Thế nào gọi là nhìn nhau một cái, nhớ nhau cả đời?
Giữa đám người đông đúc, từ rất xa nhìn thấy một tiểu cô nương đáng yêu ngơ ngác có khuôn mặt tròn nhỏ nghiêng đầu, miệng nhỏ mở ra cắn một viên kẹo hồ lô đường, đó chính là ánh mắt định mệnh.
Dường như thời gian đã dừng lại, sau đó đảo ngược về quá khứ.
Hắn bừng tỉnh giống như đã thực sự nhìn thấy muội muội mười năm trước, khi cô chỉ là một tiểu nha đầu mấy tuổi được hắn đích thân nuôi nấng.
Tần Tư Cổ nhanh chân lao ra khỏi sương phòng, chẳng quan tâm đến lễ giáo phép tắc, muốn chạy xuống lầu đuổi theo cô.
Nhưng mà hắn bất lực!
Mọi người đều nói, thư sinh là kẻ trăm năm mới dùng được một người, quả đúng thế!
Hắn vừa chạy xuống lầu lại hụt chân, ngã từ trên gác xuống.
Vài đồng liêu trơ mắt chó ra nhìn, ngây ngốc nhìn Thế tử trẻ tuổi của phủ Tần quốc công ngày thường văn nhã, lại ngã cầu thang bằng một tư thế kỳ cục.
Chà, xem ra... Rất đau!
Nhưng đến cùng vẫn là đồng liêu, vì thế vội vàng lúng túng đỡ người lên.
Không biết vị Thế tử này đang gấp chuyện gì? Sao lại sốt ruột như thế?
Đã ngã đau như vậy, còn muốn liều mạng xông ra ngoài!
Đúng là... Có hơi mất mặt!
"Thế tử, Thế tử, đừng kích động như thế! Có chuyện gì từ từ nói, nhanh chóng đến gặp đại phu mới là việc quan trọng!"
"Đúng thế, nhanh lên! Mau đưa Tần Thế tử về phủ Quốc công, đừng trì hoãn kẻo nguy mất!"
Tần Tử Cổ vừa đau vừa tức: "..."
Buông hắn ra!
Hắn còn đuổi theo được!
Nhưng cuối cùng lại bị sức của nhiều người áp chế, chỉ có thể sinh lòng hối tiếc bị người ta mạnh mẽ nhét vào trong kiệu, đưa về phủ Quốc công.
Tần Tư Cổ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Tam đệ nhà mình.
Tam đệ, có lẽ sẽ đuổi kịp vị cô nương đó chứ?
Cô ấy đúng là... Rất giống với Phồn Nhi hồi nhỏ.
Hắn muốn đến gần nhìn cô cho rõ, chẳng sợ chính mình bị mất mặt.
Không thể không nói, đúng là Đại công tử đã quá đề cao Tam đệ nhà mình rồi.
Tần Tư Bách cũng là một nam nhân xui xẻo, đuổi theo Phồn Tinh đến một con ngõ nhỏ.
Phồn Tinh thì chẳng gấp, mặt không đỏ tim không đập nhanh.
Nhưng Tần Tư Bách thì đã mệt sắp thành cún rồi!
Thấy Phồn Tinh không chạy nữa, đứng ở phía trước chờ hắn. Tần Tư Bách thở hổn hển, lê bước chân nặng nề đến trước mặt Phồn Tinh.
Đợi chút, phải cho hắn thở cái đã.
Hắn nói không ra lời.
"Có phải ngươi, muốn hỏi, vì sao ta không chạy nữa không?"
Tần Tư Bách chống tay lên đầu gối, xoay người thở.
Không phải, hắn muốn là bà cố nội ơi, cô chạy làm gì thế?
"Có phải ngươi, rất muốn nói, cuối cùng, ta đã rơi vào tay ngươi không?"
Tần Tư Bách hoang mang: ... Hả? Sao nghe kỳ lạ thế này?
"Còn muốn, nói với ta, dù có kêu khản cổ, cũng không có ai tới cứu à?"
Tần Tư Bách suy nghĩ, cô đang coi hắn là người xấu sao?
Vì thế liên tục xua tay: "Ta..."
"Hi hi, để ta đánh ngươi vậy!" Trước khi Đại lão đánh người còn cười một cái, nhanh chóng tung quyền ra, trực tiếp đánh lên mặt Tần Tư Bách.
Lần trước cô đã nói với bông hoa nhỏ rằng cô rất ngoan.
Cho nên khi đánh người phải chọn chỗ, không thể để bông hoa nhỏ phát hiện được.
Sau khi Tần Tư Bách bị trúng một đấm, liền ôm mặt gào khóc, sợ lại bị đánh thêm.
May thay hắn vừa trúng đòn đã bỏ chạy ngay, nếu không chắc sẽ bị hủy dung!
Mẫu thân ơi!
Đó là Tiểu Ma Nữ!
Lần sau gặp lại, thế nào hắn cũng phải mang theo vài tên thị vệ giữ chặt lấy cô, sau đó hung hăng đánh cô mới được!
Sưu Thần Hào im lặng hồi lâu, không nén nổi liền phẫn nộ: [Có phải cô lại đọc trộm tiểu thuyết của tôi không hả?]
"Không có đâu."
[Cô còn không thừa nhận!] Tình cảnh vừa rồi, rõ ràng nằm trong tiểu thuyết nó từng đọc!
"Ừ... Thì không có đọc trộm."
[...] Không đọc trộm, ý là đọc công khai đúng không?