Sau khi cô gái nói xong, trong mắt Tiêu Giai hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó là hụt hẫng. Vốn dĩ còn có vài phần tâm tư hy vọng giờ cũng bay biến hết, tựa như có phần trào phúng chính mình mơ mộng hão huyền.
Ngay sau đó, bên tai lại vang lên giọng nói kiều mị kia: "Nhưng muốn anh đầu tiên".
Đầu tiên không phải là duy nhất, nhưng lại là người đầu tiên.
Trong lòng vừa mới thở ra, lại như bị túm chặt, từ "Hai bàn tay trắng" đến "Niềm vui bất ngờ từ trêи trời giáng xuống", rồi đến hụt hẫng. Dưới sự thay đổi bất ngờ, Tiêu Giai phát hiện bản thân khó tránh khỏi dâng lên chút vui sướиɠ, có loại cảm giác may mắn mất đi mà tìm lại được, thậm chí còn bất giác bắt đầu phân tích tính khả thi.
Không thể không nói, xuống tay từ người được xem như kẻ thừa, quả nhiên là người không tự tin nhất, là người dễ dàng thỏa hiệp nhất.
Nhận ra được người đàn ông đang đấu tranh tư tưởng, Cố Viện thở dài, tận lực đè nén cảm giác hư không khó nhịn, bắt đầu tự phân tích bản thân mình: "Tôi rất là ɖâʍ đãng, rất là phóng túng, thậm chí đã đạt tới tình trạng nghiện rồi, một người đàn ông, bất kể là về mặt tâm lí hay về mặt sinh lý, cũng không cách nào làm tôi hoàn toàn thỏa mãn được... Nếu anh nguyện ý, từ giờ trở đi tôi cũng sẽ nghiêm túc tìm hiểu anh, quan tâm chăm sóc anh, nhưng tôi không cam đoan anh là duy nhất..."
Cô có thể lừa bọn họ, làm cho bọn họ trước hết lún sâu vào tình cảm, không phải loại hảo cảm mơ hồ như bây giờ mà là loại tình yêu sâu sắc, chờ bọn họ đều không thể rời khỏi cô lại tiết lộ sự thật ra, cuối cùng ép cho mấy người đàn ông cam nguyện cùng nhau.
Đây là biện pháp ổn thỏa nhất nhưng cũng là biện pháp rối rắm phiền toái nhất, còn có lừa gạt nghi ngờ. Cuộc sống là phải nên tiêu sái phóng khoáng, diễn kịch tình si bi lụy không phù hợp với Cố Viện cô.
"Không, tôi tôn trọng quyền lợi của anh, nếu chịu không được thì nhân lúc bây giờ còn có thể dứt ra, mọi người tụ được tan được..."
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, đường cong duyên dáng như thiên nga trắng, mắt còn nhìn vào gậy thịt dài bị các loại nước bao phủ sáng lấp lánh, hiển nhiên là một câu hai nghĩa. Cô ấy vậy mà biểu hiện rõ ràng sự hư hỏng của bản thân, giống như một đóa hoa hồng đỏ nóng bỏng, xù gai thẳng tắp lên, dò hỏi hắn có muốn tháo nó xuống hay không.
Tiêu Giai trầm mặc ba phút, ngay lúc Cố Viện cho rằng đã thất bại, mới cất giọng khàn khàn nói: "Em đi xuống trước đi, chờ buổi tối tôi đi tìm em..."
Nghe ra sự thỏa hiệp trong giọng nói của người đàn ông, trong lòng Cố Viện vô cùng cao hứng, có người nguyện ý chấp nhận cô như vậy, không thể bàn cãi rằng đây là một sự khởi đầu thuận lợi, hắn nguyện ý chấp nhận, cô cũng sẽ nguyện ý thật lòng đối xử với hắn, tuy rằng có thể sẽ không được hoàn chỉnh.