Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 388: “Có chuyện gì vậy?"



Dáng người Christina to cao chắc cũng gấp đôi Hạ Phương, sức mạnh cũng rất lớn.





Ấy vậy mà dùng sức lôi kéo nửa ngày vẫn không khiến Hạ Phương suy suyển.



Cô ta nhăn mặt, dùng hết sức bình sinh dồn vào tay, nhưng không chỉ thất bại mà còn Hạ Phương hất tay đẩy va vào tường.



Y tá nghe thấy tiếng kêu trước đó thì hối hả ập đến, thấy Hạ Phương mặt lạnh như tiền và Christina lảo đảo vịn tường thì không biết phải làm sao.



Hạ Phương liếc nhìn họ rồi mở miệng chỉ trích Christina: “Bệnh nhân có vấn đề, cô thân là bác sĩ chính lại không cấp cứu mà tìm cách đuổi thân nhân đi đầu tiên?"



Đối phương sa sầm mặt, đứng thẳng người dậy: “Nếu không cô quấy rối làm tôi phân tâm thì sao?"







Hạ Phương cười khẩy: “Là bác sĩ, chỉ cần một suy nghĩ sai lầm là có thể ảnh hưởng đến một mạng người. Vào thời điểm này mà cô còn có thời gian đứng đây cãi nhau ẩu đả với tôi?"



"Cô nghĩ cô ba hoa bép xép mấy lời này thì sẽ xóa được tội gây rối trong bệnh viện à?", Christina phản bác.



Hạ Phương nhìn Lâm Giang Vũ trên giường bệnh: “Không lẽ bác sĩ chưa phát hiện máy móc đã không còn kêu nữa sau lần thứ hai cô đi vào phòng? Hay cô cho rằng là tôi giở trò? Hoặc cô căn bản không hề để ý?"



Christina lúc này mới nhận ra những tiếng rít the thé ban nãy đã không còn nữa.



Cô ta không nghĩ ngợi nhiều, lập tức chạy đến kiểm tra, thấy bệnh nhân thật sự đã ổn định trở lại.



Ném một ánh mắt hoài nghi về phía Hạ Phương, cô ta lại mở khoang miệng Lâm Giang Vũ ra, phát hiện có một mùi hương khác thường thì lại tức tối gầm lên: “Là cô làm?!"



Hạ Phương lạnh lùng khoanh tay: “Cô là bác sĩ cơ mà, cô cho rằng bệnh nhân sẽ vô duyên vô cớ khôi phục sao?"



"Tóm lại cô đã làm gì?", Christina lên giọng.



"Điều này có quan trọng không? Chẳng phải việc cô nên làm ngay bây giờ là đưa bệnh nhân đi kiểm tra từng hạng mục một, đảm bảo không có gì bất trắc để còn được miễn trừ trách nhiệm?", sự mỉa mai lan tràn trong giọng Hạ Phương khiến Christina càng thêm cáu kỉnh.



"Ghê gớm như cô, chỉ nhấc tay là đã ổn định được bệnh nhân thì còn cần bác sĩ chúng tôi làm gì?", cô ta vung tay: “Bệnh nhân bị thương nhiều chỗ, thương nặng ở đầu, vốn rất khó chữa trị. Cô không tin bác sĩ thì đưa anh ta về đi cho rồi”.



Hạ Phương: “Bác sĩ bệnh viện rừng Trừng thái độ thế này đấy à?"



"Mục tiêu hàng đầu của chúng tôi luôn là cứu chữa người bệnh, không bao giờ bỏ cuộc. Nhưng chúng tôi không phải Bồ Tát, gặp người thân không biết lý lẽ thì cũng sẽ không nhiều lời”.



Christina hất cằm: “Nếu bệnh nhân và người thân tin tưởng, chúng tôi sẽ làm hết bổn phận; nếu không tin, chúng tôi cũng không ép ở lại”.



Hạ Phương gật đầu: “Được, nếu bác sĩ Christina cho rằng chúng tôi không tin cô thì làm thủ tục xuất viện giùm đi. Dù sao các người cũng không dám đảm bảo sẽ cứu được cậu ta mà”.



Rồi xoay người bước đi.



Đúng lúc này, viện trưởng vừa hay tin cũng đang vội vàng chạy đến.



Vừa lúc nghe được những lời này, bèn nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?"



Đó là một người đàn ông tuổi trung niên, thân hình cao lớn, tướng mạo nho nhã.



Không như Christina là con lai, vị này là người da vàng thuần, đeo một cặp kính càng làm tăng thêm vẻ hiền hậu thông thái.

— QUẢNG CÁO —