Editor: Mai Tuyết Vân
"Không phải nhìn trộm." Đại lão nghiêng đầu nhìn Tạ Trản, tính cách mê trai của Ngọc Phồn Tinh cũng ít nhiều có ảnh hưởng đến Đại lão, cô vừa nghiêng đầu đã bắt gặp ánh mắt chằm chằm của Tạ Trản, không hiểu sao trong lòng lại đắc ý: "Là nhìn công khai, hi hi."
Tạ Trản liếm môi, có phần quyến rũ mê hoặc: "Sao rồi, thích tôi à?"
Phồn Tinh: "..."
Chà ảo tưởng sức mạnh dữ ta.
Thái độ của bông hoa nhỏ không hề theo lẽ thường, khiến cô chẳng biết làm gì.
Bình thường, hắn sẽ liếc cô một cái, sau đó hất mặt lên trời mà rời khỏi đây.
Chà, hất mặt lên trời, hình như cô vừa sử dụng một thành ngữ nữa.
"Muốn bao tôi sao?" Tạ Trản tà ác nhìn Phồn Tinh, sau đó tiến về phía cô, hạ thấp giọng nói, mơ hồ nói: "Vứt bỏ Thẩm Anh Bác, tôi sẽ để cô nuôi, thấy thế nào?"
Đại lão hoang mang cùng cực.
Chiêu này của Tạ Trản quá phóng khoáng, tuy rằng Đại lão đã tinh quái rồi, nhưng đến cùng cô chỉ là một cô ngốc, là một đứa trẻ đơn thuần, kinh nghiệm cuộc sống còn quá ít. Đối diện với một Tạ Trản tùy tiện buông thả như vậy, Phồn Tinh sửng sốt, âm thầm bắt đầu lật lại tiểu thuyết của Nhị Cẩu.
Bá đạo tổng giám đốc.
Thần sứ sa ngã.
Anh trai dịu dàng.
… [Đọc truyện tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn để ủng hộ mình nhé!]
Hình như, đều không giống Tạ Trản.
Bất luận là trước khi tăng IQ, hay là sau khi tăng IQ, Phồn Tinh đều chưa từng bối rối giống như hiện tại.
"Nhị Cẩu." Đại lão quyết định nương nhờ sự trợ giúp từ bên ngoài.
Lúc đó Sưu Thần Hào cũng cười ha ha chua chát, hình như nó cũng chẳng biết làm sao bây giờ.
Nó không biết!
Vì thế nó không lên tiếng!
"Không muốn bao nuôi, thì tránh xa tôi ra! Tôi nhìn thấy kẻ nào có liên quan đến Thẩm Anh Bác, thì đều thấy ghê tởm!" Tạ Trản hung dữ nói.
Ha ha, thực sự cho rằng hắn thích cô sao?
Hắn sẽ thích một ả đàn bà mù mắt à?
Hắn chỉ muốn gây khó dễ cho Thẩm Anh Bác mà thôi.
Sau khi Tạ Trản nói xong, hung hăng muốn làm chà đạp Phồn Tinh rồi mới rời đi.
Nhưng hắn đánh giá quá cao thể lực của bản thân.
Lúc hắn nhảy đến trước mặt Phồn Tinh, cơ thể suy dinh dưỡng lại gầy nhom như thư thư sinh trói gà không chặt, thật ra chẳng thể tạo nổi cuồng phong cuốn bay Đại lão vững chãi như núi.
Chỉ nghe rầm một tiếng.
Tạ Trản đã sượt qua vai Phồn Tinh, mất đà tiến về phía trước mấy bước, đầu còn đụng trúng cánh cửa.
Phim hành động vô cùng chân thực, một đàn vịt trời kêu ù ù cạp cạp xung quanh đầu hắn!
Vừa rồi còn hất mặt lên trời, toát lên dáng vẻ quyến rũ của hồ ly nhỏ, nhưng sau khi trải qua việc mất mặt như vậy, tức giận đến mức đỏ mắt.
Dứt khoát tựa vào cửa, đưa lưng về phía Phồn Tinh.
Vươn ngón tay trỏ ra: "Cô trốn đi! Nhanh trốn đi! Nếu không tôi sẽ đánh cô!" Đúng là đã nóng giận đến nóng đầu, nếu Phồn Tinh còn ở chỗ này mà nói, hắn sẽ tức đến mức giẫm chân.
Mẹ nó, mọi thứ đều đối nghịch với hắn!
Khi muốn giả vờ đều phải ăn đau, ngày hôm nay còn chưa chết là may lắm rồi phải không?
Tạ Trản cáu tiết.
Khuôn mặt đỏ gay.
Cả sau gáy cũng đỏ bừng.
Tức giận.
Phồn Tinh nhìn chằm chằm bóng lưng của Tạ Trản, nhìn thấy sườn mặt của hắn lộ ra chút ửng hồng, còn cả cổ nữa. Vươn bàn tay nhỏ ra, xoa xoa đầu, thật đáng yêu.
Đáng yêu đến mức khiến người ta.... Muốn bắt nạt.
Trong lòng nảy ra một suy nghĩ không lương thiện, thậm chí còn không kiềm được nở một nụ cười lành lạnh.
Quả nhiên, bông hoa nhỏ cô nuôi còn đáng yêu hơn người khác một chút.
Nếu không phải tâm lý méo mó trái tim đã không bị nhiễm đen, nhưng lúc tỏ ra bên ngoài lại rất đáng yêu. Phồn Tinh mỉm cười, dù nhìn thế nào thì người ta cũng cảm thấy hơi biến thái!
Thích nhìn dáng vẻ bông hoa nhỏ thẹn thùng.
Thích xem bông hoa nhỏ tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
Hi hi!
P/s: Chúc mọi người Giáng sinh an lành, được nhiều ơn phúc và vui vẻ bên người thân nhé!