Tôi đi ra mở cửa, "Sế... Trình Tuyển, anh về trước đi, em muốn ở một mình."
Anh bước đến bên tôi, cơ thể anh che khuất ánh sáng, anh đóng sầm cửa lại.
"Tề U U."
Tôi không đáp nhưng vẫn ngẩng lên nhìn anh.
Anh bất thình lình ép tôi vào góc tường, tì cằm lên đỉnh đầu tôi, vuốt tóc dịu dàng, "Em không cần anh nữa à?"
Nói thật là tôi không trả lời được câu này.
Suy cho cùng, tôi không coi Trình Tuyển fake là người. Tôi chỉ nhất thời ham vui, thỏa mãn nỗi lòng yêu mà không được đáp lại. Thậm chí... tôi chỉ coi người máy là một em bé biết nói chuyện, không biết yêu là gì.
Còn giờ, người đàn ông tôi yêu ba năm bỗng biến thành người máy vô cảm, không có xác thịt.
Tôi bỗng thấy mình bị lừa.
Thế nên tôi quyết tâm mở cửa, lừa Trình Tuyển ra ngoài.
Chỉ còn một mình tôi ở trong phòng, tôi dựa vào cửa, bên ngoài rất yên ắng, không có tiếng bước chân nào.
Tôi trở về sofa, với lấy điện thoại nhắn tin cho bạn thân: "Người máy của cậu thế nào?"
Cô ấy trả lời ngay: "Dùng ngon."
"Tớ không hỏi phương diện đó. Ý tớ là tính cách người máy thế nào?"
"Tích cách á? Tớ chọn tính cách giống bạn trai cũ, suốt ngày cãi nhau chí chóe với tớ ấy. Nhưng mà người máy không có chính kiến, cãi đi cãi lại bị tớ làm cho tức chết máy."
"..." Đúng là đậm chất Tiêu Văn Văn.
"Thế... cậu có yêu người máy không?"
Sau khi nhắn gửi câu ấy, mãi sau tôi mới nhận được tin nhắn trả lời: "Tề U U, cậu bị ngu à? Anh ấy là người máy, anh ấy không có tình cảm. Mọi hành động và lời nói đều được thiết lập sẵn. Yêu anh ấy có mà tự ngược à..."
Tiêu Văn Văn vẫn còn nhắn nữa nhưng tôi đã tắt màn hình.
Lòng tôi vô cùng rối bời.
Bởi vì tôi biết cô ấy nói đúng. Trình Tuyển là người máy. Đúng là anh khác với những người máy khác, anh có tư duy độc lập, cũng có cảm xúc và ý thức riêng.
Thế nhưng, điều ấy không thể thay đổi sự thật anh là người máy.
Cấu tạo cơ thể anh gần sát với cơ thể con người, nhưng chỉ dừng ở giống mà thôi.
Anh không có người thân, không thể đăng ký kết hôn hợp pháp, lại càng không thể sinh sản.
Tôi suy nghĩ rất lâu, đầu tôi như muốn nổ tung.
Cuối cùng tôi ngủ thiếp đi trên ghế.
Sáng hôm sau bị tiếng chuông báo thức gọi dây, tôi ngủ co mình trên ghế cả đêm nên giờ người mỏi nhừ.
Tôi đứng dậy đi rửa mặt.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi thở dài, mở cửa định đi sang phòng bên tìm Trình Tuyển.
Có xoắn xuýt thế nào cũng chẳng thể đạp đổ bát cơm.
Thế nhưng, vừa mở cửa, đập vào mắt tôi là người đàn ông đứng dựa vào tường.
Là... Trình Tuyển.
Tôi bị anh làm cho sợ hết hồn, "Anh... vẫn luôn ở đây ư?"
"Ừ. Anh đang đợi em, anh sợ em đi ra không nhìn thấy anh."
Nhìn khuôn mặt tôi yêu ba năm, tôi lại đau lòng và cũng có cả xót xa.
Anh tiến lên một bước, có vẻ muốn nắm tay tôi nhưng rồi vẫn không dám. Anh sếp đã từng bốn mùa mặt lạnh thì nay, sâu trong mắt anh ánh lên chần chừ và e sợ.
Nhìn đi, ngay có ánh mắt cũng tình như vậy, rõ ràng không hề giống một người máy.
Rõ ràng, anh rất giống một người bình thường.
Trái tim tôi quặn đau, lời cảnh cáo của Tiêu Văn Văn cứ văng vẳng bên tai tôi. Nhưng sau phút do dự, tôi vẫn không nhịn được cầm lấy tay anh, "Trình Tuyển, người máy các anh có biết ngoại tình không?"
Trình Tuyển ngây người, không trả lời ngay, anh cúi đầu mải nhìn tay tôi. Một lát sau, anh ngẩng lên lặp lại câu nói ngày hôm qua, "U U, người máy không biết yêu, còn anh là ngoại lệ."
Anh cầm lại tay tôi.
"Em cũng là ngoại lệ của anh. Chỉ khi ở bên em, anh mới không kiểm soát được nhiều luồng cảm xúc rối ren."
"Em khóc, anh cảm thấy đau lòng, muốn lau nước mắt cho em, muốn ôm em."
"Em cười, anh cũng vui theo. Hơn nữa, khi nhìn thấy cơ thể em, anh..."
Vế sau đã bị tôi nhanh tay bịt miệng anh, chặn lại kịp thời.
Suy cho cùng, người máy vẫn rất ngô nghê, nghĩ cái gì là nói cái đó.
Bàn tay đang bịt miệng bị anh nắm lấy, Trình Tuyển cúi người thì thầm vào tai tôi.
Quả nhiên, hơi thở phả ra của người máy cũng lạnh.
Anh nói: "Anh chỉ có cảm giác với mình em."
Sợ tôi không hiểu hay sao mà anh còn nhấn mạnh hai chữ "cảm giác".
!!!
Xin hỏi, nhà khoa học vĩ đại chế tạo ra Trình Tuyển đã nhét cái gì vào não của anh vậy?
Cho đến giờ, tôi vẫn như như in dáng vẻ sau khi Trình Tuyển nếm được trái ngọt đã giày vò tôi như thế nào trong đêm hôm ấy.