Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 69: Sao có thể có y thuật hơn người



Vì ông cụ Tư bệnh tình nguy cấp, Tư Thành để Hạ Phương nghỉ ngơi tại biệt thự một đêm, sáng ngày hôm sau thì dẫn cô đến nhà tổ của nhà họ Tư ở Kinh Thành.



Kinh Thành có thể xem là trung tâm kinh tế và chính trị trong nước, khác với thành phố Giang Lâm, khắp nơi ở đây đều lộ vẻ trang nghiêm và dấu vết lịch sử lâu đời.



Nhưng khi Hạ Phương ngồi xe của nhà họ Tư đi tới tứ hợp viện vô cùng hào hoa và rộng lớn toạ lạc ở trung tâm thành phố, cô vẫn không khỏi cảm thán sự lợi hại của nhà họ Tư.



Nhà họ Tư có lịch sử trăm năm, là gia tộc quyền thế bậc nhất Kinh Thành, căn nhà rộng lớn này cũng được xây dựng từ mấy thập niên trước, sau đó từng bước hoàn thiện.



Cho nên căn nhà rất rộng lớn và khí phách, bên trong đình đài lầu các cái gì cũng có, chẳng khác nào hoàng cung cả.



Nhưng cũng vì nhà họ Tư có lịch sử lâu đời nên toà nhà này cũng có thêm mấy phần trang nghiêm, mang đến cho người ta một cảm giác nghiêm túc, nói một cách đơn giản là có hơi nặng nề.



Nhưng chỉ là đến khám bệnh, Hạ Phương cũng không chê bai gì nhiều.



Cô yên lặng đi theo bên cạnh Tư Thành, để một quản gia hơn năm mươi dẫn họ vào nhà.



Đến phòng khách, Hạ Phương mới phát hiện hôm nay mình không chỉ đến khám bệnh mà còn đến xem cung đấu nữa.



Tư Thành âm thầm nắm lấy tay cô, ý bảo cô đừng lo, đã có anh ở đây.



Hạ Phương nhìn thoáng qua Tư Thành, cười khẽ không nói gì.



Cô vốn chỉ đến khám bệnh, không muốn dính dáng đến chuyện nhà họ Tư.



“A Thành về rồi à”.



Trong phòng khách rất đông người, người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí đầu thấy Tư Thành dẫn Hạ Phương đã cải trang, đeo khẩu trang và tóc ngắn đi vào thì đứng dậy nói: “Vị này có phải là thần y Tiết Phi không?”







Tư Thành đứng lại, không thèm quan tâm việc mấy cô dì xung quanh đang nhìn bọn họ như nhìn khỉ, một tay cắm trong túi quần trông vừa lưu manh vừa đẹp trai, anh gật đầu: “Đúng thế”.



Sau đó, anh cười xoay người nhìn về phía Hạ Phương: “Thần y Tiết, để tôi giới thiệu, đây là cậu cả nhà họ Tư, cũng là gia chủ đại diện của nhà họ Tư, ông Tư Trường Thịnh”.



Hạ Phương nâng mắt kính, gật nhẹ đầu, nghiêm trang cất lời: “Chào cậu cả Tư”.



Dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vì nhà họ Tư vẫn do ông cụ Tư quản lý nên Tư Trường Thịnh cũng chỉ có thể là cậu cả.



Rõ ràng Tư Trường Thịnh rất ghét cách gọi này, ông ta sa sầm mặt, nhưng cũng không nổi giận mà hờ hững gật đầu: “Làm phiền thần y Tiết đến đây một chuyến rồi, tình hình của bố tôi không được lạc quan cho lắm, cô nhất định phải nghĩ cách cứu ông ấy”.



Một người phụ nữ trung niên ăn mặc cực kỳ sang trọng, trang sức lấp lánh, nhan sắc chăm sóc rất kỹ lưỡng đang ngồi vắt chéo hai chân ở bên cạnh, bà ta cười kiêu căng: “Coi anh cả nói kìa, thần y Tiết là thần y danh tiếng lẫy lừng, đương nhiên có thể chữa khỏi bệnh cho bố rồi. Anh nói nhiều như thế, ai không biết còn nghĩ anh không muốn thần y chữa khỏi bệnh cho bố đấy”.



Tư Trường Thịnh sa sầm mặt, nhìn về phía người phụ nữ trung niên bằng ánh mắt sắc bén: “Cô ba, ăn có thể ăn bừa nhưng nói thì không thể nói bừa đâu. Anh vẫn luôn hiếu thảo với bố, muốn bố sớm ngày bình phục để chủ trì nhà họ Tư, đây là chuyện ông trời chứng giám, cô đừng có ly gián quan hệ giữa anh và bố”.



“Ly gián?”, người phụ nữ trung niên giễu cợt: “Tôi thấy ai cũng biết ý đồ của anh mà”.



Không đợi Tư Trường Thịnh nổi giận, một người phụ nữ trung niên dáng người cao gầy khác đã che miệng bật cười: “Anh cả, chị ba, ồn ào ở đây làm gì? Hai người đối xử với bố thế nào bố đều hiểu rõ trong lòng, đợi bố tỉnh lại, mọi chuyện nên thế nào thì sẽ như thế, bây giờ nói mấy câu này thì có ý nghĩa gì?”



Người phụ nữ trung niên sang trọng hừ lạnh: “Cô tư nói đúng lắm, bố bị bệnh hơn một năm, số lần cô về nhà thăm chỉ đếm trên đầu ngón tay, hôm nay cơn gió nào thổi cô về đây thế?”



Người phụ nữ trung niên cao gầy nhún vai: “Tôi không giống chị ba, chị ba chỉ việc ở nhà làm một bà chủ toàn thời gian, ăn uống vui đùa là được, nhưng chị cũng đâu có đến thăm bộ? Bây giờ tôi đang nắm mấy công ty, có hơn mấy trăm nghìn người cần tôi nuôi, đâu có nhiều thời gian chạy tới chạy lui thế?”



Một cô gái trẻ tuổi bên cạnh người phụ nữ trung niên sang trọng không nhịn được nhỏ giọng mắng: “Mấy công ty đó của dì kiếm được đủ tiền bù lỗ không? Tiền kiếm được không đủ bù lỗ, thậm chí còn không lấy được một phần năm từ công ty ấy chứ?”



“Người lớn nói chuyện đến lượt một con nhóc như cháu chen miệng vào à?”, người phụ nữ cao gầy hừ lạnh, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy sự giễu cợt: “Chị Ba có thời gian ở đây cãi vã với tôi còn không bằng dạy dỗ con nhóc nhà chị, không biết lớn nhỏ, đi ra ngoài đừng để mất mặt nhà họ Tư”.



“Cô…”, người phụ nữ sang trọng sa sầm mặt, tức đến mức không nói được câu nào.



Tư Thành mang tâm lý hóng hớt, miễn cưỡng nói: “Mọi người từ từ nói chuyện, thời gian gấp rút, cháu dẫn thần y Tiết vào khám bệnh cho ông cụ trước đã”.



E rằng cũng chỉ có Tư Thành dám cắt ngang cuộc trò chuyện của mấy cô cậu chủ nhà họ Tư vào lúc này mà thôi.



Nét mặt anh từ khi sinh ra đã dửng dưng, trên người có khí chất lười nhác và oai phong, khiến mọi người xung quanh không ai dám lên tiếng.



Trong bầu không khí ngột ngạt này, Tư Thành giơ tay ra hiệu mời với Hạ Phương, dẫn cô đến chỗ ở của ông cụ Tư.



Quản gia vẫn luôn đi theo hai người cũng không khỏi lau mồ hôi lạnh thay Tư Thành.



Cậu này thật sự không biết tình hình của nhà họ Tư bây giờ phức tạp đến mức nào hay giả vờ không biết vậy?



Coi thường quyền uy của anh em nhà họ Tư như thế, anh không sợ lỡ như thần y này không chữa khỏi bệnh cho ông cụ thì sẽ có hậu quả thế nào à?



Không đúng, chắc chắn thần y có thể chữa khỏi cho ông cụ, chắc chắn là thế!



Quản gia hít sâu một hơi, thầm cầu nguyện trong lòng.



Đi khoảng năm phút, Hạ Phương mới tới cửa phòng của ông cụ.



Lúc này có một người khác đang đợi trong phòng.



Ban đầu Hạ Phương cho rằng đó là người được mời tới để chăm sóc ông cụ, không ngờ đến gần mới phát hiện đó là một người đàn ông trẻ tuổi xấp xỉ Tư Thành.



Anh ta đeo kính gọng vàng, trên người có khí chất nho nhã lịch sự, mặc áo blouse màu trắng, rõ ràng là bác sĩ.



Hơn nữa còn là bác sĩ trẻ tuổi ưu tú khoa Não đã từng đạt được vô số giải thưởng nổi tiếng toàn quốc – Tiết Vân Thâm.



“Cô là Tiết Phi sao?”, Hạ Phương vừa vào phòng, Tiết Vân Thâm đã đứng dậy, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sâu thẳm và sắc bén.



Hạ Phương gật đầu, không nói gì.



Tiết Vân Thâm cau mày nhìn về phía Tư Thành: “Anh Thành…”



“Tình trạng ông cụ sao rồi?”, Tư Thành gật đầu, không nói nhiều mà chỉ lạnh nhạt cất lời.



Tiết Vân Thâm nhíu chặt mày hơn: “Rất không lạc quan”.



Tư Thành nghiêng đầu nhìn về phí Hạ Phương, cô gật đầu rồi sải bước đi về phía giường lớn ở bên trong.



Tiết Vân Thâm vội kéo lấy Tư Thành: “Cô ấy thật sự là…”



Tư Thành nhướn mày: “Anh nghĩ xem?”



Không phải anh ta không tin Tư Thành, mà vì cô gái này quá trẻ tuổi.



Anh ta luôn cho rằng thần y Tiết trong truyền thuyết là một người phụ nữ trung niên ít nhất là ba bốn mươi tuổi, thậm chí là năm sáu mươi tuổi. Nhưng trông thế nào thì người trước mặt cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi.



Anh ta mất ba mươi năm dốc lòng với y học cũng chỉ có được chút thành tựu nho nhõ ở khoa Não, còn dưới điều kiện cả nhà họ Tiết đều là nhân tài trong y học.



Cô chỉ là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, sao có thể có y thuật hơn người, bàn tay thần diệu từ bốn năm năm trước được?



— QUẢNG CÁO —