Hôn Nhân Hợp Đồng, Mình Yêu Nhau Nhé

Chương 27: Anh Là Của Em!



“ Em thích anh..nhưng anh thích Thái Đình...huhu...anh thích chị ấy....”

Doãn Đức Vịnh bật cười, mặc cho Phương Triều Anh nức nở đáng thương, tâm trạng hiện tại phấn khích vô cùng.

“ Ai bảo với em, anh thích Thái Đình? Người anh thích là em! Nên không khóc nữa nhé! ”

Anh thích Thái Đình...hức...anh thích chị ấy...hức... "

“ Không thích, hiện tại anh không có thích Thái Đình.

"

Doãn Đức Vịnh đưa tay vuốt ve cưng nựng gò má, kiên nhẫn dỗ dành một cô gái đã hai mươi ba tuổi. Sau đó, khi thấy cô có phần ổn định và ngoan ngoãn, nên anh đã đỡ cho nằm xuống giường, nhỏ nhẹ lên tiếng:

“ Ngoan, nằm xuống đi ngủ, đừng quậy nữa! ’

Thế nhưng, Phương Triều Anh lúc này lại chuyển sang nũng nịu, nhất quyết ôm chặt cần cổ của Doãn Đức Vịnh không cho anh đứng thẳng người lên, khuôn mặt lẫn đôi môi đều vô cùng gần kề sắp sửa va chạm, hơi thở của cả hai hiện tại đã xoắn xuýt vào nhau.

Lúc này, yết hầu của anh bất giác chuyển động trượt lên hạ xuống, tầm mắt di chuyển đến đôi môi căng mộng ấy, đồng tử đen láy kia cũng dao động trông thấy.

‘Buông tay ra nào, để anh đi pha trà giải rượu cho em nhé, ngoan!”



Vừa nói, Doãn Đức Vịnh vừa gỡ tay của Triều Anh ra khỏi. Anh sợ cứ tiếp tục va chạm da thịt thế này mình sẽ mất kiểm soát, có thể lợi dụng bất cứ điều gì nhưng chuyện kia sẽ không, phải nhận một lời đồng ý lúc cô tỉnh táo nhất. Giờ đây, cô như một đứa bé hai, ba tuổi, nói rồi thì quên rồi, tâm trạng thay đổi liên tục lúc khóc lúc cười, khi sáng chắc chắn sẽ chẳng nhớ những chuyện xảy ra, nên anh không muốn biến mình trở thành ‘kẻ tiểu nhân"* Không...không...không cho anh đi tìm Thái Đình...em không cho...”

‘Không có, anh xuống bếp lấy nước cho em.

"

Phương Triều Anh càng lúc càng siết chặt hơn nữa, cứ lầm bầm trong miệng hai chữ ‘ không cho ', đôi môi anh vì thế đã ma sát lên một bên gò má đỏ lựng của cô, sự mềm mại và thơm tho của da thịt khiến tính thú trong anh trỗi dậy mãnh mẽ. Mặc dù đã chống đỡ hai tay dưới nệm tạo khoảng cách, nhưng vòng một ngồn ngộn cao vút kia cứ thế va chạm vào người anh, thực sự rất khó để kiềm chế.

“ Bỏ anh ra đi, nếu không đêm nay..."

Với người đàn ông thực thụ, đương nhiên sẽ có phản ứng sinh lý khi đụng chạm da thịt. Và lúc này, Doãn Đức Vịnh thở ra một hơi mạnh bạo, khó nhọc, sau đó ngấu nghiến đôi môi của đối phương.

Phương Triều Anh không chỉ nằm yên, mà còn phối hợp cùng với người đàn ông ấy, làm những điều lúc tỉnh táo chẳng đủ can cảm. Tuy nhiên, Doãn Đức Vịnh vẫn còn xót lại chút ít lý trí, lập tức dứt khoát dứt ra và kiên quyết gỡ tay ngồi thẳng người dậy, nhịp thở vô cùng bấn loạn nặng nề, lồng ngực phập phồng thấy rõ, vừa nhắm mắt định thần vừa hít lấy một hơi thật sâu điều chỉnh cảm xúc.

“ Em ngủ đi, đừng làm loạn nữa, anh sắp không duy trì nổi rồi! ”

Nhưng mà, Triều Anh càng thêm càng quấy, rướn người ngồi dậy xô đẩy Doãn Đức Vịnh ngã ngửa xuống giường, sau đó mạnh dạn nghiễm nghiêm ngồi lên, đôi mắt lờ đờ lảo đảo nhìn anh rồi nằm phịch đè xuống cơ thể cao to vạm vỡ ấy, giọng điệu say rượu cất vang:

‘Không cho anh đi tìm Thái Đình...anh là của em...anh là của em...

"



‘Em muốn uống rượu nữa không? Anh đi lấy rượu cho em uống nhé! Nào, rời khỏi người anh ngay lập tức. ”

Doãn Đức Vịnh kéo ra bao nhiêu thì Phương Triều Anh ghì chặt bấy nhiêu, lắc đầu từ chối bám dính lấy đối phương, mùi hương cơ thể khiến cô mê muội thích thú, đôi môi chu ra dụi dụi vào cần cổ của anh hít thêm, tất nhiên chạm vào yết hầu nam tính ấy.

Chưa dừng lại bấy nhiêu đó, bỗng dưng Triều Anh bật người ngồi thẳng, nhún nhún trên người của anh cứ như đang chơi cưỡi ngựa, khuôn mặt mụ mị đắm chìm trong cơn say.

“ Sau này không cho anh quan tâm chị ấy...không cho anh đến gần Thái Đình...không cho...không cho tiếp xúc...anh là của em...của em!”

Sợ dây kiềm chế của Doãn Đức Vịnh đứt phụt như xe mất thắng, để cho cảm xúc của anh lau đến. Thế là, anh nhanh chóng chuyển động cơ thể và mạnh bạo để Triều Anh nằm xuống đè ép dưới thân, lên tiếng:

“ Là em tự chuốc lấy, anh đã từ chối nhiều lần lắm rồi, nếu thêm nữa thì anh phải xem lại chính bản thân mình.”

Quả thật, nếu không phản ứng, thì anh chắc chắn có vấn đề, có thể chẳng phải đàn ông...

Vừa dứt câu nói trên, đôi môi Doãn Đức Vịnh lần nữa ngấu nghiến lấy đôi môi Phương Triều Anh, bàn tay lần này trở nên lưu manh hơn hẳn, rà soát chu du khắp nơi trên cơ thể mĩ miều nóng bỏng của đối phương, vén lên làn váy rồi chạm vào trực tiếp vuốt ve phần đùi, da thịt mềm mịn làm anh tăng thêm hứng thú.

"Um...um..."

'Bây giờ em hối hận cũng đã muộn rồi, em muốn ‘ anh là của em’ phải không? Vậy thì....đêm nay anh sẽ là của em! ”

“ Phải...em muốn...muốn anh là của em...”