Lần này biết được Hạ Phương đang ở Kinh Thành thì lập tức kéo cô tới giúp cô ấy kiểm tra, tiếp thêm niềm tin cho cô ấy.
Trên đường đi, Nguỵ Thung đưa Hạ Phương một danh sách: “Mấy năm qua em không ở Kinh Thành, có lẽ cũng không biết ai là nhân vật lớn, không sao, lát nữa cứu xem là được, người nào thật sự không có bản lĩnh, không đạt tiêu chuẩn thì cứ loại là được”.
Hạ Phương nhướn mày: “Yên tâm, em cũng không dễ bị bắt nạt như chị”.
Nguỵ Thung sờ mũi: “Chẳng phải vì mấy năm trước mình vừa mới đứng vững ở Kinh Thành, lại không có người bảo vệ sao, nếu không sao có thể như thế được??”
“Vừa khéo mấy năm đó em lại ở nước ngoài, nếu em ở trong nước thì chị sợ gì chứ?”, nói xong, Nguỵ Thung ôm lấy cánh tay Hạ Phương: “Nghe nói hôm nay chị kế của em cũng tới, sao nào, có cần chị khiến cô ta mất mặt giúp em không?”
Hạ Phương nhướn mày: “Thế thì không cần, nếu chị ta có thể đạt yêu cầu thu nhận học sinh của chị thì cho chị ta đi vào cũng không sao”.
Nhưng Hạ Phương nhớ không lầm Hạ Oanh Oanh học múa chẳng ra làm sao, nếu không có người nhà họ Tần đứng sau giúp đỡ, e rằng cô ta còn không có tư cách tham gia cuộc thi này ấy chứ.
Cho nên không thể có khả năng thông qua khảo sát của Nguỵ Thung được.
Hạ Phương đeo khẩu trang và mắt kính, lúc đi vào nơi khảo sát cùng Nguỵ Thung, những người ở bên trong đều nhìn họ bằng ánh mắt tò mò.
Nguỵ Thung thay đổi dáng vẻ trẻ con khi ở bên cạnh Hạ Phương, trở nên cao quý tao nhã, khí thế trên người khiến người ta không dám nhìn thẳng.
MC đúng lúc ổn định bầu không khí hiện trưởng, sau đó bảo Nguỵ Thung lên sân khấu phát biểu.
Nguỵ Thung cũng không qua loa, cô ấy đứng trên bục chủ trì một cách khí thế, hào phóng nói mấy câu xã giao, sau đó tuyên bố bắt đầu khảo sát.
Người có thể tham gia khảo sát phòng dạy múa của Nguỵ Thung vốn không nhiều, lúc kiểm tra qua mạng cũng đã rớt rất nhiều người, những người còn lại hoặc là có năng lực hơn người, hoặc là có quyền thế.
Từ đầu đến cuối Hạ Phương vẫn luôn ngồi im bên cạnh Nguỵ Thung, còn hai học viên đắc tội Hạ Phương trước đó thì đang nơm nớp lo sợ, lúc thì căng thẳng nhìn thoáng qua Nguỵ Thung, lúc thì nhìn Hạ Phương với vẻ lo lắng, sợ mình sắp bị đuổi đi.
Phải biết rằng bọn họ đã phải cố gắng rất nhiều mới có thể đi vào nơi này học tập.
Dù chi phí học tập ở đây khá cao, nhưng có thể đi vào đây thì bọn họ đã là niềm kiêu ngạo của cả nhà rồi, nếu bị đuổi ra ngoài thì bọn họ…
So với các học viên đang nơm nớp lo sợ thì có vẻ Lưu Vi Vi bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô ả nhìn chằm chằm Hạ Phương, sau đó lại nhìn thoáng qua Hạ Oanh Oanh rồi im lặng đi tới bên cạnh Hạ Oanh Oanh.
“Đúng là trùng hợp, ở đây cũng có thể gặp được chị em cậu”, Lưu Vi Vi vuốt mái tóc dài, cười mỉm nói.
Hạ Oanh Oanh cau mày: “Cậu gặp Hạ Phương à?”
“Gặp?”, Lưu Vi Vi ngạc nhiên nói: “Không phải cô ta ở ngay đó ư, vì sao phải dùng từ gặp?”
Hạ Oanh Oanh thoáng sửng sốt, cô ta đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó nhìn Lưu Vi Vi với vẻ khó hiểu: “Cậu nói thế là sao?”
Vì Hạ Phương đeo khẩu trang và kính râm, ngồi bên cạnh Nguỵ Thung trông có vẻ không quá nổi bật, nên Hạ Oanh Oanh thật sự không phát hiện ra sự tồn tại của cô.
“Người đeo khẩu trang bên cạnh cô Nguỵ chẳng phải là em gái của cậu à? Thế mà cậu không biết sao?”, Lưu Vi Vi tỏ vẻ ngạc nhiên: “Trời ạ, em gái cậu và cô Nguỵ là bạn thân đó, cậu làm chị mà lại không biết?”
Thấy Hạ Oanh Oanh trợn to mắt nhìn chằm chằm sân khấu, ngạc nhiên đến mức sắp rớt cằm, Lưu Vi Vi nở nụ cười hài lòng.
Không thể để một mình cô ả ngạc nhiên được, chẳng phải Hạ Oanh Oanh hận cô em gái này của mình lắm sao?
Cô ta hao tâm tổn trí mới vượt qua được sức ảnh hưởng của em gái trong lòng mọi người, thay thế danh tiếng tiểu tinh linh vũ đạo của em gái tại trường, hôm nay lại có người nói với cô ta em gái là bạn thân của thầy dạy múa đẳng cấp thế giới, hiện tại còn ngồi ngang hàng với người đó, Hạ Oanh Oanh sẽ có cảm nhận gì?
Lưu Vi Vi cười khẩy, bắt đầu chờ mong biểu hiện tiếp theo của Hạ Oanh Oanh!
Cô ả vừa mới đắc tội với Hạ Phương, còn tiện thể đắc tội cả Nguỵ Thung.
Hôm nay đã khó bảo đảm cho mình, muốn thông qua khảo sát nhất định phải cố gắng một trăm hai mươi phần trăm, thể hiện bản thân một cách tốt nhất trên sân khấu.
Cô ả rất tự tin với khả năng múa của mình, dù sao cô ả cũng nhắm vào giải nhất cuộc thi múa, cái khác Lưu Vi Vi không dám đảm bảo, nhưng cô ả rất có thiên phú về khiêu vũ, cũng rất tin tưởng bản thân mình.
Điều kiện tiên quyết là cô ả không làm bừa, không tự tiện đi trêu chọc Hạ Phương và Nguỵ Thung.
Nhưng thấy Hạ Phương ngồi ở đó, cô ả lại rất khó chịu, nhưng chỉ có thể mượn dao giết người, để Hạ Oanh Oanh ra tay.
Thấy nét mặt liên tục thay đổi của Hạ Oanh Oanh, Lưu Vi Vi biết mình thành công rồi.
Cô ả im lặng quay lại chỗ của mình, để mình bình tĩnh lại, bắt đầu chuẩn bị cho màn biểu diễn tiếp theo.
Trên sân khấu đã có học viên tham gia kiểm tra bắt đầu thể hiện bản thân.
Ở thành phố Giang Lâm, Lưu Vi Vi cảm thấy mình đã lợi hại lắm rồi, ít nhất là lợi hại hơn Hạ Oanh Oanh.
Nhưng khi ngồi ở đây, nhìn những người biểu diễn trên sân khấu, cô ả không khỏi cảm thấy áp lực.
Đúng thế, nơi này là Kinh Thành.
Là trung tâm kinh tế chính trị trong nước, là nơi nhân tài đông đúc, sức cạnh tranh đáng sợ.
Ở thành phố Giang Lâm cô ả rất lợi hại, nhưng đến đây lại không thể bằng được những người lợi hại chân chính kia.
Lưu Vi Vi vốn rất tự tin bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Còn Hạ Oanh Oanh bên kia thì đang nhìn chằm chằm Hạ Phương chỗ bàn giám khảo, thấy cô chấm điểm cùng Nguỵ Thung, thậm chí còn dạy dỗ, cô ta không nhịn được siết chặt tay, móng tay cũng cắm sâu vào trong lòng bàn tay.
Tại sao?
Tại sao Hạ Phương lại có thể ngồi ở đó?
Cô thật sự từng múa rất đẹp, cũng có khá nhiều giải thưởng.
Nhưng đã sáu năm trôi qua, hai chữ Hạ Phương đã biến mất khỏi Giang Lâm từ lâu, dù có người biết thì cũng chỉ nhớ cô là một người phụ nữ lẳng lơ.
Một người sáu năm chưa từng lên sân khấu, dù trước đây có lợi hại hơn nữa thì có tư cách gì ngồi đây bình luận chứ?