Nghe thấy lời của Viên Hân quả thật không sai nên Minh Thành đành phải chuyển bước sang phòng ban marketing. Tin tức phu nhân đi thăm nhân viên đã được truyền đi khắp nơi. Vì thế phòng ban được quản lý dưới trướng của Tuấn Triết cũng đang trông ngóng ra bên ngoài.
“Phu nhân tới rồi. Mọi người thẳng cái lưng lên.”
Trưởng phòng vừa nhìn thấy bóng dáng của Minh Thành bước ra từ thang máy thì lập tức ra hiệu với những người khác. Họ đồng thời tập trung vào máy tính trước mặt và điên cuồng gõ phím dù họ biết họ chỉ làm ra những thứ vô tri. Nhưng họ là những con dân của marketing nên trí sáng tạo và xử lý tình huống đều nắm trong lòng bàn tay.
Viên Hân cảm nhận được sức nóng và sự nhiệt huyết tỏa ra từ phòng ban marketing nên thầm khen ngợi: “Thật tuyệt!”
Sẽ chẳng ai ở đây biết được Viên Hân đã từng là sinh viên chuyên ngành marketing và tốt nghiệp với loại xuất sắc. Cô là sinh viên luôn được vinh danh năm tốt của trường, ngoại ngữ cũng chẳng thua kém ai. Tổ chức sự kiện, lên kế hoạch quảng bá sản phẩm hay tiếp thị thì cô đều đã từng làm qua và nhận được lời nhận xét có cánh.
Tuy nhiên sau khi kết hôn với Thành Luân, Viên Hân đã khép lại tất cả những thứ từng là đam mê của cô. Bây giờ nhìn người khác đang thực hiện chúng khiến lòng cô bồi hồi không ít. Vì thế cô không tự chủ được mà bước vào bên trong, lẳng lặng nhìn họ chỉnh sửa và thiết kế biểu ngữ quảng cáo.
Viên Hân đi tới gần chỗ của nhóm các cô bé thực tập sinh, thấy họ vẫn đang đau đầu trong việc chọn màu và kết cấu phù hợp thì bảo:
“Có thể cho tôi thử không?”
“À… Vâng ạ. Mời phu nhân ngồi ạ.”
Một trong số đó đứng lên nhường ghế cho Viên Hân. Cô xem sơ lược qua một chút, cũng hỏi thử yêu cầu và tông màu của sản phẩm sắp tới. Sau khi được tường thuật lại, cô bắt đầu di chuyển chuột và bàn phím. Ngọn lửa đam mê lần nữa cháy bừng trong tâm trí của cô. Dường như chúng đang đưa cô về với những tháng ngày đắm mình trong thời hạn công việc. Dù nó áp lực nhưng chứng tỏ được cô đang sống thật với bản thân.
Những nhân viên bắt đầu tập trung lại và xem phu nhân chủ tịch làm việc. Họ nhìn màn hình mà trầm trồ không ít. Hiện tại đã có không ít người thiết kế và vẽ vời trên bảng vẽ điện tử kèm bút cảm ứng, không khác gì việc vẽ lên tờ giấy trắng. Tuy nhiên tất cả thao tác của Viên Hân đều bằng chuột và bàn phím, dù vậy các đường nét đều vô cùng chuyên nghiệp. Đây là đẳng cấp của các đàn anh đàn chị đi trước.
Thậm chí nếu không phải trên các ứng dụng phần mềm photoshop hay illustrator mà là trên painter thôi thì cô cũng có thể tạo nên kiệt tác.
Phu nhân của họ quả thật không phải dạng vừa!
Trưởng phòng còn âm thầm rót một ly nước để bên cạnh Viên Hân. Lần này dự án có được thông qua hay không thì đều nhờ đến sự góp sức của phu nhân. Thấy cô tập trung như thế nên họ càng phải cố gắng hết mình. Vì thế tiến độ làm việc của phòng ban marketing hôm nay tăng vọt thấy rõ.
“Thật ra đây chỉ là sơ bộ thôi. Vẫn còn nhiều cái cần chỉnh sửa, chẳng hạn như…”
Viên Hân vừa thao tác trên máy, vừa chỉ dẫn cho thực tập sinh cũng như các nhân viên khác. Cứ như cô đang mở một buổi học cấp tốc nho nhỏ.
“Vậy còn lại giao cho mọi người nhé, nếu mọi người thấy thiết kế này ổn.”
“Quá ổn mới đúng chứ phu nhân. Cảm ơn phu nhân rất nhiều.”
Mọi người nở nụ cười nhiệt huyết, thậm chí còn muốn ôm hôn phu nhân nhiều cái.
“Tôi chỉ nổi hứng dọc một tí thôi. Không làm tốn thời gian và công sức của mọi người là được rồi. Mọi người tiếp tục làm việc đi nhé.”
Viên Hân không dám nhận công trạng gì cả. Cho tới khi đi vào trong thang máy, cô mới âm thầm siết chặt bàn tay của mình. Tay cô vẫn chưa hoàn toàn hết run rẩy. Có lẽ là vì lâu ngày không đụng tới nên thao tác có phần cứng ngắc hơn và quên đi một số thứ. Nếu là lúc trước có lẽ cô đã làm được thêm nhiều chi tiết khác. Hay có lẽ cũng là vì cô đang hưng phấn quá độ đến mức không kìm nổi bản thân.
Minh Thành đứng ở bên cạnh vẫn giữ nguyên sự im lặng. Cậu ta cũng từng nhìn thấy qua bằng cấp và thành tựu của Viên Hân, nhưng đến tận hôm nay mới chứng kiến thực lực thật sự. Thật khiến cậu ta phải khâm phục đôi chút!
Minh Thành: /Phu nhân đã thu phục lòng dân chỉ bằng một vài thao tác chuyên nghiệp./
Tuấn Triết: /Em ấy vừa ghé phòng ban của tôi sao? Sao cậu không giữ lại lâu hơn?/
Thành Luân: /Cậu định chiếm dụng thời gian của công ty à? Nãy giờ vẫn chưa thấy cậu quay về./
Tuấn Triết: /Nếu không phải do cậu bắt tôi mua cà phê cho cả công ty thì tôi đâu có cần đứng chực ở quán như thế này tới giờ. Còn không cho tôi mang người theo./
Thành Luân: /Tôi sợ vợ của tôi sẽ bị cậu lây thói xấu nên tốt nhất để cậu cách xa chút./