Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 373: Đúng là làm khổ Tư Thành...



Hạ Phương vốn định cười ha ha đi qua đó, nhưng...



Nhìn đôi mắt tựa như có thể nhìn thấu được tất cả của Tư Thành, khiến lời đã đến bên môi Hạ Phương lại không tài nào thốt lên được. Hạ Phương nhanh chóng suy nghĩ một lượt, cuối cùng nhếch miệng cười: "Nghiệp vụ của anh Thành đã mở rộng đến cửa sông Trừng rồi à? Quả là thâm tàng bất lộ..."





Tư Thành ngả ngớn cười, dựa lưng vào ghế, đôi mắt hẹp dài kia còn ánh lên tia gian xảo: "Cục cưng à, lời này của em có vẻ như đang tự tâng bốc bản thân".



Hạ Phương: ...



"Để anh đoán thử nhé, Phương cưng đến cửa sông Trừng là vì chuyện của LM, hay là đi chữa bệnh cho người khác nhỉ? Hay là em còn công việc gì khác mà anh không biết?"



Hạ Phương giật giật khóe môi, bỗng chốc không biết phải trả lời như thế nào.



"Trước khi hỏi người khác thì anh Thành đây cũng nên thành thật trước chứ nhỉ?"



Tư Thành nắm tay Hạ Phương ngắm nghía: "Phương cưng đang quản chồng đấy à?"







Hạ Phương quay đầu lại, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn tỏ vẻ nghi ngờ, đôi mắt tròn long lanh chớp một cái, nở nụ cười hồn nhiên ngây thơ: "Không được à?"



Tư Thành lại nhớ đến cuộc so tài trên giường tối qua của bọn họ.



Cô nhóc này cứ như vậy mãi thôi, sau khi ghẹo người ta xong lại dùng đôi mắt hồn nhiên ngây thơ nhìn anh, còn bảo để anh nhịn đến hỏng người luôn đi, cuối cùng còn phủi tay bỏ đi.



Chỉ nhớ lại thôi mà tay Tư Thành đã có chút ngứa ngáy.



Nhớ đến cái mông nhỏ trắng mịn của cô, nếu tát xuống đó thì cô có bật khóc nức nở không nhỉ?



Hừ...



"Được chứ!", Tư Thành cắn răng, cố nén không bị chút kích thích nhỏ này gợi lên dục vọng, anh cúi đầu cắn vào lỗ tai nhỏ của cô đầy ám muội: "Chỉ cần cục cưng muốn biết thì anh có thể báo cáo mọi công việc tùy thời tùy lúc cho em".



Hạ Phương đẩy anh ra một cái: "Ở nơi công cộng anh Thành có thể chú ý hơn một chút được không nhỉ?"



Tư Thành nhíu mày, tiện tay kéo mành che ở bên cạnh lên, ngăn cách tầm nhìn của người đi đường ở bên ngoài: "Bây giờ không còn ở nơi công cộng nữa rồi, chúng ta có thể..."



Hạ Phương: ...



Một bàn tay lập tức đập vào khuôn mặt đẹp đến mức người người mê đắm của anh, Hạ Phương đẩy Tư Thành ra rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu lạnh lùng: "Không thể!"



Tối hôm qua bị tên Tư Thành tay tàn này lăn qua lăn lại mãi khiến cô ngủ không yên, sau khi yên tĩnh rồi thì chẳng mấy chốc Hạ Phương đã nhắm mắt lại, tựa vào ghế ngủ thiếp đi.



Ánh mắt của Tư Thành chợt hóa sâu thẳm, nhẹ nhàng đưa tay bế cô vào lòng mình, dịu dàng vỗ về cô yên giấc.



Hạ Phương hơi nhúc nhích, tìm một tư thế thoải mái hơn ở trong lòng Tư Thành rồi say sưa ngủ.



Đúng là làm khổ Tư Thành...



Anh cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang đặt bên hông mình của Hạ Phương...



Đây là thấy tối qua chưa dằn vặt anh đủ nên hôm nay còn muốn tiếp tục giở trò ác à?



Máy bay bay hơn hai tiếng, chẳng mấy chốc đã đáp cánh.



Lúc Hạ Phương được Tư Thành gọi dậy, phát hiện bản thân đang nằm trong lồng ngực của Tư Thành thì theo bản năng muốn giãy dụa đứng lên.



Không ngờ tay cô lại vừa khéo động phải bộ phận nào đó, hơi dùng sức một chút, người đàn ông bên cạnh lập tức hít ngược vào một hơi khí lạnh.



Hạ Phương sợ đến mức vội rụt tay lại, nhìn Tư Thành đang nhẫn nhịn đến mức đỏ lựng cả mặt, Hạ Phương biết mình không thể cười, nhưng lại không nhịn được bật cười thành tiếng.



Mãi đến khi xuống khỏi máy bay, Tư Thành xách hành lý mà mặt đen như đít nồi.



Còn Hạ Phương vẫn đang cố gắng nhịn cười, suýt nữa đã nhịn hỏng người rồi.



"Khách Đô, 3088".



— QUẢNG CÁO —