Hôn Nhân Tội Lỗi: Sưởi Ấm Con Tim Đầy Vết Cắt

Chương 20: Em Muốn Đi Làm!



Tuy nhiên tất cả chỉ là do Thành Luân suy nghĩ. Anh biết Viên Hân có tình cảm với mình nhưng chẳng nhận ra cô đã hy sinh bản thân thế nào cho đoạn tình cảm hèn nhát này. Điều anh tưởng chính là định mệnh đã buộc họ đến bên nhau, nên dù anh có cố lạnh nhạt cỡ nào cũng vô ích. Vì thế thay vào đó, anh sẽ cho cô tất cả mọi thứ của anh.

Nếu Viên Hân biết được điều này thì có lẽ sẽ vui mừng đến mức ăn chơi bảy ngày bảy đêm. Nhưng đó chỉ là việc của kiếp trước. Còn hiện giờ dù khi Thành Luân có thẳng thừng bày tỏ thì trong lòng của cô cũng đã có hạt mầm của sự nghi ngờ và cảnh giác.

Viên Hân nhìn nồi lẩu bốc khói trước mặt cùng mùi hương quen thuộc khiến cô nhớ lại không ít khoảng thời gian cùng bạn bè của mình lúc xưa.

“Tao cảm thấy mày nên từ bỏ Thành Luân đi. Anh ta có để tâm gì tới mày đâu.”

“Giờ Đan Vy là bạn gái của người ta rồi, được cưng như trứng í. Nên tao nghĩ đã đến lúc mày tìm hiểu một người mới.”

“Đàn ông đâu có thiếu trên đời. Vì cớ gì mà mày cứ muốn đâm đầu vào một kẻ trăng hoa?”

Các bạn của cô đã luôn phản bác và muốn cô cảnh tỉnh trở lại.

Đúng vậy, vì cớ gì cứ muốn đâm đầu? Không cam lòng, không muốn bản thân sẽ phải hối hận, không nỡ và không thể.

Viên Hân hiểu rõ tâm tính của Đan Vy. Có không ít lần cô thấy cô ta nhất định phải vòi được tiền từ bên người của Thành Luân. Cô ta cũng chẳng biết được anh thích hay ghét điều gì. Nhưng anh lại cưng cô ấy như yêu một bông hoa dại.

Nếu anh không được hạnh phúc, không được chăm sóc tốt thì sao cô có thể yên lòng.

Tuy nhiên cô đã lầm. Ở bên cô, anh mới không còn sức sống. Cô tạo ra không ít phiền toái đến anh. Cô là một con người nhàm chán và quá bám dính lấy người khác. Không hề giống với người trong lòng anh.

Nhìn miếng thịt mà Thành Luân mới gấp vào bát của cô, tâm của Viên Hân khẽ run rẩy. Cô âm thầm dời nó qua một bên.

“Em có chuyện muốn nói.”

Ngay khi đã quyết định kỹ càng, cô mở lời.



“Sao thế em?”

Thành Luân vừa mới thử nước dùng bên lẩu cay, sau đó không khỏi hít hà vài cái. Tuy nhiên vẫn tận tụy giúp cô bỏ thêm thức ăn vào và cùng cô thưởng thức. Nồi lẩu dưỡng sinh thanh đạm bên cạnh bị bỏ rơi khiến cô liên tưởng đến bản thân.

Thật ra cô không thích ăn cay, nhưng thông thường cũng sẽ thử qua một ít, sau đó lại trở về với loại lẩu thanh đạm hơn. Do hôm nay muốn thay đổi tâm tính nên mới chơi lớn chỉ tập trung vào nồi lẩu cay.

Nhưng nó không khác gì việc cô đâm đầu vào tạo dựng một tình yêu nảy lửa với anh. Dù bản thân chỉ là một cô gái nhàm chán không được yêu thích.

Bây giờ đến cả ăn lẩu cũng khiến cô liên tưởng như thế, thì cô càng phải tôi luyện tinh thần thêm trước khi thật sự rời xa anh.

“Em muốn đi làm lại.”

“Vì sao? Em đang cần thứ gì à?”

Thành Luân nhíu mày, tự hỏi có phải bản thân bỏ sót thứ gì mà Viên Hân yêu thích hay không.

“Dạ không. Hôm nay em đi qua phòng ban marketing thì phát hiện em vẫn muốn được một lần thỏa sức bận rộn với đam mê của mình.”

Viên Hân nói ra nguyên nhân, cũng mong Thành Luân có thể hiểu cho nỗi lòng của mình. Tuy nhiên anh chỉ đặt đũa xuống, sau đó nhẹ nhàng lau miệng rồi bảo:

“Anh đi vệ sinh một lát.”

“... Vâng!”

Thành Luân bỏ qua ánh mắt lo lắng của Viên Hân mà đi thẳng vào lối rẽ của nhà vệ sinh. Anh âm thầm lấy điện thoại ra, rồi nhắn tin vào nhóm bạn thân.



Thành Luân: /Ban nãy cậu có để cho vợ tôi chạm mặt Tuấn Triết không thế, Minh Thành?/

Minh Thành: /Không thưa chủ tịch. Ban nãy chủ tịch cũng thấy giám đốc Triết la làng vì không đến kịp mà./

Tuấn Triết: /Xin lỗi chứ tôi cũng có mặt trong nhóm này. Hai người quan tâm cảm xúc của tôi được không. Rồi bộ cô vợ nhỏ nhớ nhung gì tôi à?/

Thành Luân: /Cút đi. Nếu vợ mình muốn ra ngoài đi làm thì việc đó biểu hiện cho điều gì./

Tuấn Triết: /Cậu đang bị vợ cậu ghét bỏ rồi. Tiền cậu kiếm ra không đủ cho cô ấy dùng./

Minh Thành: /Chủ tịch có đưa lương cho phu nhân không? Hay do phu nhân tìm thấy quỹ đen của chủ tịch./

Thành Luân: /Tôi luôn nộp đầy đủ, cũng chẳng có quỹ đen./

Tuấn Triết: /Vậy phần trăm cao nhất là cô vợ nhỏ đã chán ghét cậu rồi./

Thành Luân đã đá Tuấn Triết ra khỏi nhóm.

Anh thở dài một hơi, vừa nghĩ tới việc bản thân bị cô chán ghét thì có chút đau tim. Suy nghĩ một lát, anh vẫn tin vào lý do của cô. Nếu cô thật sự muốn quay lại với công việc thì anh sẽ sẵn sàng ủng hộ và sắp xếp một vị trí thật tốt cho cô. Vì thế, anh quay về bàn và định sẽ nói ra quyết định của mình.

Tuy nhiên hiện tại Viên Hân lại đang nhận điện thoại của ai đó. Khuôn mặt cô có chút ngại ngùng và bế tắc.

“Dạ mẹ, con biết rồi. Con sẽ nói lại với anh Luân. Mẹ đừng lo lắng quá ạ.”

Thành Luân yên lặng ở một bên chờ đợi cuộc điện thoại của Viên Hân kết thúc. Ngay khi cô cúp máy, cô đã lo lắng nhìn anh.

“Mẹ bảo chiều mai nhà sẽ tổ chức tiệc. Mẹ muốn hai chúng ta phải có mặt.”