Hắn nhìn Hạ Châu, như là đang nhìn một thế lực tà ác cần được quần chúng nhân dân đứng lên chống lại!
Hắn đang suy nghĩ, phải nên nói gì và làm gì để khiến cái tên họ Hạ này hoàn toàn từ bỏ ý đồ với đàn anh của mình.
Vừa mới chuẩn bị mở miệng nói gì đó, Diệp Minh Húc đã bị Khâu Ngôn Chí gọi.
Diệp Minh Húc lấy lại năng lượng, gần như không nhịn được mà muốn thể hiện với Hạ Châu.
Nhìn đi, chúng ta cùng ngồi chung một bàn nhưng đàn anh chỉ muốn nói chuyện với tôi chứ không muốn nói chuyện với anh.
Khâu Ngôn Chí còn rất xấu hổ khi ngồi cùng một bàn với đối tượng công lược cũ và đối tượng công lược mới, cho nên tìm đại chuyện gì đó để nói.
Diệp Minh Húc trả lời: “Hôm qua anh Dục Hiên say lắm, lúc em đi hình như ảnh còn chưa tỉnh dậy, có lẽ giờ vẫn còn đang ngủ đó.”
Khâu Ngôn Chí thở dài.
Mặc kệ là ván trước hay là ván này đi nữa, thì Trương Dục Hiên cớ gì cứ vì đàn anh kia mà uống say đến ch3t đi sống lại, khóc đến đau thương thảm thiết như vậy chứ.
Còn đàn anh của Trương Dục Hiên thì lại tình nguyện dùng chung đàn ông với tiu đây cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái.
Khâu Ngôn Chí dùng nĩa khuấy mì trong dĩa, ngẩng đầu nhìn Diệp Minh Húc: “Diệp Minh Húc, anh em và chị em dâu là yêu đương tình nguyện sao?”
“Đương nhiên rồi, nghe đâu chị dâu em còn là tình yêu sét đánh của anh em nữa đấy.”
“Vậy anh em… Có đối xử tốt với chị dâu em không? Lúc thường họ ở chung thế nào?”
“Ảnh đối xử với chị dâu tốt lắm, bình thường hai người họ ở chung thế nào thì em cũng không biết, dù sao em cũng là sinh viên nội trú nên không thường về nhà, hơn nữa anh em đi làm bận rộn, cũng ít khi có mặt ở nhà, trước kia có cả tháng trời em cũng không gặp được ảnh lần nào.”
“Vậy chị dâu em…”
Diệp Minh Húc nhìn Hạ Châu đang thản nhiên ngồi ở đối diện, trong lòng có chút nóng nảy.
… Sao đàn anh cứ hỏi hắn mấy chuyện của người khác vậy? Hết Trương Dục Hiên, lại hỏi đến chị dâu hắn.
Giống như họ không thân thiết một chút nào.
Như là giữa hai người bọn, ngoài trừ nói chuyện của người khác sẽ không còn gì để nói nữa vậy.
Diệp Minh Húc ngắt lời Khâu Ngôn Chí, đề cập đến chuyện có tính riêng tư mà Hạ Châu tuyệt đối không bao giờ biết.
“Đàn anh, thật ra tối qua em lo cho anh đến nổi không sao ngủ yên được, lúc ấy trời đã khuya lắm rồi, cổng ký túc xá cũng đã khoá, em cứ nghĩ không biết anh đi đâu? Nghỉ ngơi ở chốn nào? Hay vẫn luôn ở bên người bạn xảy ra sự cố bất ngờ kia cả đêm?”
Thân thể Khâu Ngôn Chí thoáng khựng lại.
Hạ Châu ở đối diện không biết là vô tình hay cố ý mà chạm nĩa leng keng vào đĩa sứ.
“… Ừm.” Khâu Ngôn Chí nhỏ giọng nói, “Xử lý xong mọi chuyện… Thì cũng đã rất muộn, cho nên anh ở lại nhà bạn anh ngủ luôn.”
“Đó chắc hẳn là một người bạn mà em không biết có đúng không?” Diệp Minh Húc nhìn Hạ Châu, cố ý nói với Khâu Ngôn Chí, “Đàn anh, sau này em muốn làm quen với bạn anh một chút, dù sao trong tương lai chúng ta sẽ có một mối quan hệ rất thân mà.”
Quan hệ rất thân?
Quan hệ rất thân gì?
Quan hệ rất thân trong mơ à?!
Gì đây, ở đâu rớt xuống thằng nhãi này vậy, cố ý ở trước mặt anh khoe khoang là muốn chọc anh ghen sao?
Hạ Châu yên lặng cười lạnh ở trong lòng.
Hầy, nít ranh.
Cậu cho là cậu có thể thành công sao?
Khâu Ngôn Chí càng vùi đầu xuống thấp hơn, trả lời một cách không rõ ràng.
Hạ Châu buông đồ trong tay xuống, nĩa gác lên dĩa, tạo ra một âm thanh chói tai.
Trái tim Khâu Ngôn Chí chệch mất một nhịp.
Sau đó cậu nghe thấy Hạ Châu cười với Diệp Minh Húc nói: “Thế làm quen một chút đi, tôi tên là Hạ Châu.”
Diệp Minh Húc sửng sốt một chút, sau đó cau mày: “… Sao cơ?”
Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí, sau đó nói: “Không phải cậu muốn làm quen với bạn của Ngôn Ngôn sao? Tôi chính là người bạn tối qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn của em ấy đây.”
Diệp Minh Húc ngơ ngác chớp chớp mắt.
“Đêm qua thật sự là phiền em ấy, có điều cậu không cần phải lo cho Ngôn Ngôn nghỉ ngơi không tốt, tối qua em ấy ở nhà tôi ngủ ngon lắm.”
Sắc mặt Diệp Minh Húc không còn chút máu, mất một hồi lâu mới có thể nói nên lời.
“… Tôi, tôi và đàn anh ở chung ký túc xá, ngày nào hai bọn tôi cũng ngủ chung một phòng, tôi biết tính ảnh, ảnh ở đâu cũng đều có thể ngủ ngon.”
Hạ Châu ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt có chút hoang mang: “Không phải hôm trước cậu mới dọn đến ký túc xá sao? Nhưng hôm cậu dọn đến thì Khâu Ngôn Chí lại ngủ ở nhà em ấy, còn sang ngày hôm sau cũng chính là hôm qua thì ngủ ở nhà tôi, vậy cậu và em ấy bắt đầu từ khi nào thì ngủ chung với nhau hàng ngày vậy? Trong mơ à?”
Mặt Diệp Minh Húc hết xanh lại trắng.
Hạ Châu dừng một chút, như nghĩ tới cái gì đó, làm như bừng tỉnh mà nói: “Giờ nhắc mới để ý, Ngôn Ngôn à, hình như người đầu tiên mà em nhìn thấy khi tỉnh dậy trong hai ngày nay chẳng phải đều là anh sao?”
“Bỏ qua sáng nay, dù sao chúng ta cũng thức dậy chung một giường rồi, nhưng sáng hôm qua là tình cờ nhỉ, không ngờ lúc anh đến gặp ba em bàn về chuyện đám cưới lại còn có thể bắt gặp được em vừa mới ngủ dậy.”
“Lạch cạch.”
Nĩa trong tay Diệp Minh Húc rớt xuống rồi.
Bàn tay đang cầm tiêu đen xay của Khâu Ngôn Chí run lên như bị chứng Parkinson.
Cậu từng thấy trên mạng có rất nhiều cô gái chửi bới trà xanh sen trắng gì đó.
Và trước giờ cậu cũng chẳng hiểu đó rốt cuộc là giống loài thần kỳ gì.
Nhưng hiện tại nhìn vẻ mặt vô tội của anh Hạ.
Cậu như nhìn thấy thấy một đóa sen trắng nồng nàn và một tách trà xanh hảo hạng đang tỏa hương thơm ngát.