Hôn Lễ Của Bạn Thân

Chương 39: Chẳng Qua Đều Là Khách Làng Chơi



Hai người đều không ngốc, lập tức hiểu ra nhất định là đã bại lộ rồi.

Cố Viện nhớ lại tiếng kêu vừa rồi của bản thân mình, lúc đầu còn biết thu liễm đôi chút, tới lúc sau lại hoàn toàn không e ngại gì nữa, chỉ bằng âm thanh thôi cũng có thể cảm giác được lửa nóng xuân tình.

Lúc này đây cô cảm thấy vô cùng may mắn, bất luận là đối với tên đàn ông nào bên ngoài kia cũng đều là mối quan hệ gần như là bạn giường, không có quá nhiều gút mắc về tình cảm, nếu không thì đây chính là hiện trường bắt gian rồi.

Cố Viện đỡ cánh tay của người đàn ông, nhích ʍôиɠ về phía trước, một tiếng "ba" vang lên, thịt căn vừa mới phát tiết nên đã mềm đi quá nửa kia tuột ra từ miệng huyệt, hỗn hợp tϊиɦ ɖϊƈh͙ sền sệt cùng ɖâʍ thủy không bị tắc nghẽn nữa nên chảy xuống dọc theo đường đi, phản chiếu bóng trắng lên trêи mặt đất, nhìn qua có vẻ rối tinh rối mù. Chân vừa mới run rẩy rút từ trêи bồn rửa tay xuống, Cố Viện liền mềm oặt đứng không vững, cả người té ngã vào lòng ngực của Chu Nguyên Minh.

Được vòng ôm ổn định vững chắc đỡ lấy.

Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông mặt đỏ bừng lên, đột nhiên cô giơ tay chỉnh lại mắt kính hơi bị lệch đi của đối phương, kéo lại áo sơ mi đã hơi nhàu, Cố Viện nhón mũi chân tiến lại gần bên tai Chu Nguyên Minh, giọng nói vẫn kiều mị như cũ:

"Bộ dạng cấm ɖu͙ƈ thường ngày của anh cũng rất tốt, sức mạnh điên cuồng mới vừa rồi cũng rất tuyệt, đều rất thú vị, cảm ơn đã "chiêu đãi"!"

Chu Nguyên Minh sửng sốt, trong tình huống quẫn bách thế này, đột nhiên trong lòng dâng lên một dòng nước ấm. Đây là lần đầu tiên có người nói hắn thú vị, bộ dạng khô khan nhạt nhẽo như hắn mà cũng sẽ thú vị? Lại còn cảm ơn vì đã "chiêu đãi"?

Nghĩ đến tϊиɦ ɖϊƈh͙ của mình bắn cho bụng nhỏ của cô gái phình lên, ý cô nói là "chiêu đãi" cái này ư?

Chỉ tưởng tượng như vậy thôi mà bụng dưới đột nhiên lại có chút ngo ngoe rục rịch, Chu Nguyên Minh mau chóng quét sạch ý nghĩ kỳ quái trong đầu, âm thầm mặc niệm câu "sắc tức thị không".

Cố Viện thở sâu, khẽ căn môi đứng vững thân thể, đẩy cửa nhà vệ sinh ra, không khí mới từ bên ngoài vừa tràn vào giống như gió lạnh cũng ùa tới.

Trong không gian không lớn lắm của xe, bốn người đàn ông hoặc đang đứng hoặc đang ngồi, ba người trong số đó mặt đều đen đến dọa người, đặc biệt là Trần Vũ Hàng, trong mắt tràn đầy lửa giận thiêu đốt.

Lúc này cô mới mơ hồ nhớ lại những lời lúc nãy mình kêu to lung tung, cái gì mà anh lợi hại nhất, lợi hại hơn so với tối qua... Bất luận là Lâm Ngạn, Tiêu Giai hay là Trần Vũ Hàng đều bị nhắc tới, còn là nhắc tới ở phương diện năng lực đàn ông nữa.



Hức, đúng thật là ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bừa mà.

Trong không khí trôi nổi sự căng thẳng chạm vào là nổ ngay, những tầm mắt bắn ở trêи người Cố Viện như tia laser. Cũng thật ngộ, trước nay đều cảm thấy chả sao cả, giờ phút này tự nhiên lại có chút chột dạ.

Cuối cùng thế mà lại là Thẩm Vạn Cẩm, kẻ đang dựa vào trêи sô pha, lên tiếng nói chuyện trước. Người đàn ông nhìn Cố Viện, khóe miệng còn mang theo ý cười, hắn chớp chớp mắt: "Nói chuyện về nghiệp vụ xong rồi? Xong rồi thì ăn cơm đi"

Nói chuyện về nghiệp vụ cái quỷ ấy!

Lần này tầm mắt mọi người đều tập trung đến trêи người Thẩm Vạn Cẩm, đối mặt với trường hợp giương cung bạt kiếm như thế, Thẩm Vạn Cẩm không sợ hãi chút nào: "Trừng tôi làm gì, lại không phải tôi và cô ấy thực hiện nghiệp vụ...Năm vạn lận, rất quý đó!"

Cố Viện vô thức trợn trắng mắt, người đàn ông này thật là cái tính keo muốn chết!

Cơ mà một câu ngắt lời như vậy thật ra lại đánh vỡ cục diện bế tắc trêи xe. Trần Vũ Hàng duỗi tay kéo kéo cổ áo, đi hai ba bước về phía trước, một phát giữ chặt cánh tay Cố Viện, dùng sức rất lớn, giọng điệu cũng thật cao: "Em chơi tôi có phải không?"

Trần Vũ Hàng sau khi làm xong một phần điểm tâm ngọt mà Cố Viện thích ăn bỗng phát hiện bên ngoài có điều bất thường. Tới khi hắn đi ra khỏi gian bếp nhỏ liền phát hiện xe đã ngừng ở điểm dừng chân, Tiêu Giai với Lâm Ngạn đang đứng trước cửa phòng vệ sinh, bầu không khí rất quái dị. Ngay lúc còn đang kinh ngạc, hắn liền nghe được tiếng kêu của cô gái truyền từ trong phòng vệ sinh ra, có chút mơ hồ không rõ, nhưng vẫn quyến rũ đến mức làm người ta nghe nóng hết cả người lên:

[Không, anh thật sự rất lợi hại...Ưm a... so với bọn họ...Ưm a lợi hại...gân xanh thật nhiều...ƈôи ȶɦịt rất mạnh mẽ...So với Lâm Ngạn...Ưm a...So với Tiêu Giai đều lợi hại hơn.]

[Thế còn so với Vũ Hàng thì sao?]

[So với anh ta cũng lợi hại, anh là lợi hại nhất.]

Lại kết hợp với âm thanh "bạch bạch bạch", bên trong đang xảy ra chuyện gì thì không cần phải nói nữa.



Càng chờ mong nhiều bao nhiêu, lúc này đây thất vọng càng nhiều bấy nhiêu.

Trong khoảng thời gian này, Trần Vũ Hàng vẫn luôn cố làm rõ tình cảm của bản thân mình, càng nghĩ kĩ thì càng thấy rõ ràng, lúc trước hắn dễ dàng muốn hủy bỏ hôn lễ như vậy, kỳ thật nói trắng ra thì chính là thay lòng đổi dạ. Khi biết bộ mặt thật của Bạch Huyên Huyên, hắn vừa thấy khổ sở nhưng cũng không tránh khỏi cảm thấy thở phào.

Chưa từng nghĩ tới mình lại là loại đàn ông xấu xa như vậy, nhưng khi đối mặt với cô thì cảm giác không giống nhau, luôn làm người ta khó có thể khống chế được chính mình.

Hắn tự nhủ đợi thêm chút nữa, lại tìm hiểu nhau một phen, giữa hai mối tình trước với sau cần phải có một khoảng thời gian làm lạnh mới là tôn trọng với tất cả mọi người, nhưng không ngờ lại đợi được một cảnh tượng ɖâʍ mĩ như vậy.

Cô làm tình cùng người đàn ông khác, còn không chỉ một người, còn so sánh với hắn, thậm chí còn nói hắn "không bằng".

Chó má chỉ có hắn mới có thể làm cho cô lên đỉnh!

Tim đột nhiên quặn đau, giống như bị ai đó đem nướng bên trêи ngọn lửa, một cổ tức giận tràn đầy trong lồng ngực, không có chỗ để phát tiết, lực nắm cánh tay của cô gái cũng càng ngày càng mạnh, mắt thấy cánh tay Cố Viện đều bị nắm đến mức phát xanh.

Bộ dạng này xứng với biểu cảm vặn vẹo như muốn ăn thịt người, thực sự có phần đáng sợ. Lâm Ngạn ở một bên bất chấp tức giận, xông lên bắt đầu lôi kéo, hơn nữa còn có thêm một Chu Nguyên Minh, hiện trường liền đột nhiên có chút hỗn loạn.

Cố Viện lọt vào giữa ba người đàn ông cao lớn, bên tai nghe bọn họ phát tiết, Trần Vũ Hàng nói với Lâm Ngạn: "Cậu còn che chở cô ấy, chính cậu còn không phải cũng bị ghét bỏ sao, tránh ra."

Lâm Ngạn đáp trả lại: "Liên quan anh cái rắm, đồ lừa gạt tình cảm",

Chu Nguyên Minh muốn khuyên bảo nhưng trong chốc lát đã bị hai người kia cùng nhau chĩa mũi súng vào.

Ai bảo, đây mới là vị "lợi hại nhất" vừa rồi của cô!

Giữa một trận ầm ĩ, đột nhiên từ trong góc truyền đến một tiếng hừ lạnh, giọng điệu của người đàn ông luôn làm mặt lạnh không có chút cảm xúc: "Có cái gì hay mà giành, còn không phải đều bị coi là khách làng chơi cả à?"