Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 8: Rất có cá tính, ha ha ha, con thích”.



Nhìn ánh mắt tà ác bỡn cợt của Tư Hạo Hiên, Hạ Phương không khỏi nhíu mày.

Cô nhướng mày: “Tôi là Hạ Phương, nhưng không phải vợ chưa cưới của anh”.

Lời nói của Hạ Phương khiến bầu không khí trong phòng VIP trở nên kỳ lạ.

Hạ Khánh Dương không ngờ Hạ Phương tới đây rồi vẫn dám nói linh tinh, ông ta đen mặt, kéo cô qua một bên hạ giọng cảnh cáo: “Hạ Phương, nếu mày còn dám nói linh tinh nữa thì đừng trách tao ngừng trợ cấp tiền thuốc men của mẹ mày”.

Nói xong, Hạ Khánh Dương lại cười trừ: “Bà Tư, cậu chủ nhỏ, con bé vừa từ nước ngoài về, không biết ăn nói lắm, hai người thông cảm, lượng thứ cho”.

Âu Dương Như Tuyết nhíu mày, nhìn cách ăn mặc chẳng ra đâu vào đâu của Hạ Phương, càng nhìn càng không hài lòng, nhưng bà ta vẫn khách sáo mời họ ngồi xuống.

“Ngồi xuống trước đi, chúng ta từ từ nói chuyện”.

Hạ Khánh Dương ấn Hạ Phương ngồi xuống ghế, sau đó ra hiệu cho Triệu Lệ Chi và Hạ Oanh Oanh cũng ngồi xuống.

Hạ Oanh Oanh tỏ vẻ ngượng ngùng xấu hổ, nhìn Tư Hạo Hiên đẹp trai ngút trời trong mái tóc ngắn, tim cô ta không kìm được đập rộn lên.

“Nghe nói Tiểu Phương đi du học ở nước Y ba năm, theo học ngành thiết kế, không biết học thế nào rồi nhỉ?”, Âu Dương Như Tuyết mỉm cười tìm chủ đề nói chuyện: “Vừa khéo dưới tên Hạo Hiên có một công ty thiết kế, nếu Tiểu Phương có hứng thú thì sau khi kết hôn với Hạo Hiên, có thể giúp Hạo Hiên quản lý công ty”.

Hạ Phương chớp mắt, giọng nói lạnh nhạt: “E là không được rồi”.

Cô từ chối thẳng thừng khiến nụ cười trên mặt Âu Dương Như Tuyết thoáng chốc chứng đờ.

Hạ Phương uể oải dựa vào ghế, nở nụ cười vô tội thuần khiết: “Tôi không có hứng thú quản lý công ty”.

Công ty của mình cô còn giao cho người khác quản lý nữa là, quá mệt mỏi.

Âu Dương Như Tuyết giật giật khóe miệng: “Cũng được, nhà họ Tư nuôi được cháu và con của hai đứa, cháu không muốn làm thì ở nhà chăm con cũng được”.

Hạ Phương khẽ chớp mắt: “Tôi đâu đồng ý…” kết hôn với anh ta.

“Tiểu Phương, trà này ngon lắm, con uống nhiều vào”, Hạ Khánh Dương sợ Hạ Phương lại nói ra câu gì khiến người khác giật mình nên vội nghĩ cách chặn miệng cô lại.





Hạ Phương nhún vai, cầm chén trà lên, ngước mắt phát hiện Tư Hạo Hiên ở phía đối diện vẫn luôn nhìn mình với ánh mắt thô bỉ ấy.

Ánh mắt cô tối lại, bàn tay cầm chén trà siết chặt, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn lại, không làm gì.

Nghe Hạ Khánh Dương và Âu Dương Như Tuyết nói chuyện cứ vài ba câu là lại nhắc đến mình, Hạ Phương cảm thấy rất nhạt nhẽo.

“Dường như em rất có thành kiến với tôi”, Tư Hạo Hiên liếm đôi môi đỏ, nói bằng giọng điệu giễu cợt.

Hạ Phương: “Không”.

Tư Hạo Hiên ồ một tiếng.

Hạ Phương nói tiếp: “Có thể nói là không có hứng thú”.

“Ha ha…”, Tư Hạo Hiên bật cười: “Em biết có bao nhiêu người muốn gả cho tôi không?”

Hạ Phương lắc đầu.

Tư Hạo Hiên tỏ vẻ đắc ý: “Em không biết cũng không có gì lạ, dù sao em mới về thành phố Giang Lâm, vẫn chưa hiểu rõ tình hình ở đây, đương nhiên không biết thân phận của tôi tượng trưng cho điều gì”.

“Là không muốn biết”, Hạ Phương không khách sáo đâm thêm một nhát dao.

“Hạ Phương, cô đừng có không biết điều, vị trí mợ chủ của nhà họ Tư không phải cô muốn ngồi là có thể ngồi được đâu”, Tư Hạo Hiên nheo mắt, đáy mắt thoáng qua vẻ hung ác nham hiểm.

Hạ Phương nhướng mày: “Ừm, tôi không muốn”.

“Cô!”, Tư Hạo Hiên sầm mặt, đứng dậy bảo: “Đừng có nể mặt mà không biết điều, tôi chịu lấy cô là vinh hạnh của cô đấy”.

“Anh không có vinh hạnh này đâu”, Hạ Phương nói rồi lấy trong túi ra một quyển sổ chứng nhận đăng ký kết hôn: “Tôi kết hôn rồi”.

Lời nói của Hạ Phương giống như tiếng sét, làm nổ tung căn phòng VIP này.

Hai mẹ con nhà họ Tư, ba người nhà họ Hạ đều mở to mắt, kinh hãi nhìn cô chằm chằm.

Hạ Phương mở sổ chứng nhận đăng ký kết hôn ra, lắc lắc trước mặt họ: “Nhìn rõ chưa?”

“Thế, thế này là thế nào?”, Âu Dương Như Tuyết không còn giữ được nụ cười trên mặt nữa, thậm chí bà ta còn chẳng giữ nổi sự tao nhã quý phái của mình mà đập bàn, giận dữ nhìn Hạ Khánh Dương.

“Sếp Hạ có ý gì? Ông dám lừa tôi ư?”

Hạ Khánh Dương sợ tới mức suýt thì ngã khỏi ghế, ông ta vội xua tay: “Bà Tư, không phải như vậy đâu. Con bé này vừa về nước hôm qua, làm sao có thể kết hôn được? Chắc chắn sổ chứng nhận này là giả”.

“Hạ Phương, không được làm bừa nữa, bà Tư và cậu chủ nhỏ để mắt tới con là may mắn của con, mau đưa thứ đó cho bố”, Hạ Khánh Dương nghiêm túc nhìn Hạ Phương.

Hạ Phương nở nụ cười: “Thứ này là thật”.

“Em gái, cho dù em không muốn lấy cậu chủ nhỏ thì cũng không thể lấy hôn nhân ra làm trò đùa như thế chứ”, thấy Tư Hạo Hiên cứ nhìn Hạ Phương mãi, Hạ Oanh Oanh rất khó chịu, đương nhiên lúc này cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội được tỏa sáng.

Cô ta khuyên hết nước hết cái: “Chị biết em thích Anh Đường, nhưng Anh Đường là anh rể của em, em không thể đến với anh ấy được đâu. Cậu chủ nhỏ tuổi trẻ tài cao, lại tuấn tú lịch sự, có thể kết hôn với cậu ấy là ước mơ của biết bao cô gái. Em đừng có phúc mà không biết hưởng, làm cậu chủ nhỏ không vui, cả gia đình ta sẽ không được sống yên ổn đâu”.

Nói rồi, Hạ Oanh Oanh còn không quên nói thêm một câu: “Cho dù em không nghĩ cho gia đình bên này thì cũng phải nghĩ cho người mẹ đang nằm trên giường bệnh của em chứ. Nếu bà ấy biết em làm xằng làm bậy thế này sẽ chết không nhắm mắt đấy…”

Hạ Phương đứng dậy tát cho Hạ Oanh Oanh một cái khiến lớp phấn dày cộp trên mặt cô ta rơi khắp sàn.

“Chị trù ẻo ai chết hả?”, Hạ Phương đen mặt, ánh mắt âm trầm sắc bén như đang nhìn người chết.

Hạ Oanh Oanh cảm thấy toàn thân lạnh run, giống như ở trong hầm băng, hô hấp ngưng lại, cô ta còn không dám cử động.

Hạ Phương cất quyển sổ đăng ký kết hôn đi, lạnh lùng nhìn Hạ Khánh Dương: “Đừng lấy mẹ tôi ra để uy hiếp tôi nữa, nếu không đừng trách tôi tàn nhẫn ác độc”.

Nói xong cô dứt khoát quay người, sải bước bỏ đi.

Âu Dương Như Tuyết tức giận đỏ bừng mặt, trừng mắt lườm theo bóng lưng Hạ Phương, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ngược lại, Tư Hạo Hiên liếm môi cười vô lại: “Rất có cá tính, ha ha ha, con thích”.

Âu Dương Như Tuyết sửng sốt: “Con trai, con nói gì cơ?”

“Con chọn cô ấy”, Tư Hạo Hiên đứng dậy, vuốt thẳng bộ âu phục màu trắng, híp mắt nói: “Thú vị hơn mấy cô gái chỉ mong được sán đến làm quen kia nhiều. Con muốn cưới cô ấy”.

Mặt Âu Dương Như Tuyết lúc đỏ lúc trắng, thấy con trai đi theo Hạ Phương, bà ta trút hết lửa giận lên người nhà họ Hạ: “Sếp Hạ, bà Hạ, mọi người cũng nghe thấy lời con trai tôi nói rồi đấy, bất kể thế nào, trong vòng một tháng, tôi muốn Hạ Phương phải gả cho con trai tôi. Còn…”

Bà ta hếch cằm, bá đạo nói: “Dù chuyện con bé từng kết hôn là thật hay giả, tôi hy vọng mấy người sẽ giải quyết nhanh gọn”.



“Baby, mình xuống rồi đây”.

Sau khi ra khỏi thang máy, Hạ Phương lấy điện thoại ra gọi cho bạn thân.

“Ok, mình lái xe tới trước cửa nhà hàng rồi”, Lucy Mộ Dung nói xong thì đạp chân ga khiến xe phát ra tiếng kít.

“Hạ Phương…”

Vừa ra khỏi cửa nhà hàng, sau lưng Hạ Phương vang lên tiếng gọi của Tư Hạo Hiên cùng với tiếng bước chân đuổi theo vội vã.

Hạ Phương không quay đầu, bước nhanh lên xe rồi đóng sầm cửa lại: “Lái xe!”

“Hú hú…” Lucy Mộ Dung sảng khoái đáp lại: “Đi thôi!”

Chiếc xe nhả ra một làn khói, trong nháy mắt đã lao vút đi.

Tư Hạo Hiên bị khói phả vào mặt nhưng không nản lòng, ngược lại còn nở nụ cười lưu manh: “Có cá tính, sớm muộn gì ông đây cũng sẽ khiến cô phải khóc trên giường van xin!”

“Cháu định khiến ai phải khóc van xin cơ?”

Đằng sau vang lên một giọng nói biếng nhác và quỷ quyệt, giọng điệu nguy hiểm khiến người Tư Hạo Hiên cứng đờ.

Anh ta quay đầu lại thì thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh.

Anh có cặp mày kiếm dài, đôi mắt hẹp dài, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng gợi cảm đang hơi nhếch lên, nụ cười quyến rũ ẩn chứa nguy hiểm.

“Chú, chú út?”

— QUẢNG CÁO —