Vào một ngày đầu thu trời yên biển lặng, con thuyền bí mật từ Hạnh Hoa Đảo đến đã cập bến. Ngư dân ở Trường Lạc sớm quen với chiếc thuyền này, họ kháo nhau rằng đây là thuyền buôn nhỏ lẻ từ Đông Doanh đi qua đây.
Bình thường trên thuyền cũng mang theo một số lượng vừa đủ sản vật, thảo dược quý hiếm dư thừa trên đảo. Được các đệ tử dùng để trao đổi thực phẩm hay vải vóc trên đất liền. Nơi con thuyền neo đậu cũng là làng chài nhỏ của một địa phương heo hút, quan lại ở xa. Nam nhân đều ra khơi bắt cá, chỉ có phụ nữ, người già và trẻ nhỏ ở nhà. Sớm hỏi han vài câu, lâu ngày sẽ không ai để ý đoàn thương buôn vài tháng lại đến đây neo thuyền có gì kỳ lạ.
Chỉ là hôm nay người trên thuyền xuống không chỉ có người lớn, còn mang theo một đứa trẻ nhỏ. Được hai nam nhân dắt tay đi cùng.
Hai người này đương nhiên là Trần Trác Thụy và Dương Hạo Hiên. Đứa nhỏ đi với họ do mọi người tình cờ vớt được trên biển nửa tháng trước. Sau khi cẩn thận kiểm tra, phát hiện nhóc con vẫn còn thở trong tình trạng da dẻ trắng nhợt vì ngâm nước, dập dềnh trôi trên biển cùng một tấm ván gỗ lớn. Mọi người vội vàng đem bé con lên thuyền cứu chữa.
Ba ngày sau tỉnh dậy cậu bé mới kể lại cậu đến từ thôn quê. Cha mẹ mất sớm, bị họ hàng bụng dạ xấu xa lừa bán lên một chiếc thuyền buôn nô lệ. Không ngờ nửa đường gặp bão đánh bể thuyền, cậu nhóc bám víu vào ván gỗ mới sống sót được tới khi gặp thuyền của bọn họ. ngôn tình ngược
Nghe xong lời đứa bé, ai nấy đều thương cảm. Trác Thụy cùng Hạo Hiên cũng thấy đứa nhỏ đến bên bọn họ là có duyên. Thế là hai người cùng nhận đứa nhỏ làm con trai. Đặt tên mới cho cậu bé là Dương Ngọc Hải.
Dương là theo họ của Hạo Hiên, bởi vì Trác Thụy cảm thấy Hạo Hiên sớm đã tuyệt giao với họ hàng còn lại ở Trường Lạc. Y muốn ngoài mình ra bên cạnh hắn có thêm một người thân thích. Đệm Ngọc đặt cho đứa bé cùng với tên Thụy trong tên của Trác Thụy đều chỉ ngọc quý, Ngọc Hải nghĩa là viên ngọc quý của biển. Vừa đánh dấu sự kiện bọn họ tìm được hài tử, cũng mong cho tương lai đứa nhỏ từ đây sẽ luôn luôn tốt đẹp.
Chuyến này quay trở lại Trường Lạc, hai người họ vốn định đi thẳng tới kinh thành thăm hỏi Vương lão cùng huynh đệ tốt Quan Sơn Quân, Chu Tử Dụ. Thế nhưng gặp được Ngọc Hải liền hoãn lại, bởi vì cậu bé nói bản thân còn có một đứa em gái vẫn còn ở trong tay đám buôn người.
Người ở trên chiếc thuyền đó đáng lẽ là em gái bị bán đi trước. Ngọc Hải không nỡ để em gái bị bán sang kỹ viện ở nước láng giềng bèn cùng em mình tráo đổi quần áo thay thế thân phận. Nửa đường bị phát hiện, đám buôn người cũng không thể quay lại đổi người bèn để cậu bé làm việc vặt trên thuyền đến ngày gặp nạn.
Luật pháp Trường Lạc vốn không chấp nhận việc mua bán trẻ em, nhất là bọn buôn người còn ngang nhiên đem những đứa trẻ lén lút bán ra ngoài biên giới. Dương Hạo Hiên đương nhiên sẽ không bỏ qua việc này, Trác Thụy lại càng không thể. Bọn họ quyết định trước cứ đi cùng nhau giả vờ làm đoàn buôn Đông Doanh nghe ngóng tin tức. Sau đó sẽ tìm cách giải cứu đám trẻ còn lại đang ở trong tay đám buôn người.
Thật may có Ngọc Hải từng ở trong hang ổ của đám ác nhân kia, cậu bé vẫn còn nhớ rành rẽ vị trí của bọn chúng ở một thôn trang không xa. Hơn nữa mỗi đợt thuyền buôn đi đi về về chỉ đưa đi một trăm đứa trẻ. Mỗi lần đi cũng mất đôi ba tháng mới quay lại bến cảng. Đám ác nhân hiện tại còn chưa biết con thuyền gặp nạn. Đám trẻ còn lại trong tay chúng nếu đã bị bán thì vẫn chưa bị bán đi xa, bọn họ vẫn có cơ hội tìm lại được.
Đoàn người Hạnh Hoa Đảo rất nhanh đã đi đến căn cứ đầu tiên của bọn họ ở Trường Lạc. Đó là một quán trọ khang trang, biển đề bốn chữ Quy Khứ khách điếm, trên cột nhà còn có khắc ký hiệu hoa hạnh nho nhỏ.
Khách điếm này đã tồn tại được hơn trăm năm, nghe nói bắt đầu kinh doanh từ thời sư tổ. Cũng như những căn cứ khác trên khắp Trường Lạc, còn có ở các nước láng giềng xung quanh. Người điều hành những nơi này đều là đệ tử Hạnh Hoa cùng hậu duệ của bọn họ.
Chưởng quầy Quy Khứ hiện nay là một vị sư huynh họ Quý xuất đạo đã lâu sớm có vợ hiền cùng con thơ sáng dạ. Nhìn thấy đám huynh đệ giả danh thương buôn Đông Doanh mỗi năm đều đến đây liền vui vẻ sắp xếp cho họ phòng hạng nhất. Lúc phân phòng còn kinh ngạc xoa đầu Ngọc Hải trêu đùa.
- Tiểu huynh đệ lên bờ sớm thế? Muốn đi mua kẹo hồ lô sao?
Nhìn cậu bé ngượng ngùng núp vào sau vạt áo mình, Trác Thụy mới kéo Quý chưởng quầy vào trong phòng cùng bọn họ. Tiếp tục rót trà thấp giọng kể lại mọi chuyện.
- Sư huynh, đứa trẻ này là con nuôi của bọn đệ. Tình cờ vớt được trên biển, có việc muốn nhờ huynh...
- Đúng là vô pháp vô thiên! Đám trẻ nhỏ như vậy, biết bao nhiêu mạng người chết dưới tay bọn chúng? Không được, các đệ yên tâm, tai mắt của chúng ta rất nhiều. Sư huynh sẽ lập tức truyền tin cho mọi người cùng nghe ngóng tin tức của đám nhỏ!
- Quý sư huynh bảo mọi người cẩn thận một chút, nơi đây xa thiên tử. Ta sợ bọn chúng không chỉ lộng hành mà còn có kẻ chống lưng.
Nghe giọng Hạo Hiên nghiêm túc, mọi người đều giật mình suy ngẫm. Đám buôn người có thể ngang nhiên hành sự ngay dưới mắt quan phủ như vậy. Hẳn chuyện này còn có bàn tay quan lại nhúng vào hưởng lợi.
- Được, ta sẽ dặn mọi người cẩn thận tránh rút dây động rừng. Các vị huynh đệ cứ yên tâm chờ tin.
Quý Vĩ cùng các huynh đệ khác đi rồi chỉ còn ba người bọn họ trong phòng. Ngọc Hải đã mệt mỏi ngủ say, Trác Thụy ôm cậu bé đặt lên giường dém chăn cẩn thận. Hạo Hiên cũng đến ngồi bên cạnh. Ngắm nhìn gương mặt non nớt sáng bừng của trẻ thơ, cả hai đều không nhịn được nghĩ tới đám trẻ xấu số trên cùng chiếc thuyền của cậu bé mà tức giận.
Thế lực của Hạnh Hoa Đảo hiện tại đã lớn mạnh, đám sâu bọ này sẽ sớm ngày bị lôi ra ánh sáng nghiêm trị thích đáng. Tất cả bọn chúng đều phải đền mạng tế vong linh đám nhỏ!