Thành Luân tan làm sớm, kiên quyết muốn cùng Viên Hân đi ăn cơm chiều. Cô thấy mình cũng chẳng làm anh thay đổi được nên đành phải chấp thuận. Dạo gần đây thời gian để cô suy nghĩ về kế hoạch tương lai dường như đều bị anh chiếm lấy. Kiếp trước, cô có cả khối thời gian ở một mình thì lại đu bám theo anh.
Nghĩ lại chỉ thấy nực cười!
“Vẫn ổn ạ.” Cô nhẹ nhàng đáp lại.
“Nói vậy là em thấy công ty nhà mình vẫn còn ít tầng lầu và phòng ban quá nhỉ. Nếu vậy anh phải mở rộng thêm rồi.”
Thành Luân đánh tay lái, bâng quơ nói ra một điều khiến Viên Hân sững sờ. Mở rộng thêm công ty là điều hệ trọng và cần thêm nhiều cải cách nhưng qua miệng anh thì nó không khác gì việc mua thêm một cái bánh vậy.
“Thật ra cũng có chút mệt.” Cô nhanh chóng thay đổi lại câu trả lời của mình.
“Vậy thì anh phải đưa bà xã đi tẩm bổ rồi. Em muốn ăn gì?” Anh hỏi ý cô khi cả hai đang đứng chờ đèn đỏ.
“Cứ theo ý anh đi ạ.” Cô đã quen với việc đi theo sở thích của anh nên hiện tại ăn gì mà chẳng được. Cô nào phải một người kén chọn.
“Anh nhớ gần đây có một quán lẩu mà em với bạn bè hay lui tới lúc trước. Em có muốn ôn lại kỷ niệm không?” Anh quay sang nhìn cô, tỏ vẻ vô tình cả hai đang ở gần nơi đó.
Viên Hân nghe thấy thế thì mới nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Chiếc xe băng băng trên đường từ lúc nào đã tới những ngõ phố quen thuộc của thời học sinh. Nghĩ tới tiệm lẩu mình cùng bạn bè thường thưởng thức mỗi khi kết thúc tiết học thì chợt nuốt nước miếng.
“Thật ạ?” Giọng điệu của cô có chút cao, chứng tỏ cô có chút phấn khích.
Thành Luân mỉm cười, một tay cầm vô lăng, một tay xoa nhẹ đầu cô yêu thương. Hành động này như hai mũi tên đồng thời cắm vào tim cô. Anh rất ít khi cười tươi như thế, thông thường cũng chỉ hơi nhoẻn khóe miệng hay thể hiện sự thích thú qua ánh mắt. Sau khi kết hôn, cô cũng chẳng còn có dịp nào chứng kiến nó.
Có duy nhất một lần là khi nhìn thấy bức hình anh đang cùng Đan Vy ngồi ăn cùng nhau trong một nhà hàng xa xỉ. Cô nhận ra người có thể đem lại nụ cười cho anh chưa từng là cô.
Vậy mà bây giờ anh lại cười tươi như thế. Bỗng khiến cô trở nên mơ mộng. Có phải cô vừa làm gì đó khiến anh vui không? Việc đó là gì?
“Sao thế? Mặt anh dính gì à?” Anh cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của cô nên hỏi.
“Không ạ. Chỉ là em thấy anh cười rất đẹp.” Cô nhẹ nhàng trả lời, giọng nói có chút chua xót khi nhớ lại những chuyện ở kiếp trước.
“Vậy sao? Vậy anh sẽ cười nhiều hơn khi ở trước mặt em.” Anh quay sang nhìn cô, lại tặng thêm một nụ cười khác.
Viên Hân gật đầu, xem như đây là phần bồi thường cho việc cô sẽ rời đi đi. Cô chẳng mong cầu gì hơn ngoài một chút lòng tốt đến từ Thành Luân. Mong anh sẽ giữ vững trạng thái này mà mau chóng để cuộc hôn nhân này kết thúc.
Thành Luân nhanh chóng lái xe tới quán lẩu. Bước xuống xe, Viên Hân không khỏi có chút cảm thán mọi thứ thay đổi nhanh thật. Mới ngày nào nó chỉ là một quán lúp xúp nhỏ chỉ chứa được vài người khác thì hiện tại đã mở rộng, khang trang hơn có tận hai tầng lầu.
Anh nắm tay cô dẫn vào bên trong. Phòng riêng đã được anh đặt trước nên nhân viên nhanh chân hướng dẫn một đường.
“Chỗ này có vẻ làm ăn rất phát đạt.”
Cô nhìn cách bày trí thì khá hài lòng. Nhưng cô sẽ không biết được chính anh là người đã đầu tư vốn vào và trở thành một trong số người chủ ở đây. Lí do là vì anh đã từng thấy cô rất nhiều lần bước vào nơi này.
“Chắc do đồ ăn ngon nên người chủ mới mở rộng thêm.”
Anh cũng chẳng tiết lộ, ngược lại đưa menu qua cho cô.
“Em muốn ăn loại lẩu nào thì cứ chọn đi.”
Viên Hân nhận lấy. Nhìn cách trình bày chợt thấy khá quen thuộc, dường như có chút giống kiểu cách của công ty Thành Luân. Cô hơi ngước lên nhìn anh nhưng rồi lại thôi, dù sao có những chuyện cô không nên hỏi quá nhiều, tránh để tương lai lằn nhằn nhiều vấn đề.
Chẳng phải Đan Vy từng bảo rất thích ăn lẩu sao. Cô ta cũng đã từng tới đây và khen đồ ăn ở đây khá ngon. Có lẽ vì thế mà anh đã đầu tư vào chỉ vì chờ đợi cô ta một ngày sẽ quay về.
Nghe thật chua xót làm sao!
Viên Hân gạt suy nghĩ qua một bên, quyết định hôm nay sẽ ăn bù cho những ngày tháng ăn thanh đạm khi ở bên Thành Luân. Vì thế, cô chọn ra một ngăn lẩu dưỡng sinh dành riêng cho anh, một ngăn lẩu cay cho bản thân.
“Cứ theo lời em ấy nói. Đa phần lên thịt bò và hải sản giùm tôi nhé.”
Anh đưa lại menu cho nhân viên và căn dặn thêm vài điều. Dù vậy chính anh cũng khá tò mò khi cô lại kêu loại lẩu cay như thế. Thông thường, cô đều làm cho anh những món thanh đạm nên anh cứ tưởng cô sẽ chẳng bao giờ đụng vào thứ nồng mũi như thế.