Chẳng mấy chốc sau đã có gần chục người chen chúc nhau trong phòng ông cụ.
Khiến căn phòng vốn dĩ rộng rãi cũng trở nên ngột ngạt.
Thấy ánh mắt người nhà họ Tư nhìn mình như đang nhìn quái vật, Hạ Phương chỉ nhấp môi cười khẽ.
Tư Thành thì sa sầm mặt, bước đến đứng chắn trước cô: “Đợi sự thật phơi bày rồi sẽ biết ai mới trở thành trò cười của ai”.
Tư Chính Phong – con trai lớn của Tư Trường Thịnh – đưa tay đẩy gọng kính mạ vàng, toát ra vẻ nghiêm chỉnh đứng đắn: “Cả nhà mấy năm qua ai cũng ráo riết tìm bác sĩ chữa bệnh cho ông nội, chỉ có mình chú út một lòng phải đi tìm Tiết Phi cho bằng được. Người này đã do chú mời đến, cho dù có trẻ thì cháu và mọi người cũng sẽ tin tưởng, chỉ có điều…”
“Thứ gọi là cổ trùng kia trước giờ chỉ xuất hiện trên tivi, ngoài đời có thật hay không thì khó mà nói. Cho dù là thật thì ông nội và nhà chúng ta làm người chính trực, chưa từng đụng chạm gì những kẻ bàng môn tả đạo kia, sao lại bị chúng trả thù?”
Tư Trường Thịnh cười khẩy: “Chú sáu không mời được Tiết thần y thì cũng không ai trách chú. Nhưng chú vì một con bé nào đó mà đánh mất cơ hội gặp mặt thần y, lại tìm một kẻ khác đến làm trò qua mặt mọi người, đã không chữa được cho cha mà còn làm trầm trọng hơn”.
Hai cách xưng hô “chú út” và “chú sáu” khiến Hạ Phương không khỏi liếc nhìn Tư Thành.
Thầm nhủ người này có tổng cộng bao nhiêu thân phận vậy?
Không phải chính là người sắp lên nắm quyền nhà họ Tư ở Giang Lâm thôi sao?
Tự dưng lại thành người nhà họ Tư ở Kinh Thành luôn là thế nào?
Tư Thành chỉ biết đáp lại bằng một ánh mắt bất đắc dĩ, đoạn nghiêng đầu, càn rỡ hất cằm với những người kia: “Các người thật sự sợ bệnh tình ông ấy trở nặng, hay là sợ một khi Tiết thần y tìm ra sự thật thì sẽ có người khó lòng sống tiếp?”
Tư Trường Thịnh sạm mặt: “Chú có ý gì?”
Tư Thụy Mai nở nụ cười nhạt nhẽo: “Chú sáu nói thế, chẳng phải vì chính chú cũng có những suy nghĩ không nên có sao?”
“Tuy chú khăng khăng không chịu nhận tổ quy tông, nhưng ai cũng biết người cha thương nhất là chú. Vì chuyện của những năm qua mà ông ấy vẫn luôn cảm thấy có lỗi với chú, chỉ hận không thể dùng mọi thứ để bù đắp. Nếu cha có chuyện, người được lợi nhất không phải chú thì là ai?”
Tư Thụy Lan hiếm khi có một lần đứng cùng chiến tuyến với chị mình: “Cha thương chú như vậy mà chú chỉ biết lòng tham không đáy, không sợ khiến cha chạnh lòng sao?”
Tư Thành nhếch mép: “Chị ba nói sai rồi. Ông cụ ngày nào còn bất tỉnh lại thì ngày đó tôi vẫn còn là người ngoài, vậy nên tôi mới phải tìm mọi cách để ông cụ tỉnh lại, mới có thể lấy hết mọi thứ của nhà họ Tư chứ, đúng không?”
“Chưa kể, Tiết thần y vẫn chưa làm gì, chỉ mới nói sơ về tình trạng của ông cụ mà các người đã giãy lên như đỉa phải vôi. Phải chăng là sợ ông ấy tỉnh táo lại rồi sẽ vạch mặt ai đó?”, Tư Thành đốp chát lại không hề khách khí.
Tư Thụy Mai nâng giọng: “Người có tật giật mình là chú mới đúng! Đừng tưởng cha nhận chú là chú có thể đường hoàng bước vào nhà họ Tư. Tôi cho chú hay, ông ấy là cha chúng tôi, chỉ cần chúng tôi không cho phép thì chú đừng hòng dùng tà thuật để hại ông ấy!”
Tư Trường Thịnh phụ họa: “Chúng tôi rất muốn tin chú và vị thần y này, nhưng ngay cả Vân Thâm cũng không dám tin thì làm sao chúng tôi dám?”
“Các người không tin thì tôi không trị, không sao cả”, Hạ Phương buông lời biếng nhác: “Tôi cũng không có ý định nhúng chân vào vũng bùn nhà họ Tư này, nếu không vì Tư Thành khẩn khoản nài nỉ thì tôi đã chẳng đến đây làm gì. Nhưng…”
Cô thoáng dừng lại, nhướng mày hỏi: “Các người mời đến bao nhiêu là chuyên gia với bác sĩ, từ nổi tiếng đến vô danh, nhưng đã có ai miêu tả được chính xác triệu chứng của ông cụ hay chưa?”
Ánh mắt cô hướng về phía Tiết Vân Thâm.
Chỉ thấy đối phương nhíu mày trong im lặng.
Thế là Hạ Phương bắt đầu liệt kê từng triệu chứng một mà ông cụ mắc phải từ khi ngã bệnh, từ giai đoạn đầu đến giai đoạn cuối, không sót một chữ nào.
Nói xong, cô thoáng nâng đầu hỏi Tiết Vân Thâm: “Tôi nói đúng không?”
“Cô…”, anh ta chưa kịp mở miệng thì ông lão quản gia đã kích động chạy vào: “Hoàn toàn chính xác! Đúng đến cả thời gian và thứ tự! Thần y… thần y ơi… Bệnh tình cụ Tư giống hệt như cô nói, ban đầu vừa té ngã thì co giật nhẹ, sau đó giảm bớt đi, rồi lại…”
Ông huơ tay diễn tả đầy kích động, nói xong bèn quỳ xuống cạnh Hạ Phương: “Tiết thần y, xin cô hãy cứu ông cụ! Nhà họ Tư này cần ông ấy!”
Phản ứng của ông quản gia khiến những người khác sửng sốt.
Ông ấy vẫn một mực theo chăm sóc cụ Tư từ ngày ông cụ ngã bệnh, không ai có thể hiểu rõ tình trạng của ông cụ hơn ông.
Sở dĩ ông kích động như vậy, là vì những gì Hạ Phương nói đều hoàn toàn chính xác.
Nhưng người nhà họ Tư lại không chịu chấp nhận.
Cổ trùng? Nghe khác gì chuyện hoang đường đâu chứ?
“Chú Điền à… cần gì phải thế hả chú?”, Tư Trường Thịnh thoáng đổi sắc mặt, thấp giọng nói: “Có lẽ cô ta nghe phong phanh đâu đó về bệnh tình của cha nên mới đoán mò thôi. Mấy năm nay bọn cháu mời bao nhiêu bác sĩ tới, triệu chứng của cha đã không còn là bí mật nữa rồi, huống chi…”
Ông ta liếc nhìn Tư Thành: “Cô ta là người được chú sáu mời đến, chắc chắn cũng đã được cho xem bệnh án từ trước. Chúng ta đã bước vào kỷ nguyên mới rồi, khoa học mới là thứ đáng để theo đuổi, sao có thể…”
Ông lão quản gia họ Điền này là cấp dưới của ông cụ Tư thời còn đi lính, từng cùng nhau vào sinh ra tử khi còn trẻ.
Xuất ngũ rồi, ông ấy lại tiếp tục đi theo cụ Tư, cam tâm tình nguyện chăm lo cuộc sống cho ông cụ.
Tuy nói là quản gia, nhưng mối quan hệ giữa hai ông cụ lại chẳng khác gì anh em ruột.
Nghe Tư Trường Thịnh nói vậy, sắc mặt ông Điền trở nên không vui, bắn sang một ánh mắt sắc lẻm: “Cậu Cả nói vậy tôi không đồng ý. Phần lớn các cô cậu chỉ biết về những triệu chứng cơ bản mà ông cụ mắc phải, bác sĩ Vân Thâm cũng chỉ biết những phản ứng thường thấy. Nhưng tôi đã chăm sóc ông cụ hơn một năm qua, không một thứ gì có thể qua được mắt tôi”.
“Trong tất cả những bác sĩ mà các cô cậu mời đến, không một ai có thể nói ra đầy đủ mọi phản ứng của ông cụ như Tiết thần y. Tôi tin cô ấy”.
Lời này của ông khiến cả đám câm như hến.
Người nhà họ Tư thì vẫn cho rằng ông Điền mù quáng đến bất chấp nên không thèm nói lý.
Nhưng Tiết Vân Thâm thì thật sự trầm tư, bắt đầu suy xét về độ đáng tin trong những lời Hạ Phương nói.
Hạ Phương vẫn ung dung như thường, cười hỏi Tư Trường Thịnh: “Có phải dạo này cậu cả đây thấy hai chân nhức mỏi, không muốn ăn cơm, tối ngủ không yên, tinh thần không tốt?”
Rồi lấy một viên thuốc ra, nói: “Nó có thể trị hết bệnh cho ông, nhưng ông không tin thì tôi cũng không ép”.
Cô chuyển mục tiêu sang Tư Thụy Mai: “Bà ba thì bước chân bất ổn, cơ thể mất thăng bằng. Người có tuổi rồi nên tiết chế lại chứ đừng phóng túng quá, đề nghị bà lấy tiền nuôi trai đi mua thuốc bổ về thì hơn. Với cả, nhiễm khuẩn nhiều lần không chữa dứt điểm thì sẽ phát ban cả người, mất ngủ, ngủ không ngon, cứ kéo dài sẽ gây hậu quả nghiêm trọng”.
“Còn bà tư, dáng người thì đẹp đấy nhưng chắc không phải tự nhiên mà có, mà là nhờ ép cân đúng không? Bà dùng thuốc giảm cân gây hại trong thời gian dài, dạ dày chắc đã ung thư rồi, tranh thủ còn sớm thì đến bệnh viện khám đi”.