Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 45



Edit: Chocomi, OhHarry

***

Sự thật chứng minh rằng trình độ hóng hớt của Triệu Tình Nhã thậm chí còn vượt xa cả Tang Thanh, không lâu sau đó, tin tức Giang Mộ và Dung Như Ngọc chia tay nhau bị lộ ra ngoài, sức khỏe tinh thần của Dung Như Ngọc sa sút, gầy đến độ phải nhập viện, ngoài ra còn xuất hiện cả tá rumor về việc Giang Mộ ngoại tình và có con riêng.

Tin đồn về hai người họ rộ lên theo từng ngày, càng lan truyền rộng ra thì càng bị phóng đại. Bỗng một hôm, phía Dung Như Ngọc đăng thư thông báo, trịnh trọng tuyên bố rằng cô đã hủy bỏ hôn ước với Giang Mộ, tương lai cả hai đều có cuộc sống riêng của mình, đồng thời cảm ơn sự quan tâm của mọi người. Phần cuối thông báo còn đề cập tới việc sức khỏe dạo này của cô Dung không được tốt, cần tạm dừng công việc để nghỉ ngơi một thời gian, hy vọng người hâm mộ sẽ ủng hộ quyết định của cô ấy.

Hàng chục nghìn bình luận phía dưới bài thông báo đều viết rằng “Đồng hội đồng thuyền, bình tâm đợi Ngọc về”, tôi không biết họ có mua nick ảo để khống chế phần bình luận hay không, nhưng rõ ràng cách xử lí bình tĩnh, ôn hòa và kín đáo thế này đã chiếm được thiện cảm của rất nhiều người. Ngược lại, phía Giang Mộ đưa ra thông báo muộn hơn nửa tiếng, về cơ bản thì phần nội dung khá tương đồng với thông báo của Dung Như Ngọc, lên tiếng rằng cả hai chia tay do bất đồng quan điểm, ngoài ra cảm ơn sự ủng hộ của tất cả mọi người, đồng thời hy vọng mọi người chấm dứt việc tung tin đồn thất thiệt, nếu không sẽ phải nhờ đến pháp luật để xử lý, vân vân…

So với Dung Như Ngọc, phần bình luận phía dưới bài đăng của Giang Mộ diễn biến theo chiều hướng xấu hơn nhiều, không chỉ bị mắng mỏ và chỉ trích, mà ngay cả đối tượng vụng trộm là Sở Yêu cũng bị soi ra và đưa lên hotsearch.

Không biết Sở Yêu đã hài lòng với cách “đánh bóng” tên tuổi này chưa. Song, tôi thực lòng cảm thấy xót xa thay cho đạo diễn Mã, phim chưa ra mắt mà từ nam chính, nam thứ cho đến nữ phụ đều gặp scandal.

Giang Mộ gặp chuyện, nửa đường còn bị con tàu lớn Toa Tuấn đạp xuống, không biết bộ phận quan hệ công chúng sẽ phải bỏ ra bao nhiêu thời gian và công sức để dàn xếp ổn thỏa mọi việc đây.

Tôi lướt đọc scandal của Giang Mộ bằng clone, bấm like từng comment chửi anh ta. Tôi lướt đi lướt lại, tình cờ đọc được bài đăng của một tài khoản Weibo chuyên review phim sở hữu hàng trăm nghìn lượt follow, nội dung đại khái thể sự đồng cảm với Mã Nguy Tương. Đường đến thành công của bộ phim《Phonh Thanh Hạc Lệ》 trắc trở quá, nếu Lạc Liên và Tịch Tông Hạc lại vướng tiếp vào scandal thì ông ấy có thể đi mua vé số được rồi.

Blogger còn viết rằng, tuy cũng gặp phải scandal nhưng Cố Đường chỉ chọn cách yên lặng, ngấm ngầm nhẫn nhịn, không biện hộ cho bản thân dù chỉ là nửa câu, trong khi đó, Giang Mộ lại lôi chuyện kiện cáo ra dọa dẫm, chứng tỏ anh ta có tật giật mình.

Tôi đọc bài đăng với tâm trạng phức tạp, tôi không lên tiếng giải thích vì tất cả những điều ấy là sự thật, tôi không tìm được sơ hở để biện hộ cho bản thân. Tôi bấm vào phần bình luận, quả nhiên fan của Giang Mộ đã tràn vào cắn xé blogger, nói cậu ta nâng đỡ người này vùi dập người kia, rồi thì hám fame ra vẻ ta đây hiểu biết, có người còn bảo tôi thuê người ta lên bài để tẩy trắng cho mình.

Tôi lẳng lặng thoát khỏi Weibo, đúng lúc Triệu Tình Nhã cầm kịch bản đến, bảo muốn diễn thử với tôi.

Vụ việc giữa Giang Mộ và Dung Như Ngọc đã kết thúc nên chẳng còn gì mới mẻ để cô ấy tám chuyện nữa, đang diễn tập, Triệu Tình Nhã sực nhắc đến 《Trang trại ngôi sao》, cô ấy kể mình đã xem xong tập đầu tiên và rất thích nó.

“Em xem à?” Tôi thoáng ngạc nhiên, trông cô ấy giống tuýp người thích xem chương trình tài năng hip-hop hơn là những show thuộc thể loại chữa lành kiểu này.

Triệu Tình Nhã gật đầu: “Xem chứ, em xem cùng đám An Lợi mà.” Cô ấy giơ kịch bản lên che miệng, “Xem xong cả đám ghét An Hân Lam.”

Ỷ mình được bảo bọc nên cô ấy mới nói lung tung như vậy, chứ để lời này lọt ra ngoài thì coi như cô ấy ăn đủ.

“Nhìn bả giống hệt con cáo già mưu mô á, lúc nào cũng dìm người ta xuống để nâng mình lên, Tịch Tông Hạc nói chuẩn đấy, đổi sang người khác thì cái này không được cái kia cũng chẳng thích, người gì đâu mà phiền phức.” Triệu Tình Nhã nhăn mũi, “Tóm lại anh là người thật nhất. Nè, em bảo…”

Thấy cô nàng lấm lét, nghiêng người về phía này nên tôi tưởng cô ấy định kể cho mình chuyện gì bí mật lắm, ai ngờ lại thì thầm vào tai tôi rằng: “Em nghe lão Dung bảo anh với Tịch Tông Hạc chia tay nhau rồi hả? Em thấy trên show hai người ăn ý lắm mà, chem bắn tung tóe luôn, nếu mà chia tay thì tiếc lắm.”

Tôi bị choáng ngợp bởi sự bộc trực và thẳng thắn của cô ấy, chẳng lẽ Dung Thân ưng cái vẻ thanh tân thuần chất khác hẳn với những cô nàng đỏng đảnh khác của cô ấy? Tôi chưa từng gặp một nữ nghệ sĩ nào mà không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ không hóng được chuyện để tán dóc như cô ấy.

“Tổng giám đốc Dung kể ư?”

Triệu Tình Nhã cười híp hết cả mắt lại, không buồn phủ nhận: “Người ta hỏi có chút tí thôi à.”

“Chia tay rồi…”

Cô nàng thất vọng thở dài: “Ơ…”

Tôi nói tiếp: “Nhưng đâu có nghĩa là không làm lành được với nhau.”

Mắt cô ấy sáng quắc lên ngay lập tức, Triệu Tình Nhã vung tay, đập bồm bộp lên cánh tay tôi: “Ghét ghê cơ, nói thì nói luôn một mạch đi, ngắt nghỉ thế làm gì!”

Dáng người rõ nhỏ nhắn mà sức thì mạnh kinh lên được. Tôi xoa xoa cánh tay, hỏi, “Lên show bọn anh đẹp đôi thế cơ à?”

Triệu Tình Nhã nghĩ ngợi: “Không hẳn là đẹp đôi, nói đúng ra là… rất đáng yêu, ừm, ‘đáng yêu’. Tính tình Tịch Tông Hạc lạnh tanh, chỉ có anh là không sợ ổng, giống kiểu miệng nam mô bụng bồ dao găm ấy, ứng phó với mọi thứ bằng nụ cười, em trông cái điệu cay cú nhưng chẳng nổi đóa được của ổng mà thấy hài dữ tợn.”

Tôi bật cười: “Anh ghê thế ư?”

Tôi chưa xem tập một nên chẳng biết họ cắt ghép cảnh quay, đưa hình tượng của tôi đi xa đến chân trời nào rồi. Nghe Tang Thanh bảo rating và danh tiếng rất gần với mức kỳ vọng, nếu mấy tập sau vẫn duy trì được độ hot thế này thì có thể đánh giá đây là một chương trình tạp kỹ thành công.

“Ghê cái gì, dễ thương lắm ấy.” Triệu Tình Nhã sửa lại lời cho tôi rồi đưa ra một yêu cầu táo bạo, “Nếu Tịch Tông Hạc không muốn quay lại với anh thì anh hẹn hò với em nè, em thích anh lắm.”

Tôi giật thót mình, ngật người ra sau, giữ khoảng cách an toàn với cô nàng.

“Thôi thôi, anh không muốn tên mình xuất hiện trong danh sách đen của tổng giám đốc Dung đâu.”

Có tên trong danh sách đen là còn nhẹ chán, bị Cố Nguyên Lễ đấm một cú mà ông ta đã hành hạ tôi thế rồi, nếu tôi còn cắm sừng ông ta nữa thì chắc ông ta sẽ thuê vài gã lực lưỡng đến cưỡng hiếp tôi mất.

Nghĩ đến Cố Nguyên Lễ, trong lòng tôi lại trào lên một nỗi lo khác. Đợt trước sợ Cố Nguyên Lễ lại gây rắc rối nên tôi đã nhờ Tang Thanh đi thám thính cho. Sau khi bị bắt vào đồn và bị tạm giữ hành chính mấy ngày thì gã được thả ra, vừa đặt chân ra khỏi cửa đã bị một chiếc xe thương vụ cao cấp đưa đi mất.

Gã tàn tạ thế mà có cũng bạn lái xe sang đến đón ư. Từ lúc ấy, Tang Thanh không tìm được tung tích của gã nữa, nhưng miễn là gã không quay lại gây rắc rối cho tôi và Cố Nghê thì tôi chẳng buồn quan tâm gã đi đâu và đi cùng ai. Cho dù gã có chết ở ngoài đường thì tôi cũng sẽ không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào.

“Đùa thôi mà.” Triệu Tình Nhã tủm tỉm cười khi chứng kiến bộ điệu hãi hùng của tôi, “Anh nhát thật đấy, ông ấy không thích ép buộc ai đâu, nếu em muốn hẹn hò với anh thì chắc chắn em phải chia tay ông ấy trước rồi. Tuy bây giờ quan hệ giữa em và ông ấy chỉ là quan hệ bao nuôi, nhưng em thích ông ấy thật lòng, còn ông ấy chỉ cho em nhiều tiền hơn mấy gã đàn ông bình thường thôi, chẳng giống như đang yêu nhau gì cả. Ông ấy không bắt em khai báo hành tung hay cấm em chơi với bạn khác giới như người ta, ông ấy cho em không gian để phát triển sự nghiệp, ổng thuộc tuýp bạn trai trong mơ.”

Hóa ra Dung Thân lại tâm lý như vậy, bảo sao tính cách của Triệu Tình Nhã lại thành ra thế này.

Nhưng suy cho cùng, tôi và Tịch Tông Hạc… cũng có khác gì đâu?

Khi diễn tập và tán dóc xong thì bên Vương Sâm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi và Triệu Tình Nhã bước vào vị trí tương ứng của mỗi người, sẵn sàng tâm thế tâm trung làm việc.

Sau khi đoàn tụ cùng Hoàng Khiết Khiết, áp lực cuộc sống đè nặng lên đôi vai của Thiện Ngọc Thư vẫn chẳng nguôi ngoai được phần nào, ở nhà còn mẹ cả bị liệt nửa người và một bầy em thơ non dại, anh chị em cùng cha khác mẹ làm không đủ nuôi mẹ với em nên chẳng còn thời gian quan tâm đến vợ con. Thiện Ngọc Thư chỉ đành tự lực kiếm sống, ban ngày làm cửu vạn bốc hàng ở bến tàu, tối về chăm sóc em gái sơ sinh.

Tuy nhà họ Hoàng đã thất thế nhưng gốc gác của họ vẫn sừng sững còn đó, cuộc sống của Hoàng Khiết Khiết và Thiện Ngọc Thư như ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, làm thế nào cũng chẳng kéo gần lại được. Nhưng hai trái tim trẻ trung và nhiệt thành ấy vẫn quyết tâm vượt qua mọi rào cản để rút ngắn khoảng cách, cho đến khi cả hai gắn kết chặt chẽ với nhau và không thể tách rời được nữa.

Họ đã ước hẹn với nhau đến cuối đời, định “kết trái” trước rồi hẵng báo cho gia đình hai bên. Nhưng đúng lúc này, nhà họ Hoàng nhận được tin rằng chính phủ mới muốn thanh trừng cả nhà nên đã nhớn nhác tháo chạy ra nước ngoài ngay trong đêm. Hoàng Khiết Khiết nằng nặc đòi ở lại nhưng không ngăn cản nổi, chưa kịp để lại lời nhắn nào cho Thiện Ngọc Thư đã phải lên tàu lớn và đến một đất nước xa lạ.

Khi Thiện Ngọc Thư biết tin thì người nhà họ Hoàng đã chuyển đi hết, trong nhà trống hơ trống hoác, chỉ còn độc cậu ta trên thế giới này. Vẫn chưa thấy dấu hiệu kết thúc của những tháng ngày tăm tối phía trước, nhưng không vì thế mà cậu ta nản lòng. Buồn thương mất mấy ngày, cậu ta lại cổ vũ bản thân, quyết tâm làm lụng chăm chỉ hơn nữa vì em gái mình.

Những cảnh quay khác được đạo diễn cho thông qua một cách thuận lợi, thế nhưng khi đến phân đoạn cảnh “nóng” thực hiện cùng Triệu Tình Nhã, tôi lại gặp phải khó khăn. Tịch Tông Hạc dạy tôi hãy đưa tâm lý, cảm xúc của chính mình vào nhân vật, qua đó trau dồi kĩ năng diễn xuất theo trường phái nghệ thuật trải nghiệm, nhưng tôi chưa từng yêu người phụ nữ nào, lên giường với khách cũng chỉ thuộc kiểu được dịp mua vui. Suốt bao nhiêu năm qua, người khiến tôi rung động chỉ có mình Tịch Tông Hạc, nhưng anh ấy đâu phải phụ nữ, thậm chí anh còn khác xa Triệu Tình Nhã là đằng khác, chính bởi vậy mà tôi khó nhập tâm vào vai diễn vô cùng.

Thực hiện đi thực hiện lại mấy lần nhưng vẫn không đạt, nếu không phải do tôi diễn máy móc thì là vì Triệu Tình Nhã chủ động quá, trích theo lời của Vương Sâm: “Cứ như Hoàng Khiết Khiết đang cưỡng ép Thiện Ngọc Thư ấy nhỉ.”

Tôi dở khóc dở cười nhưng chẳng thể làm gì hơn, thành ra Vương Sâm phải đẩy phân đoạn này ra sau và quay những cảnh khác trước để tôi có thời gian nghiên cứu.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Vì không phải thiên tài nên tôi càng phải dành nhiều thời gian, tâm sức hơn cho việc học hỏi và rèn giũa kỹ năng diễn xuất. Tôi quay lại thôn Bạch Lãng, địa điểm ghi hình cho《Trang trại ngôi sao》cùng với tâm trạng này.

Tuy không ai thể hiện ra mặt nhưng tôi biết mọi người đều cảm thấy vô cùng vui mừng vì mức rating cao ngất ngưởng. Trong tập này, ekip chương trình mời các bậc tiền bối hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật biểu diễn đến, bao gồm các thầy từ học viện điện ảnh và các đạo diễn sân khấu, cơm nước xong xuôi là khoảng thời gian tán gẫu chuyện trò, nhân cơ hội này, tôi thỉnh vấn các vị tiền bối đang có mặt một số vấn đề liên quan đến diễn xuất của mình.

“Không nhập tâm vào phân đoạn cảnh nóng được thì phải làm sao ạ?”

Mọi người nhìn nhau và đồng loạt phá lên cười.

“Anh Cố, đây là vấn đề khó nhằn anh gặp phải ư?” Đỗ Vũ ôm bụng hỏi.

“Ừ.” Tôi thẳng thừng thừa nhận, “Vì thiên về trường phái trải nghiệm nên sẽ rất khó để tôi nắm bắt được tâm lý nhân vật khi gặp những cảm xúc mới, đây là khuyết điểm của tôi.”

An Hân Lam cắn hạt dưa, nghe tôi nói vậy thì thắc mắc: “Bỡ ngỡ với cảnh nóng ư? Chẳng phải cảnh này dễ nhập tâm nhất sao?”

Chú Tài đề xuất: “Thế cháu coi Hân Lam là nữ chính rồi diễn thử một lần xem nào?”

An Hân Lam hoảng hốt đến độ tái mặt, chỉ biết xua tay thoái thác, tôi còn ớn hơn cả cô ấy, vội vàng nói: “Thôi ạ, mặc dù Hân Lam là nữ nhưng cô ấy không phải diễn viên chuyên nghiệp, không diễn được đâu ạ, hay Đỗ Vũ qua đây đi.”

Đỗ Vũ ngỡ ngàng vì bị tôi cue, thế nhưng cậu ta vẫn vỗ tay đứng dậy, chuẩn bị đóng cảnh nóng cùng tôi.

Tịch Tông Hạc vốn giữ im lặng suốt từ nãy đến giờ bỗng đứng dậy, nói: “Cháu đi tắm trước đây.” Vừa dứt lời một cái là anh liền nhấc chân lên tầng.

Tôi liếc theo bóng anh rồi quay sang Đỗ Vũ, đưa tay chạm vào má cậu ta, diễn giải: “Cháu đóng vai một cậu thiếu gia nghèo rớt mùng tơi, giờ Đỗ Vũ là người yêu từ tấm bé của cháu, chúng cháu xa nhau một thời gian, sau đó cháu cứu cô ấy, chúng cháu nối lại liên lạc với nhau rồi nhanh chóng rơi vào bể tình…” Tôi trình bày sơ qua nội dung bộ phim cho mọi người, “Vì gia đình cô ấy cấm đoán, không đồng ý cho chúng cháu thành đôi nên chúng cháu ừm ừm…”

Chú Tài gật gù không thôi: “Tiểu thư nhà giàu với học giả nhà nghèo, định ‘gạo nấu thành cơm’ trước, ‘tiền trảm hậu tấu’ đúng không.”

“Vâng!”

Cuối cùng, dưới sự chỉ dẫn của các bậc tiền bối, ngoài tạo ra những tràng cười sảng khoái và vô số tình huống hài hước cho chương trình thì tôi thực sự không nhận được lời khuyên hữu ích nào, chẳng biết là do nhầm đối tượng hay nhầm địa điểm nữa.

Tôi hơi nản lòng, sau khi mọi người giải tán thì về phòng nghỉ ngơi luôn. Mới mở cửa phòng ra một cái, tôi liền thấy Tịch Tông Hạc đã tắm táp xong xuôi nằm trên giường đọc một cuốn tiểu thuyết dày cộp. Tôi còn chưa kịp đọc tên truyện mà anh đã gập sách lại rồi nhét xuống dưới gối.

Chúng tôi giữ im lặng, không trò chuyện gì với nhau như thường lệ. Tôi lấy đồ ngủ trong hành lý rồi vào phòng tắm, tới lúc đi ra thì thấy Tịch Tông Hạc vẫn nằm ở tư thế tựa người vào đầu giường như trước.

Tôi lau tóc, đúng lúc ngước mắt lên thì phát hiện ra camera trong phòng đã bị một chiếc áo phủ lên, che mất ống kính.

“Chuyện này…” Tôi khựng tay, đứng tần ngần tại chỗ.

Tịch Tông Hạc ngồi thẳng dậy, anh đặt ngón trỏ lên môi rồi ngoắc tay với tôi, ra hiệu bảo tôi đi về phía anh.

Tuy không biết anh đang tính toán gì nhưng tôi vẫn chậm rãi bước tới.

Gần tới nơi rồi, anh chợt kéo tôi vào lòng mình và áp đôi môi mềm mại vào tai tôi, thì thầm: “Bây giờ anh hãy coi tôi là phụ nữ rồi hôn tôi đi.”

Tôi sững mình, không sao hiểu nổi yêu cầu kỳ lạ của anh.

Tịch Tông Hạc uống nhầm thuốc à? Thấy chán nên muốn trải nghiệm cảm giác lần đầu bị chịch ư? Tôi nghĩ mà sởn gai ốc.

Chắc biết tỏng được suy nghĩ của tôi rồi nên anh mới siết chặt vòng tay lại, suýt thì làm tôi đứt hơi.

“Dạy anh diễn đây, nghĩ vớ va vớ vẩn gì đấy?”

Hóa ra là vậy…

Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi lại chợt thấy hơi xấu hổ. Tôi nhẹ nhàng đẩy vai anh để anh ngã xuống giường, sau đó soài mình đè lên anh.

Anh ngước mắt nhìn tôi, bụm má tôi bằng hai lòng bàn tay: “Anh thích em à?”

Tim tôi vẫn đập thình thình dẫu biết anh làm vậy là để giúp mình nhập tâm vào vai diễn nhanh hơn, tôi chẳng thốt nổi thành lời, chỉ biết ngơ ngác gật đầu với anh.

Anh hỏi lại: “Anh muốn em không?”

Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt sắc sảo của anh, gật đầu thật mạnh một lần nữa.

“Anh làm bất cứ chuyện gì với em cũng được.”

***

Anh gieo phù chú, bứt tung xiềng xích trói buộc mình, khiến mình trở nên bối rối.

Mọi thứ vẫn thế mà nhỉ. Tịch Tông Hạc chẳng có nét gì là giống người con gái đương mơn mởn thì xuân xanh, khung xương nảy nở khiến mình chẳng thể ôm trọn anh vào lòng, nhưng tại sao khi nhìn mình, đôi mắt anh lại sáng ngời như được đồ nên bởi muôn ngàn vì tinh tú như vậy, khóe môi nhênh nhếch quyến rũ khiến hồn mình lâng lâng.

Mình yêu mọi thứ thuộc về anh, trân trọng cảm nhận của anh. Thiện Ngọc Thư yêu Hoàng Khiết Khiết nên cậu mới nâng niu cô từng li từng tí một, mình thương anh, và mình hoàn toàn hiểu thấu điều này.

Chẳng mấy chốc, Thiện Ngọc Thư đã xâm lấn xác thịt và linh hồn của mình, “Hoàng Khiết Khiết” của mình nằm đó, em trao mọi thứ quý giá của em cho mình, nhưng bởi quá nâng niu em, nên mình chẳng biết phải bắt đầu thế nào.

Cục cưng ngời ngời của mình…

Hoàng Khiết Khiết yêu dấu của mình…

Em là của mỗi mình mình thôi…

Hoàng Khiết Khiết là của Thiện Ngọc Thư…

Em chỉ là của mỗi mình mình thôi…

Hoàng Khiết Khiến vĩnh viễn thuộc về Thiện Ngọc Thư…

Mình yêu em, mình thương em nhiều lắm. Viên ngọc quý của mình, mình không dám yêu một cách mạnh bạo vì mình lo em sẽ bị tổn thương. Cũng không dám tham lam quá vì đây không phải là thứ mà thằng nhãi nghèo hèn nên có.

Với mình, mỗi giây mỗi phút được ở bên em là đã hạnh phúc lắm rồi.

***

Tôi run rẩy, lướt những đầu ngón tay ươn ướt mồ hôi theo đường nét khuôn mặt của Tịch Tông Hạc. Khi chạm đến đuôi mắt, vành mắt anh hấp háy liên tục khiến hàng mi dày lả lướt cọ qua nơi đầu ngón tay tôi, như một tín hiệu, phát súng lệnh trong đầu tôi được bắn ra, tôi riết róng chớp lấy cặp môi mềm của anh.

Tịch Tông Hạc quả đúng là một nghệ thuật gia của trường phái trải nghiệm, hay nói cách khác, anh thấm nhuần tinh thần của mọi trường phái, anh thừa sức dạy người ta cách làm cần.

(*) Lấy từ câu:“give a man a fish and you feed him for a day; teach a man to fish and you feed him for a lifetime.”: nếu bạn đưa một con cá cho ai thì bạn chỉ giúp anh ta qua bữa được một ngày, nếu bạn dạy anh ta câu cá bạn sẽ giúp anh ta có bữa ăn cả đời, ý nói dạy/chỉ dẫn ai đó phương pháp thì sẽ có ích hơn nhiều nếu chỉ giúp đỡ họ tạm thời.

Tôi học được rất nhiều điều qua buổi học này, nhưng vì cảm xúc dâng tràn quá mức nên suýt nữa đã vượt qua giới hạn. Nếu anh không đẩy tôi ra, thì có lẽ chúng tôi đã làm thật với nhau.

Anh xăm xăm bước thẳng vào phòng tắm, nghe tiếng nước vọng từ trong ra, chẳng cần nghĩ tôi cũng biết anh đang làm gì.

Tôi lấy cuốn tiểu thuyết dưới gối ra nhìn, trên bìa in rõ năm từ — 《Trăm năm nhà họ Thiện》.

Đương nhiên tôi đã đọc qua nguyên tác để tìm hiểu kĩ hơn về tính cách nhân vật, nhưng tại sao Tịch Tông Hạc cũng đọc nhỉ?

Đến khi tôi nhận ra thì khóe miệng đã ngoác sang hai bên, cười hềnh hệch như một thằng ngốc.

Tôi cố nhịn cười, nhìn về hướng phòng tắm lần nữa, tôi đặt lại cuốn tiểu thuyết xuống dưới gối rồi đứng dậy, lén lút bước đến trước cửa phòng tắm, vặn tay cầm và nhanh chóng lỉnh vào.

Tịch Tông Hạc đang tắm, ngay khi thấy tôi vào thì tắt luôn vòi hoa sen, anh nhìn tôi chằm chặp, lẳng lặng không nói một lời như muốn quan sát xem tôi sẽ làm gì tiếp theo.

Tôi thản nhiên đón nhận ánh mắt của anh, lầm lì xáp tới, và không khỏi chau mày khi chạm vào anh.

“Lạnh thế…” Anh ấy tắm nước lạnh thật này.

Anh chộp lấy tay tôi: “Đang ghi hình đấy.”

Tôi rút tay ra: “Thế thì anh be bé miệng thôi.” Dứt lời, tôi chậm rãi quỳ xuống trước mặt anh, nâng thứ chưa hoàn toàn mềm hẳn kia lên và ngậm vào miệng.

Từ một độ chẳng mấy dễ chịu, nhiệt năng nơi “tính nam” của anh đã nhanh chóng chạm đến ranh giới của sự đê mê. Anh day day nếp da gáy tôi, đứng dựa vào nền gạch men, anh khẽ rên rỉ, kìm nén niềm hoan hỉ trong cổ họng mình.

Đợt anh bắn xong, tôi mới nuốt hết đống chất lỏng trong miệng xuống. Tôi đứng dậy, quàng tay ôm lấy cổ anh, chúng tôi trao cho nhau một nụ hôn khá dịu dàng.

“Anh nhớ lại chuyện gì rồi à?” Tôi lùi lại, nựng má anh và hỏi.

Thái độ mà anh dành cho tôi trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, chắc chắn điều này có liên quan đến quá trình hồi phục trí nhớ của anh.

Tịch Tông Hạc khịt mũi, khẽ nhếch môi, anh ấn vai tôi, đẩy tôi sang một bên, nói bằng giọng hơi khó chịu: “Không chịu nổi với cái tài diễn đơ của anh đấy, sao, bất mãn à?”

Tôi cứng họng, không nói nên lời.

Anh ấy lướt qua tôi, bước thẳng ra ngoài với cơ thể trần truồng.

Tôi nhìn cánh cửa phòng tắm bị đóng lại mà bực bội không thôi, liếc nhìn thằng em đang bất mãn ở dưới, tôi thở dài, lột sạch quần áo rồi vội vàng tắm ào qua bằng nước lạnh.

Số tôi không may như Thiện Ngọc Thư, “Hoàng Khiết Khiết” của tôi chẳng dễ thương chút nào cả, anh ấy giống kẻ thù đến đòi nợ tôi hơn thì có.