Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 372: “Thật trùng hợp”.



Tư Thành nhìn bàn tay của mình được băng lại như cái bánh bao thì trong lòng không khỏi suy nghĩ, vậy thì tối nay Hạ Phương có thể chủ động phục vụ anh không nhỉ?



Khi suy nghĩ, trong đầu Tư Thành bắt đầu hiện lên các mảnh vụn kí ức khác nhau, ánh mắt nhìn vào Hạ Phương cũng trở nên mập mờ.









Buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của LM đã kết thúc nhưng công việc của Hạ Phương vẫn không dễ thở hơn chút nào.



Dù sao vẫn còn một Lệ Minh Nhã khó tính đang chờ đợi để tiếp tục bắt bẻ cô.



Bộ lễ phục của Lệ Minh Nhã sắp bước vào quá trình gia công, mọi thứ đều đang tiến hành một cách khẩn trương.



Tất cả nguyên vật liệu đều đã chuẩn bị xong, nhưng vẫn còn thiếu kim cương.



Hôm trước Sở Lâm Xuyên tới thông báo, nói rằng anh ấy đã cố gắng hết sức, thậm chí còn đẩy giá lên cao nhưng vẫn chỉ mua được mười viên kim cương tự nhiên.



Thấy rằng chỉ còn mười ngày nữa là đến lúc phải trả hàng, tóc anh ấy sắp bạc trắng luôn rồi.







Hạ Phương muốn nói thật với Sở Lâm Xuyên để làm anh ấy yên tâm nhưng cô đã kìm lại.



Dù sao Lệ Minh Nhã vẫn đang nhìn chằm chằm vào LM, nếu cô ta biết cô đã mua được kim cương thì không biết sẽ lại tìm ra thủ đoạn gì để gây khó dễ.



Vậy nên khiến Sở Lâm Xuyên và toàn bộ công ty phải lo lắng chính là lựa chọn hợp lý nhất.



Trong những ngày tiếp theo, bầu không khí ở LM trở nên rất căng thẳng.



Ngoài Hạ Phương ra thì hầu như ai cũng lo lắng trước bảng giá lễ phục hai trăm triệu cao ngất ngưởng.



Mỗi ngày, Hạ Phương thường ở văn phòng chuẩn bị các sản phẩm mới đồng thương hiệu với Can



Chỉ còn ba ngày là đến ngày trả hàng, Lệ Minh Nhã đã không thể ngồi yên được nữa, đích thân đến LM để hỏi thăm tiến độ của Hạ Phương.



Sau khi đối phó với Lệ Minh Nhã, cuối cùng Hạ Phương cũng ra tay.



Cô nhấc điện thoại lên rồi hờ hững nói: "Anh đã chuẩn bị xong thứ tôi cần chưa?"



Dường như đối phương đã chờ đợi cô rất lâu, vội vàng đáp: “Sếp à, tôi đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, dạo này không thấy tin tức của cô, tôi còn tưởng cô không cần nữa”.



Hạ Phương nhướng mày: “Kiểm tra kĩ hàng hoá rồi sáng sớm ngày mai đưa đến cửa sông Trừng, tôi sẽ tự mình đến lấy".



Nghe vậy, đầu bên kia lộ ra chút kích động: "Vâng sếp, tôi lập tức đi chuẩn bị”.



"Đợi đã!", Hạ Phương kêu đối phương: "Chuẩn bị thêm một phần giả gửi thẳng đến Giang Lâm, còn phần kia gửi đến cửa sông Trừng. Cả hai đều phải bố trí số người như nhau, tuyệt đối không được sai sót”.



"Vâng sếp! Tôi sẽ thu xếp ngay”.



Sau khi cúp điện thoại, Hạ Phương liền thu dọn đồ đạc. Trên đường lái xe tới sân bay, cô gọi điện cho Tư Thành: "Cậu Thành, hôm nay em có việc gấp, tối mai sẽ về”, Hạ Phương đi thẳng vào vấn đề.



Tư Thành khẽ nhíu mày: “Thật trùng hợp”.



Hạ Phương nheo mắt lại, trùng hợp?



Tư Thành cười nói: “Anh đang định nói với em, hôm nay anh có việc bận nên phải đi công tác”.



Hạ Phương cười khan, dặn dò anh mấy câu như "chú ý an toàn" rồi thản nhiên cúp điện thoại.



Cô nhanh chóng hoàn thành thủ tục và lên máy bay, đang chuẩn bị chợp mắt thì đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở ghế bên cạnh.



Mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, Hạ Phương kinh ngạc mở mắt ra, lập tức chạm phải ánh mắt quyến rũ của Tư Thành…



Chết tiệt!



Hạ Phương dụi dụi mắt, xác nhận người trước mặt chính là Tư Thành thì nhếch môi: "Anh Thành cũng đến cửa sông Trừng?"



Tư Thành lười biếng dựa vào ghế, đáy mắt hiện lên một nụ cười thật sâu: “Có vẻ như anh mới là người nên hỏi em chuyện này, Phương cưng”.



Hạ Phương nuốt một ngụm nước bọt, thực sự thấy hối hận vì đã nói ra lời đó.



Dù sao thì cửa sông Trừng cũng không phải là một thành phố bình thường.



Nơi đó là một vùng biên giới loạn lạc, có rất nhiều thế lực bản xứ và phe phái hỗn loạn. Hầu hết mọi người đều không đến được đó, cũng không dám đi vào.



Một cô gái như Hạ Phương lại một mình đi tới cửa sông Trừng, quả thực rất đáng suy nghĩ.



Huống hồ là con cáo già xảo quyệt như Tư Thành, tất nhiên sẽ nghi ngờ cô…



— QUẢNG CÁO —