Hôn Nhân Chớp Nhoáng Với Bạn Trai Cũ Không Thể Ly Hôn

Chương 57



Chúc Xuyên đi đi lại lại, cố gắng tìm kiếm dấu vết, nhưng lại không tìm ra được một chút sơ sót nào.

"Thầy Chúc, bát cơm chùa này thật khó kiếm." Bạc Hành Trạch cúi đầu dụi trán vào người hắn, hoàn toàn không để ý đến việc đang ở ngoài đường mà ôm hắn vào lòng.

Chúc Xuyên đẩy anh một cái, "Nuôi cũng được, xem biểu hiện của anh."

Bạc Hành Trạch cười tủm tỉm, nắm lấy tay hắn đút vào túi áo khoác, "Vậy từ hôm nay anh phải ngoan, tắm rửa nấu cơm cho thầy Chúc."

"Đừng nhiều lời, tranh thủ giải thích xem anh đã thừa nhận cái gì."

Liêu Nhất Thành nhìn hai người đi xa, trong đầu vẫn còn hình ảnh Chúc Xuyên nhướng mi, gã tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Bạc Hành Trạch muốn giải quyết tôi bằng thủ đoạn cá chết lưới rách này, quá đơn giản, tôi sẽ khiến cậu không thể ngoi lên!" Liêu Nhất Thành quay sang thư ký đến đón: "Có một dự án bị niêm phong thôi mà cho rằng tôi sẽ quan tâm sao? Trước tiên đẩy cậu ta nga khỏi vị trí bây giờ ở Hồng Diệp đi! Không có chỗ dựa này, xem cậu ta lấy gì đấu với tôi!"

"Vâng, Liêu tổng."

Dự án bị niêm phong, lẽ ra cả hai phải về công ty giải quyết, nhưng tin tức từ Hồng Diệp lại đến rất nhanh.

Quá khứ của Bạc Hành Trạch bị phanh phui, từ tuổi trẻ nghèo khó đến chuyện "giết người" khi đi du học, scandal với Từ Ngôn, thậm chí cả các dự án trong 4 năm ở Hồng Diệp cũng bị lôi ra soi mói.

Trong một thời gian ngắn, anh ta đã thay đổi từ một người nổi tiếng về tài chính được mọi người ưu ái thành một kẻ xấu xa sẽ làm bất cứ điều gì vì lợi ích của mình.

Đích thân lão chủ tịch tập đoàn Hồng Diệp ra mặt, sau khi hội đồng quản trị thảo luận và quyết định cách chức chủ tịch điều hành Bạc Hành Trạch, quyết định này hoàn toàn xác nhận "tội ác" của Bạc Hành Trạch.

Internet sẽ phóng đại vô tận những khuyết điểm của một người, dù chỉ một vết nhơ cũng đủ để bị đóng đinh vào thập tự giá và bị đánh đòn liên tục.

Những người xem không quan tâm đến sự thật, họ chỉ muốn tìm một cái cớ để giải tỏa sự thù địch của họ, vì vậy họ hùa theo và chửi rủa.

Anh là người trong giới kinh doanh thế mà lại bị đẩy lên hotsearch, Chúc Xuyên nhìn thấy suýt chút nữa đập nát điện thoại, hắn đá tung cửa bộ phận PR, "Cô cậu vô dụng như vậy còn ngồi đây làm gì, còn không gỡ hotsearch của bà chủ* xuống?"

(*): Đoạn này trong truyện tác giả ghi là "lão bản nương" luôn ý.

Vưu Bồng đang cùng người khác thảo luận về chuyện của Dương Tích, tin tức lần này không chỉ ảnh hưởng đến Chúc Xuyên và Bạc Hành Trạch, mà còn ảnh hưởng đến cả Dương Tích đã tham gia buổi họp báo lần trước.

"Vội cái gì! Không phải là đang nghĩ cách đây sao! Bà chủ quan trọng, nghệ sĩ thì không quan trọng?"

Cơn giận của Chúc Xuyên dịu đi đôi chút, hắn bước tới nhìn màn hình tràn ngập sự ác ý lại muốn chửi tiếp.

Những lời nguyền rủa như "Tại sao tư bản hút máu như Bạc Hành Trạch vẫn chưa chết", "Không phải nói rằng người bình thường ở cùng với anh ta sẽ trầm cảm sao Chúc Xuyên vẫn không bị trầm cảm?" và những lời nguyền rủa khác chồng chất lên nhau.

Còn có một số fan của Dương Tích.

"Bảo bối của em thật đáng thương khi có loại ông chủ vô lương tâm như vậy, đây là cái dự án ngu ngốc gì chứ? Vợ chồng cùng nhau hại bảo bối của em? Mẹ nó vì tiền mà không cần gì nữa sao?"

"Cho nên Dương Tịch và Từ Ngôn chỉ còn cách giả kết hôn, người ta cũng đã hết sức để cứu bảo bối của mày rồi, còn vi phạm đến lệnh cấm vì bảo bối nhà mày còn không biết chừng mực."

Dư luận hỗn loạn đến mức Vưu Bồng không biết bắt đầu từ đâu, nghiến răng nhìn Chúc Xuyên.

Chúc Xuyên: "Đừng nghĩ nữa, tranh thủ làm việc bớt nói nhảm đi."

Vưu Bồng nghiến răng, khẩn trương nói chuyện với bộ phận PR bàn biện pháp đối phó, Chúc Xuyên ra ngoài gọi điện cho Viễn Ca.

"Mới ngủ dậy." Viễn Ca ngáp một cái.

Chúc Xuyên nghi hoặc nhìn thời gian, bốn giờ chiều mới ngủ dậy, "Anh gọi điện cho tôi có phải là vụ ảnh chụp có kết quả rồi không? Ai chụp?"

Viễn Ca nói: "Anh cậu cũng không thần đến mức đấy, nhưng ip gọi cho Dương Tịch đã từng đăng một bài trên diễn đàn đại học nước A,..." Chúc Xuyên không kiên nhẫn trực tiếp ngắt lời: "Nói vấn đề chính."

"Quan Lộ."

"...Hết rồi?" Chúc Xuyên giật mình.

"Hết rồi, chẳng phải cậu muốn nói vấn đề chính sao." Viễn Ca nói xong trực tiếp cúp điện thoại, Chúc Xuyên nhìn tín hiệu ngắt máy nói: "Ai da, tính tình khó chịu vậy sao."

Chúc Xuyên úp ngược điện thoại lên bàn, hai tay chống cằm suy nghĩ.

Quan Lộ làm mọi cách để chụp ảnh Dương Tích, sau đó thông qua Dịch Hiền dụ dỗ hắn hợp tác, sau đó hôm nay lại báo cáo dự án này là phi pháp để lôi hết những dự án trước đây của hắn.

Đây không phải là lừa người sao, Quan Lộ chết rồi.

Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Bạc Hành Trạch kể cho hắn nghe mọi chuyện năm đó.

Ngày Quan Lộ nhảy lầu chính là ngày hắn vào phòng phẫu thuật, hắn cũng biết được vì sao anh không đến, anh thực sự không biết.

Bạc Hành Trạch ôm lấy hắn xin lỗi: "Thật xin lỗi, nếu biết em đang làm phẫu thuật, cho dù là biển lửa gươm đao, anh cũng nhất định quay lại cùng em."

Chúc Xuyên ôm lại anh, "Anh, lúc vào phòng phẫu thuật em đều chỉ nghĩ đến anh, trong lòng em anh chừa từng biến mất."

Bạc Hành Trạch vì câu đó của hắn mà lòng mềm nhũn, "ừm" nhẹ một tiếng, cuối cùng kể lại mọi chuyện, bị Chúc Xuyên mắng: "Vậy mà bây giờ anh mới nói! Em còn tưởng rằng vừa rồi ở trong đó anh đã thừa nhận chuyện không nên không thừa nhận."

Bạc Hành Trạch oan ức, "Thật ra anh đã nói với em rồi, nhưng hôm đó em ngủ vì sốt nên không nghe thấy."

Chúc Xuyên giật mình, "Lần đó ở biệt thự?"

"Ừm, về sau lại xảy ra một số chuyện, anh sợ em biết rồi sẽ không cần anh nữa cho nên không dám nói." Bạc Hành Trạch che giấu "sự mềm yếu" của mình một chút nào, dừng một chút nói: "Để Liêu Nhất Thành tổn thương đến em rồi."

Chúc Xuyên bây giờ cơ bản đã chắc chắn cuộc gọi cho Dương Tích này phải là Liêu Nhất Thành, dù là hại Dương Tích hay hại mình, đều là để lôi kéo Bạc Hành Trạch vào cuộc.

Chỉ là Bạc Hành Trạch mềm lòng, không chịu trói buộc nên mất việc vì Nhất Liêu Thành, bao nhiêu năm vất vả như vậy đều uổng công.

Dương Tích không sao, khoảng thời gian này công ty chuẩn bị một số hậu trường của chương trình tạp kỹ và ảnh chụp nửa thật nửa giả.

Còn "vô tình" bị soi ra từ người quản lý, Dương Tích đi vòng nửa thành phố, đích thân xếp hàng mua thuốc cho Từ Ngôn.

Đây không phải là vấn đề lớn chỉ là khoảng thời gian này Bạc Hành Trạch phải chịu rất nhiều oan ức.

Ngày ba bữa tự mình nấu cơm đưa đến công ty hắn rồi nhìn hắn ăn, ăn xong kéo hắn vào lòng hôn một cái, sắp đến giờ thì giục hắn đi uống thuốc, sau đó dựa theo hướng dẫn của bác sĩ Từ kiểm tra tình trạng thân thể hắn rồi ghi chép cụ thể.

Tự giác ở phòng làm việc, trừ hôn ra thì không có bất kỳ hành động nào khác, như một quân tử nghiêm khắc với bản thân, nghiêm túc giặt giũ, nấu cơm ăn bám.

Anh còn tranh thủ thời gian mua quà đầy tháng cho con của Kiều Tẫn, tiện chọn hai chiếc váy đưa đến Phó Gia cho Lệnh Ý.

Nhân dịp sinh nhật Chúc Hữu Tư, anh đích thân đến quầy chọn một chiếc khăn lụa đẹp nhất và gửi qua đường bưu điện.

Chúc Xuyên nghĩ, nhất định phải tìm cách giải oan cho anh, không thể để anh suốt ngày làm bảo mẫu cho mình oan ức như vậy.

Bạc Hành Trạch tuy không nói ra nhưng trong lòng nhất định rất nhục nhã.

Chúc Xuyên về đến nhà, nhìn thấy trên đất bừa bộn cùng với một thợ trang trí sắp đi ra đến cửa, đi tìm Bạc Hành Trạch, chỉ tay, "Anh phá nhà à?"

"Em về rồi, em đói không?" Bạc Hành Trạch giúp hắn cởi áo khoác treo lên, rất tự nhiên nắm lấy tay hắn, ôm vào lòng, "Tối nay ăn canh cá, anh hầm rất lâu đấy."

Chúc Xuyên khẽ ngửi người anh, "Chiều nay anh đến Diêm Thượng Nguyệt à?"

"Ừm."

Chúc Xuyên xoay người ngồi lên người anh, cố ý cọ cọ người, "Sao, mấy em gái ở đấy thế nào?"

Bạc Hành Trạch híp mắt cười, "Không tệ."

Kể từ khi bị "sa thải". Chúc Xuyên sợ mấy lời đồn đại chửi bới trên mạng ảnh hưởng đến anh nên để anh đến quản lý Diêm Thượng Nguyệt, Nguyên Nguyên còn quấn lấy kể cho anh giảng giải cho anh, không ngờ anh lại thực sự quản lý được.

"Tổng giám đốc tập đoàn Hồng Diệp đi quản lý hộp đêm."

Bạc Hành Trạch vòng tay xoa xoa khớp ngón tay hắn chơi đùa, "Cơm chùa ăn thực sự rất ngon, nhưng cũng sợ thầy Chúc đến lúc nào đấy gặp được người trẻ đẹp hơn sẽ không cần anh nữa."

"Ai đẹp bằng Bạc tổng nhà chúng ta chứ, hiện tại là đóa hoa đẹp nhất ở Diêm Thượng Nguyệt." Chúc Xuyên cúi xuống như muốn hôn anh, thế nhưng lại đổi ý.

Bạc Hành Trạch khẽ giật mình, thấy hắn muốn hôn thì mỉm cười, không ngờ hắn không có hôn.

Lúc sau mới biết được hắn trêu đùa mình, anh một tay ôm lấy gáy hắn đè xuống biến trò đùa của hắn thành sự thật, tay kia lần mò lên sờ sờ eo hắn, thấy eo hắn cứng đờ mới hạ giọng nói: "Còn nghịch như thế nữa anh làm chết em."

Tai Chúc Xuyên nóng lên, "Tối hôm qua anh lại lén đọc tiểu thuyết gì?"

Bạc Hành Trạch nói: "Một chủ đề mới gọi là thống trị và thần phục, rất thú vị."

Chúc Xuyên chưa đọc, nhưng nghe nói hẳn là một chủ đề rất ngọt ngào, bị tình yêu chi phối mà đầu hàng, tác giả thật biết chơi, chủ đề lãng mạn như vậy cũng có thể tưởng tượng được.

Hắn khẽ nhúc nhích mông, cảm giác chỗ mình đang ngồi đã hơi thay đổi, đêm nay hắn nhất định phải tận lực phá giới.

Ai ngờ đối phương chỉ muốn hôn hắn, xong thì nghiêm mặt kéo hắn lên, "Ăn cơm."

"..."

Tắm xong, Chúc Xuyên định quyến rũ anh nên chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi, đi chân trần đến phòng làm việc.

Bạc Hành Trạch đang nghe điện thoại, hắn nghiêng đầu nghe được vài câu.

Lục Hàm Châu đầu bên kia cười cười: "Chẳng cần lo lắng gã, gã ta cũng chẳng không chơi lại. Chỉ là anh không sợ thầy Chúc nhà anh biết được chính anh đem cậu ấy tới cục cảnh sát sao? Không sợ cậu ấy không cần anh nữa?"

Bạc Hành Trạch cũng cười, "Sợ chứ, cho nên kế hoạch lần này của Lục tổng chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại."

"Thật giỏi, vì để giải quyết Liêu Nhất Thành cùng Dịch Hiên cùng lúc mà mạnh mẽ xé nát vết sẹo, không sợ đau sao."

Bạc Hành Trạch nói: "Không hẳn."

Chúc Xuyên ở ngoài cửa nghe ngóng một hồi, lúc nghe thấy nhắc tới Lục Hàm Châu mới gõ cửa, Bạc Hành Trạch cúp điện thoại, mỉm cười nhìn người đi tới, "Sao vậy?"

Chúc Xuyên đi tới ngồi lên đùi anh, dùng ngón tay nhéo cằm anh nâng lên, nhẹ giọng hỏi: "Anh, anh và Lục Hàm Châu có âm mưu gì sau lưng em sao?"

"Hỏi cậu ta là Kiều Kiều có thích quà của chúng ta không."

Chúc Xuyên biết hắn nói dỗi, híp mắt cười: "Ừm, sau khi Ân Ân ra mắt sẽ không ở căn nhà kia nữa, em thấy nếu để không thì thật lãng phí, không thì..."

Bạc Hành Trạch ôm hắn vào lòng, cúi đầu.

"Thầy Chúc, đêm nay muốn anh hầu hạ sao? Ăn chùa lâu vậy rồi tất nhiên sẽ hầu hạ em thật tốt, phòng ngủ chưa trang trí xong hay là mình làm ngay ở phòng làm việc đi? Gần đây Nghiêm Huyền gửi rất nhiều video, rất thú vị."

Chúc Xuyên trong lòng tự nhủ: Chỗ đó là em đưa cho cô ấy.

Gần đây anh cứ như hòa thượng ăn chay, khổ chết ông đây rồi.