Bạc Hành Trạch nhìn có vẻ như rất nuông chiều hắn, nhưng ở phương diện này chắc chắn sẽ không nhượng bộ, Chúc Xuyên cũng lười tranh luận với anh, bôi thuốc thì bôi thuốc.
Hắn cũng không muốn làm khổ chính mình.
Thuốc không phát huy tác dụng nhanh như vậy, đầu có chút choáng váng, Chúc Xuyên gác chân lên để cho cậu bôi thuốc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Hắn đối với tình yêu vẫn luôn bình bình, mọi sự tình đều là mơ hồ qua đi, sẽ không truy hỏi đến cùng.
Chân tướng sự thật thường không có gì tốt đẹp.
Không cần phải xuyên qua lớp giấy đó, mọi người đều có thể nếm trải phần tốt đẹp nhất của một mối quan hệ trong hòa bình, vậy tại sao không làm.
"Đau không?" Bạc Hành Trạch không dám quá mạnh tay, từng bước khó khăn di chuyển công cụ.
"Không đau, anh muốn làm gì thì làm đi." Chúc Xuyên quay đầu cười với anh, có chút khó nắm bắt khiến hắn càng có vẻ xa cách.
"Về sau tôi sẽ nhẹ hơn một chút, nếu đau có thể nói cho tôi biết, không cần chịu đựng làm theo tôi." Bạc Hành Trạch nói.
Chúc Xuyên cười "Ha", "Tôi khóc anh sẽ dừng lại sao?"
"..." Bạc Hành Trạch không nói gì.
Chúc Xuyên bị anh chọc cười, người này luôn biết mình sai, nhưng lần sau lại vẫn như vậy, bảo anh nhẹ chút thì có thể, nhưng tuyết đối không thể kêu anh dừng lại.
Bạc Hành Trạch đổi đề tài hỏi hắn: "Dương Tích đi mất rồi? Có chuyện sao?"
"Anh cũng biết cậu ta?"
"Có nghe nói."
Bạc Hành Trạch rũ mắt xuống, đương nhiên anh biết, không chỉ biết, còn từng ăn giấm của cậu ta.
Trước kia có khoảng thời gian Nghiêm Huyền rất mê phim cổ trang, Dương Tích là nam chính, cả ngày nói chuyện muốn gả trước mặt anh, về sau, nghe nói là cậu ta dựa vào ông chủ bao nuôi.
Ông chủ là Chúc Xuyên.
Mãi về sau, anh biết rằng đây là tin đồn thất thiết ở giới giải trí mới yên lòng, ánh mắt của Chúc Xuyên tốt như vậy, làm sao có thể coi trọng loại người này, báo chí chỉ toàn tung tin đồn nhảm.
Chúc Xuyên cảm thấy ngứa nên bảo anh dừng một chút, đổi tư thế nói: "Tiếp tục làm đi," rồi lại nói đến Dương Tích: "Cậu ta rất có thiên phú, trời sinh ăn bát cơm này, nhất định tương lai sẽ không kém Lục vĩ Đình."
Bạc Hành Trạch sắc mặt nhàn nhạt, "Trên đời này không thiếu thiên tài."
Chúc Xuyên tán đồng ý kiến, nhìn toàn bộ làng giải trí có rất nhiều người xinh đẹp, diễn xuất tốt, có tài năng lại làm việc chăm chỉ, được đứng trước ống kính là một điều vô cùng may mắn.
"Không nói tới cậu ta nữa, nói đến anh đi, tại sao năm ấy lại vào Hồng Diệp làm việc, với tài năng của anh tám năm sau chắc chắn xây dựng nên một công ty của riêng mình, vì sao lại đi làm công cho người ta?"
Bạc Hành Trạch dừng lại, "Tôi không tốt như vậy.". Truyện Đoản Văn
Chúc Xuyên nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy vẻ mặt anh có chút cứng ngắc, khóe miệng nhếch lên không được tự nhiên rồi lại mím lại, môi mỏng hơi mím lại thành một đường, giống như khống muốn mở miệng.
"Nếu không muốn nói thì thôi." Chúc Xuyên từ trước đến nay luôn không miễn cưỡng hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác, khiến cho mọi chuyện đều lơ là.
Cho dù muốn biết Bạc Hành Trạch tám năm qua như thế nào, hắn cũng sẽ không mạnh mẽ điều tra ra, mọi chuyện đều có vài phần không rõ ràng.
Bôi thuốc xong, Bạc Hành Trạch dùng khăn lau khử trùng lau sạch dụng cụ, quay lưng về phía hắn, khàn giọng nói: "Tôi hại chết người, người đó là Quan Lộ."
"Năm đó...tôi vừa đến nước A, Quản Lộ là học sinh năm nhất cấp ba, chúng tôi cùng nhau phát triển một dự án. Tôi và Liêu Nhất Thành phụ trách động cơ công nghệ, Quan Lộ ở phụ trách đầu tư và xúc tiến dự án, dự án diễn ra rất thuận lợi, nhưng..."
Bạc Hành Trạch nói, hô hấp giống như một con đập bị xuyên thủng, thế nào cũng có thể vượt qua rào cản đó.
"Sau khi Quản Lộ chết, tôi bán dự án cho Hồng Diệp." Bạc Hành Trạch bỏ qua một phần lớn, trực tiếp nói đến cuối cùng, tưởng rằng Chúc Xuyên sẽ hỏi, nhưng khi nhìn lại, hát hiện hắn không biết đã ngủ từ bao giờ.
Có lẽ là trước khi anh nói, cũng có thể là nửa chừng, anh cũng không rõ, đây là những bí mật sâu kín nhất trong lòng anh, cho dù sau này nó sẽ trở thành nhát dao giết chết anh, anh cũng muốn nói với Chúc Xuyên.
Anh hi vọng, mình sẽ có gắng hết khả năng để đối với Chúc Xuyên, anh không có bí mật, không có khoảng cách.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ có hơi thở nặng nề của người bệnh nằm trên giường vì cơn sốt, lúc này hắn cót chút yếu ớt không khống chế được.
Bạc Hành Trạch vươn tay đè ở trên cổ của hắn,đùng lực nhưng lại không nỡ, tỉnh táo lại, "Tôi thật muốn bóp chết em như thế này, để cho em vĩnh viễn không thể rời xa tôi."
Ga trải giường trắng muốt, gối lông ngỗng mịn màng đến mức hắn vùi nửa mặt vào trong đó, lộ ra nửa bên má ửng đỏ, Bạc Hành Trạch cuối cùng thu tay về, chậm rãi cúi xuống hôn.
Lông mi Chúc Xuyên khẽ run lên, tựa hồ sắp tỉnh lại, Bạc Hành Trạch đột nhiên lo lắng lui về phía sau, thấy hắn chỉ là cau mày thì thở phào nhẹ nhõm.
Anh đứng dậy cầm bát cháo mang đi, không cẩn thận va phải lọ thuốc làm nó lăn xuống đất, anh cầm lên nhìn lướt qua, trên đó không có nhãn mác, lọ thuốc pha lê màu oải hương đựng những viên thuốc đủ màu sắc.
Bạc Hành Trạch nhếch môi cười bất lực, ngay cả một lọ thuốc cũng tốt hơn so với những người khác.
Anh đặt lọ thuốc xuống chuẩn bị dọn bát đĩa ra ngoài, nhân tiện hỏi bác sĩ một số lưu ý và kiêng kỵ, bỗng một suy nghĩ lóe lên, anh cầm theo lọ thuốc ra ngoài.
Cậu bác sĩ còn chưa ngủ, sợ nửa đêm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu vừa ngáp vừa xem TV ở tầng dưới.
"Bác sĩ."
Giọng nói Bạc Hành Trạch lạnh lùng khiến cậu từ trên sô pha nhảy dựng lên, "Có, có chuyện gì!"
"...?" Bạc Hành Trạch đưa ra cái lọ, "Cậu giúp tôi xem thuốc trong này có phải là vitamin không?"
Bác sĩ run rẩy duỗi ra hai tay, giống như nhận mệnh lệnh của hoàng thượng, cung kính mở ra lọ thuốc, khịt khịt mũi một cái, "Mẹ kiếp!"
Sau khi nói "a", "Xin lỗi, tôi lanh mồm lanh miệng."
Bạc Hành Trạch không có nhiều kiên nhẫn như vậy, dứt khoát: "Nói chính sự."
"Bình thường mà nói vitamin C là chua chua ngọt ngọt, vitamin B xác thực tương đối hun người cũng có chút đắng chát, nhưng không có loại mùi nặng như vậy." Cậu bác sĩ hít một hơi rồi đưa ra xa, xoa mũi nói: "Tôi tạm thời không thể biết được đây là loại thuốc gì nếu chỉ dựa vào mùi, nhưng tôi có thể khẳng định đây không phải vitamin."
Bạc Hành Trạch suy tư một chút, theo như những gì hắn biết Chúc Xuyên, người này không bao giờ chịu để ý đến thân thể, mang theo vitamin điều bên người là không có khả năng.
Bác sĩ nói: "Hay anh cho tôi vài viên, khi nào thí nghiệm xong tôi sẽ báo với anh?"
"Được."
Cậu bác sĩ lấy ra một viên, cẩn thận bọc lại rồi đưa laiuj lọ thuốc cho Bạc Hành Trạch.
Chúc Xuyên ốm nhiều ngày liên tục, nhưng hắn đã quen như vậy nên hôm sau đã khỏe trở lại.
Bạc Hành Trạch cũng đã qua thời kì mẫn cảm, trong công ty còn có rất nhiều việc chờ anh giải quyết, buổi sáng thức dậy Chúc Xuyên đọc tin tức trước như thường lệ, lươt hotsearch một lượt không thấy nghệ sĩ nhà mình.
"Không có nghệ sĩ nhà mình nên vui vẻ sao?" Bạc Hành Trạch tuy rằng không biết nhiều lắm về ngành giải trí, nhưng cũng biết đại khái, lưu lượng chẳng khác nào tiền tài, không có nghệ sĩ lưu lượng tương đương với sự diệt vong của xã hội.
Chúc Xuyên cười nhạo, "Nghệ sĩ của tôi, không cần xào tin tức, lãng phí."
Bạc Hành Trạch nhíu mày, nhưng không phải là chán ghét mà là ghen tị, Chúc Xuyên tay phải nắm tay đang cầm lái, "Anh ghen với cả trẻ con trong nhả sao? Chua chết đi được."
Trẻ con, trong nhà.
Hai chữ phù phiếm kia không có lý do gì khiến Bạc Hành Trạch mềm lòng, trở tay siết chặt tay hắn, "Tôi không ăn dấm với trẻ con trong nhà, trẻ con có gì mà phải ghen, tôi không có."
Anh kịch liệt phủ nhận, nhưng lại là giấu đầu hở đuôi, Chúc Xuyên cười híp mắt, lúc đang chờ đèn đỏ quay sang ngoắc ngoắc ngón tay, Bạc Bành Trạch chần chừ một lúc rồi cúi gần lại
Chúc Xuyên vươn tay, tháo kính mắt anh xuống, hôn một cái lên mí mắt rồi đẩy kính trở về.
"Thưởng cho anh."
Bạc Hành Trạch hai mắt sáng lên, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, "Em, em vẫn luôn thưởng cho người khác như thế sao?"
"Ôi, chua chết được." Chúc Xuyên dựa vào cửa ghế phụ nhìn anh, khóe mắt cong lên cười, "Đúng là như vậy nha, tôi đều khen người khác như thế. Chẳng qua bởi vì Bạc tổng nhà chúng ta có biểu hiện tốt nhất, đã lâu lắm rồi không có người có thể để tôi khen thưởng, hài lòng hay không?"
Bạc Hành Trạch trong lòng vẫn không vui, muốn chiếm lấy hắn nghe hắn nói chỉ anh mới có sự đặc biệt này, người khác không có.
Anh cũng không muốn làm Chúc Xuyên cảm thấy mình "tính toán chi li", cảm thấy anh quá nhỏ nhen
"Ừm" Hai chữ không thành thật chen vào kẽ răng, "hài lòng."
Chúc Xuyên nhìn anh cười, đôi mày hơi cau lại của anh cũng có vị chua, ngâm nga một bài hát, "Thà làm hắn ngã tiến hồng trần, làm có cảm giác đau người..."*
(*): Trích dẫn ca từ đồng đều xuất từ « người không phải cỏ cây »
Hắn hát bằng tiếng Quảng đông không chuẩn, rời rạc lại lạc giọng nên rất khó để nghe ra hắn hát cái gì.
"Hát cái gì?"
Chúc Xuyên vươn tay bấm vào màn hình, "Người không phải là cỏ cây." Giọng hát chậm rãi truyền ra từ dàn âm thanh của xe, giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến chậm rãi như đang kể chuyện.
Hắn hát theo, "Tại sao người ôm lấy sự tỉnh táo tiền vào giấc ngủ, và dùng máu thịt để thỏa mãn ý thức..."
Bạc Hành Trạch nhìn thoáng qua lời bài hát, "Sớm muộn gì cũng là người qua đường, nhưng tôi mãnh liệt quá phận, vẫn hưng phấn."
Anh với Chúc Xuyên đã xa lạ tám năm rồi, nhưng mỗi lần nghĩ đến anh đều mãnh liệt quá phận, mỗi lần tiếp xúc đều rất hưng phấn.
Giọng hát lạc nhịp và giọng nữ cùng hòa tấu, một người hát, một người hòa hợp, Bạc Hành Trạch vươn tay muốn nắm lấy tay người bên cạnh, nhưng ngay lúc anh chạm vào chuông điện thoại vang lên, anh nắm lấy khoảng không.
Đầu bên kia điện thoại là Chúc Hữu Tư, "Mẹ đang ở sân bay, tối qua gọi cho con không được, đi đâu rồi?"
Chúc Xuyên nghiêng đầu nhìn, "Ở cùng một chỗ với bạc Hành Trạch, tối qua ở biệt thự trên núi nên tín hiệu không tốt lắm, mẹ cứ đến đó đi, ở sân bay đợi con một lát rồi con qua đón?"
Chúc Hữu Tư im lặng một hồi, "Các con chơi đi, mẹ tự mình đi qua."
"Được rồi, mẹ đi đường xa mệt rồi nghỉ ngơi một lát đi, tối con qua đón mẹ đi ăn cơm."
Chúc Xuyên cúp điện thoại mới nhận ra người bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm vào mình, hắn bật cười, "Làm gì, con dâu muốn đi gặp mẹ chồng, khẩn trương rồi?"
Vốn dĩ chỉ là nói đùa, nhưng Bạc Hành Trạch lại nghiêm túc gật đầu, "Ừm, tôi đối với dì ấn tượng cũng không tốt, năm đó..." Anh giật giật đầu ngón tay nhưng lại không nắm tay hắn lần nữa.
"Tôi không muốn xa em thêm tám năm nữa, lâu quá rồi."