Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 380: "Vậy giờ có muốn đánh tiếp không?"



Túc cũng phủi đi những bụi bặm dính trên người: "Nếu không thì sao người bên ngoài đồn tôi còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương?"





Hạ Phương cười giễu một tiếng: "Vậy giờ có muốn đánh tiếp không?"



Túc hoạt động thử cánh tay vẫn còn đang hơi tê của mình, nhìn Hạ Phương vẫn đang ung dung ở phía đối diện, xua tay: "Khoảnh khắc thuộc hạ của tôi ra tay đó, tôi đã thua rồi".



"Vậy nên?"



"Vậy nên tôi có thể...", người đàn ông còn chưa dứt lời, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, xoay tay lập tức ném một cái phi tiêu thẳng lên nóc nhà.



"Ai!", hai mắt Túc lóe lên ánh sáng âm lãnh, lập tức phân phó thủ hạ đi ra ngoài điều tra.



Còn gã thì nhìn sang Hạ Phương: "Chỗ này không tiện nói chuyện, nếu lão đại Thiết Diện không chê thì chúng ta hẹn khi khác bàn chuyện tiếp?"



Hạ Phương nghĩ thầm, cấp trên ban đầu cũng phân phó cô đi thu phục người đàn ông này, nếu bây giờ gã đã đồng ý thương lượng hòa bình thì tất nhiên là không thể tốt hơn nữa.







"Thời gian cho anh chọn, còn địa điểm để tôi", Hạ Phương lạnh lùng trả lời.



Túc cười xoa xoa vết máu đã khô ở trên chóp mũi, nở nụ cười ma mị: "Được, sau này còn gặp lại, lão đại Thiết Diện".



Nói xong, gã dẫn người vội vã rời đi, đuổi theo người ở phía trên nóc nhà.



Mà Hạ Phương ngước mắt nhìn lên nóc nhà, ánh mắt sâu thẳm, sau đó cũng quay người rời đi.



Nhưng trong khoảnh khắc cô leo lên xe rời đi thì cô cảm nhận được có ánh mắt theo dõi mình ở phía sau.



Sắc mặt cô hơi sầm xuống, cô không chắc có phải là người của Túc không, hay là người ở trên nóc nhà khi nãy, nên chỉ đành lượn lách những vòng lớn, sau khi cắt đuôi được đối phương thì rẽ tới một nhà vệ sinh công cộng thay đồ, rồi bước ra từ cánh cửa khác, chuẩn bị đến khách sạn mà Tư Thành hẹn trước.



Khách sạn cách bến tàu không xa, vẫn còn hơn nửa ngày mới đến buổi tối cần nhận hàng ở bến, vừa khéo Hạ Phương có thể nghỉ ngơi được một chút.



Lúc đến phòng của Tư Thành thì Hạ Phương chỉ thấy được hành lý của anh, không thấy người đâu cả.



Cô tìm lấy một cái sơ mi của Tư Thành rồi đến phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.



Lúc cởi áo ra mới phát hiện bờ vai của mình đã bị bầm đen một mảng lớn.



Cô đau đến mức hơi hít ngược vào một hơi, thầm mắng tên chó kia đúng là không phải con người, đánh phụ nữ mà ra tay mạnh như vậy.



Nhưng hình như lúc đó cô phóng gương ra cũng dùng kha khá sức lực.



E là tên Túc kia bây giờ cũng không khá khẩm hơn mình là bao, dù sao cô cũng là bác sĩ, ban đầu chỉ cố gắng hết sức để phóng gương trúng vào người Túc, nhưng người tính không bằng trời tính lại vừa khéo đập thẳng vào huyệt vị kinh mạch trên cánh tay của Túc.



Cánh tay kia của hắn trừ khi tìm chính cô chữa trị, nếu không thì tê đau là còn nhẹ...



Hạ Phương đi tắm rửa, mặc sơ mi của Tư Thành xong đi ra thì đã thấy Tư Thành bước từ cửa vào.



Anh đi vào có hơi gấp, vừa vào cửa đã thấy Hạ Phương mặc sơ mi của mình bước ra từ phòng tắm, thoắt chốc cả người cứng đờ. Trong đầu vốn đang suy nghĩ biết bao thứ, nhưng trong khoảnh khắc thấy đóa sen ẩm ướt Hạ Phương, đáy mắt anh chỉ còn lại sự kinh diễm.



"Anh Thành?", Hạ Phương giơ tay huơ huơ trước mặt Tư Thành.



Ngay sau đó bị Tư Thành nắm lấy cánh tay ôm lên, ném thẳng lên giường rồi mạnh mẽ nhào vào cô.



"Phương cưng à, ban ngày ban mặt mà em câu dẫn anh, thấy có được không? Hả?"

Hạ Phương bị đè trên giường lớn thoải mại, nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, cô hơi há miệng, nhưng còn chưa lên tiếng Tư Thành đã cúi đầu hôn lên cổ cô…



Gần như cùng lúc đó, tay anh cũng đè xuống bả vai cô.



Bả vai còn chưa kịp bôi thuốc vốn đã hơi đau, bây giờ còn bị Tư Thành đè xuống như thế, Hạ Phương suýt thì chết ngay tại chỗ.



Cô hít sâu một hơi, theo phản xạ đẩy Tư Thành ra.



Nhìn vào đôi mắt tràn đầy nghi ngờ và không vui của Tư Thành, Hạ Phương mới phát hiện mình quá kích động, cô vội vàng ho khan, che kín cổ áo của mình lại, chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên môi anh.



“Anh Thành, anh cũng nói là ban ngày không thích hợp mà…”, cô dịu dàng tựa vào lòng anh, hai mắt chớp chớp: “Không bằng chúng ta giải quyết xong chính sự trước, buổi tối sẽ phục vụ anh sau nhé?”



Bình thường cô không làm gì cả, chỉ nằm một chỗ cũng đủ khiến Tư Thành không thể kiềm chế được.



Hôm nay cô còn tựa vào lòng anh một cách trêu ghẹo như thế, bàn tay nhỏ bé còn lộn xộn không yên, còn cả khuôn mặt với nụ cười quyến rũ lấy lòng kia, thử hỏi người đàn ông nào có thể không mất khống chế chứ?


Tư Thành cảm giác thứ bị đè nén trong cơ thể thoáng chốc dâng trào.
— QUẢNG CÁO —