Chúc Xuyên mê man, giống như rơi vào giấc mộng, có ý thức nhưng không cách nào tỉnh lại được, có thể cảm giác được một bàn tay to mát lạnh đang đặt trên trán mình, rất thoải mái.
Không tự chủ được đụng lên cọ sát làm dịu nhiệt độ trong cơ thể.
Bàn tay đó đón lấy hắn, cái ôm rộng rãi dịu dàng tràn đầy sức mạnh và cảm giác an toàn, khiến hắn gần như không chịu nổi mà buông lỏng cảnh giác hoàn toàn dựa vào, nhưng rồi lại bài xích.
Trong mây mù, hắn như du hành xuyên thời gian và không gian, thời gian dồn nén thành từng mảnh vụn, làm người ta hoa mắt chóng mặt, muốn nắm lấy nhưng không thể giơ tay.
Dùng sức không được, không mở mắt ra được, cả người như bị ngâm trong bể suối nước nóng vô hạn.
Rất nhiều năm trước, có tiếng ve kêu râm ran, cái nắng của mùa hè xé tan bóng cây chiếu thẳng xuống đất, vị ngọt của đồ uống lạnh cùng với mồ hôi của tuổi trẻ hòa quyện vào nhau.
Vào kỳ nghỉ lớn cuối cùng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Chúc Xuyên chỉ ở nhà một đêm rồi trở về trường, bước vào khu ký túc xá hơi ẩm thấp và ngột ngạt, ngón tay đặt nhẹ lên cửa, rón rén muốn cho người bên trong một bất ngờ.
Giọng nói trong ký túc xá vẫn mát mẻ dễ chịu như thường ngày, xua tan đi cái nóng mùa hè, Chúc Xuyên nhìn bát canh bổ trong tay, muốn nghe người đang nói chuyện với ai, chuẩn bị dọa anh bất ngờ.
Hắn trốn ngoài cửa.
"Một phú nhị đại như cậu ta, làm sao có thể nghiêm túc thích tôi. Tôi chưa từng thất bại, không muốn bị cậu ta khuất phục nên cảm thấy có hứng thú, muốn chinh phục, chơi đùa thôi."
"Bên cạnh cậu ta chẳng bao giờ thiết người phụ họa nịnh nọt, tôi không hy vọng cậu ta nghiêm túc với tôi, huống gì cậu ta là beta. Tôi với cậu ta không có quan hệ gì ngoài tình dục, trước kia không có, về sau càng không có."
"Tốt nghiệp xong chúng tôi sẽ chia tay, đường ai nấy đi, việc tôi cúi đầu trước mặt cậu ta là không có khả năng."
"..."
Giọng anh lạnh lùng, Chúc Xuyên trong mơ bị đông cứng đến run rẩy, nước mắt tràn ra trong hốc mắt nhưng không thể rơi xuống, hắn muốn khóc nhưng luôn cảm thấy có thứ gì đó đang chặn lại, cổ họng như bị vướng, hắn không thể phát ra âm thanh nào.
Bạc Hành Trạch chưa bao giờ nói quá mười lời trước mặt hắn, nhưng hắn nói nhiều lời như vậy.
Anh rất rõ ràng, đây chỉ là một trò chơi hợp tác giữa hai người, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này nghiêm túc, cũng không có ý định biểu lộ thành ý.
Hắn thanh tỉnh hơn nhiều, chút tình cảm này chỉ có mỗi mình mơ tưởng, kế hoạch về sau, nghĩ hết biện pháp làm anh vui vẻ, người thiếu niên không biết cái gì gọi là tình yêu, chỉ biết đem những thứ tốt nhất dâng lên trước mặt anh.
Chúc Xuyên được nuông chiều lớn lên, không biết yêu là gì, nhưng hắn cảm thấy mình muốn gì thì đều sẽ cho Bạc Hành trạch, cũng muốn cho Bạc Hành Trạch tình yêu, cho nên cho anh ấy tình yêu.
Không ngờ, những thứ đó của hắn lại chỉ là một sự sỉ nhục trong mắt người khác.
Bát canh thuốc bổ trong tay nặng như ngàn kim, hắn quấn lấy dì giúp việc trong nhà dạy mình cách làm, bị Chúc Hữu Tư cười nhạo cả buổi sáng, giờ phút này hắn lại không cầm vững được.
Chẳng trách Bạc Hành Trạch chưa từng nói "thích" với hắn, anh không có nói dối được, tự nhiên không nói nên lời.
Chúc Xuyên ngẩng đầu cười, nuốt nước mắt vào trong, ném canh vào thùng rác ký túc xá, sau đó cũng không quay lại ngôi trường này nữa.
Hình ảnh dừng lại, sau đó nhẹ nhàng nứt một đường, như một dòng sông chảy theo thời gian.
Hắn gieo mình xuống con sông này hai lần, liều mạng muốn trèo lên bờ, nhưng lại bị một cây rong không biết ở đâu cuốn lấy tay chân, bất kể thế nào cũng không tránh thoát, chỉ có thể giãy dụa ở trên dòng sông này.
Cơ thể dường như nhẹ đi, ngũ quan cũng từ từ khôi phục, Chúc Xuyên khó khăn mở mắt ra, mơ hồ nhìn xung quanh, cổ họng khô khốc.
Trong phòng thiếu ánh sáng không có ai, giống như năm đó một mình nằm trên giường bệnh, trời tối đen như mực, chỉ có Chu Ân Ân khẽ nức nở, "Anh à, anh đau không? Anh ngủ rất lâu rồi, dì xinh đẹp khóc liên tục, làm em không nhịn được khóc theo, anh đừng nghĩ đến cái chết có được hay không? Em xin anh."
Anh khó khăn vươn tay ra, muốn sờ đầu Chu Ân Ân.
Cô dụi dụi cái đầu nhỏ của mình, cẩn thận từng li từng tí sợ đụng đau hắn lại muốn làm nũng hắn, mắt đỏ như con thỏ, mỗi lần bị hắn sờ đầu là lại khóc.
"Anh lớn."
Chúc Xuyên hít nhẹ một hơi thu lại suy nghĩ của mình, không muốn bản thân sa vào quá sâu, thân thế không có sức nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn một chút.
Giấc mơ vô cùng chân thực, thời gian trôi qua không hề mờ nhạt thay vào đó nó kéo dài rất lâu khiến tim hắn như thắt lại, thở không ra hơi.
Đã lâu rồi hắn không mơ thấy cái ngày đó, buộc mình ra khỏi giường, đi dép lê, bật đèn lên, ánh sáng chiếu vào khiến hắn khó chịu, phải đứng chống tường nhắm mắt đứng một lúc.
Bạc Hành Trạch không có ở trong phòng, chắc là còn đang làm việc, vừa vặn có dịp uống thuốc.
Bạc Hành Trạch lúc này đang ở dưới lầu, Chúc Xuyên sốt nặng, anh lo lắng lập tức tìm hỏi ông chủ trong biệt thự có bác sĩ hay không.
"Có có, ban đầu tôi ở đây một mình, nhưng Tiểu Lục nói tôi là người già không an toàn, cho nên nhất định phải đưa tôi một bác sĩ gia đình đến đây. Cậu lên trên trước đi, tôi đi gọi người." ông vội vã chạy ra ngoài.
Bạc Hành Trạch lên lầu, nhìn thấy Chúc Xuyên đang rót nước, anh vội vàng bước tới, giành lấy ấm đun nước, "Sao em dậy rồi, nóng như vậy?"
Chúc Xuyên không tranh luận với anh, dựa vào tủ cười, "Sốt quá thì đi khám bệnh, còn có thể làm gì nữa? Chẳng lẽ gọi chồng tới sao? Anh biết xem bệnh sao? Hả?"
Bạc Hành Trạch thấy hắn còn đang bệnh, không thể tức giận, rót nước nóng ra rồi lấy chút nước lạnh cho ấm, Chúc Xuyên muốn cầm lấy nhưng anh không chịu buông ra, nói hắn cầm không vững cứ nhất định phải bón hắn uống.
"Được thôi."
Chúc Xuyên từ trong túi ra lọ thuốc, rót ra nửa nắm, không khỏi nhíu mày, thuốc chất lên như núi, chia số lượng ra làm ba lần lượt uống.
"Em uống thuốc gì vậy?"
Chúc Xuyên đưa lọ thuốc cho anh xem, "Vitamin, sức khỏe tôi không tốt cũng không phải là anh không biết. Mẹ tôi bắt đầu mãn kinh từ khi còn trẻ nên không muốn tôi uống mấy thứ này để tăng cường khả năng miễn dịch. Anh gặp bà ấy nhớ tỏ ra thương xót tôi một chút."
Bạc Hành Trạch nhíu mày, "Đừng nói."
Chúc Xuyên đè nén đau lòng từ giấc mơ, thản nhiên nói: "Được rồi, không nói, anh làm xong rồi?"
"Ừ." Bạc Hành Trạch đặt chén nước xuống, vươn tay ôm hắn đi đến bên giường đặt xuống, ngồi ở bên giường nắm chặt tay hắn, lúc này mới yên tâm, "Xin lỗi, làm em phát sốt rồi."
"Liên quan gì đến anh?"
"Nếu không phải tại tôi nhất định muốn em trong suối nước nóng, em sẽ..."
"Khụ!" Ông cụ đứng ở cửa nhìn, có chút ngượng ngùng, Chúc Xuyên trầm mặc, kéo chăn chùm kín đầu, "Anh có thể ngậm miệng."
Vị bác sĩ gia đình kia đi tham gia hội thảo y khoa, người đang ở đây là học sinh của ông, là một nam beta còn rất trẻ tuổi, cười ngượng ngùng nhìn Bạc Hành Trạch, sau đó đưa nhiệt kế cho Chúc Xuyên ngậm đo nhiệt độ trước.
Bạc Hành Trạch vén góc chăn ra, thấy người bên trong đã ngột ngạt đến mặt đỏ bừng, không nói lời nào giật chăn bông ra, dỗ dành, "Há miệng đo nhiệt độ cơ thể."
Chúc Xuyên không phải là người không nói đạo lý, há miệng ngậm nhiệt kế, hàm hồ nói: "Chỉ là cảm sốt thôi, cho tôi uống thuốc hạ sốt là được, kéo người đến đây cứ như đi xem khỉ vậy."
Bác sĩ cười phá lên, bị ông cụ trừng mắt nhìn, "Ngậm miệng lại đo nhiệt độ cơ thế đi! Tiểu Bạc quen nuông chiều cậu nhưng tôi thì không, còn mở miệng nữa tôi đánh cậu!"
Chúc Xuyên nháy mắt với Bạc Hành Trạch, bởi vì bị bệnh, đôi mắt đỏ hoe đã phủ một tầng hơi nước, bộ dáng mê người.
Bạc Hành Trạch bình tĩnh lăn yết hầu, nắm tay hắn nói nhỏ: "Ngoan, kiểm tra nhiệt độ xong rồi nói chuyện."
"..." Chúc Xuyên nhắm mắt lại, trong lòng nhủ thầm đến nhìn khỉ thì đến nhìn thôi, ai đời này không bị coi là khỉ một lần chứ.
Bác sĩ lấy nhiệt kế từ trong miệng hắn ra nhìn, "Sốt không nhẹ, 39 độ 7."
Chúc Xuyên cảm thán, "Ai da, đặt cái chảo lên đây còn có thể ốp được một quả trứng."
Bạc Hành Trạch nghe xong nhiệt độ, lập tức nắm lấy cánh tay bác sĩ, "Vậy thì phải làm sao? Cần uống thuốc gì, trong biệt thự có thuốc gì không? Có thể hạ sốt không? Nếu không thì đi bệnh viện?"
Vị bác sĩ bị anh hỏi dồn dập đến choáng váng, cậu vốn tưởng rằng người này kể cả trời sập mặt cũng không biến sắc, kết quả chỉ vì Chúc Xuyên phát sốt mà anh lại lo lắng đến vậy.
Kỳ lạ.
Bạc Hành Trạch thấy cậu không nói lời nào, "Nói."
Bác sĩ bị dọa sợ định thần lại, vội vàng nói: "Không, không cần, tôi có thuốc ở đây, lát nữa tôi sẽ truyền dịch cho cậu ấy.", nói xong chần chờ một chút, thấp giọng hỏi, "Tôi muốn hỏi một chút, trước đố hai người có làm..cái chuyện kia không?"
Chúc Xuyên không nói nên lời, dù sao ông chủ vẫn còn ở đây, định lừa gạt một chút, cũng chỉ là phát sốt thôi, dù sao mấy năm nay hắn cũng quen rồi.
Nhưng Bạc Hành Trạch lại thẳng thắn, "Có."
"Bao nhiêu lần? Cường độ như thế nào? Chúc tiên sinh là beta, sức chịu đựng không bằng omega, không thể tự bài tiết tin tức tố làm dịu, rất có thể bị xé rách." Đoán chừng bác sĩ cũng chỉ hỏi theo mẫu soạn trước, vừa hỏi lỗ tai vừa đỏ lên.
Bạc Hành Trạch cẩn thận nhớ lại, anh không biết.
Chuyện giường chiếu giữa hai người luôn đầy bạo lực mãnh liệt, hình như hắn có kêu đâu nhưng lại dường như không có, việc hai người cấu xé, cắn xé nhau như dã thú dường như đã được mặc định, vẫn luôn như thế này.
Hắn sẽ run rẩy, nhất là khi được ôm lấy ngồi ở phía trên, chẳng lẽ không thoải mái sao?
Bạc Hành Trạch nghiêng đầu nhìn người trên giường, Chúc Xuyên nghe không nổi nữa, dứt khoát nhắm mắt, "Khoảng ba bốn lần."
Bác sĩ đỏ mặt dữ dội, trước nay chưa từng thấy như vậy, nhỏ giọng nói: "Vậy tôi đưa anh thuốc tiêu viêm, dùng cho bên trong, tôi sẽ ghi hướng dẫn."
Chúc Xuyên nhìn bóng lưng chạy trối chết của cậu ta, không khỏi cười khổ, "Da mặt mỏng như vậy sao mà làm bác sĩ? Cũng không bằng sư phụ cậu ta, còn muốn kiểm tra khoang sinh sản của omega."
Ông chủ nói: "Tôi xuống nấu chút cháo, cậu ăn xong dạ dày sẽ ấm hơn."
"Cảm ơn ông chủ, hôm nào tôi sẽ mang bức tranh của Lạc hà đến để lam quà cảm ơn."
Ông cụ trừng hắn, nhưng cảm thấy hiếm thấy hắn ngoan như vậy, nghiến răng nói: "Cậu bớt uống rượu lại, bớt giày vò thân thể mình một chút, so với quà cảm ơn thì tốt hơn nhiều."
Bạc Hành Trạch đứng một bên, cau mày giống như vỏ cây già cỗi, ép ra đường rãnh thật sâu.
"Nghĩ gì thế?" Chúc Xuyên vươn tay về phía anh, đợi lúc anh chần chừ cúi người xuống, tháo kính trên sống mũi anh xuống, sau đó ngẩng đầu hôn lên mi mắt, "Ai không biết còn tưởng tôi mắc bệnh nan ý sắp chết rồi, cười một cái."
Bạc Hành Trạch nắm lấy tay hắn, có vẻ có chút khó nói, cuối cùng vẫn hỏi: "Chuyện đó...tôi thực sự rất kém sao?"