Viên Hân lên tiếng nhưng làm cách nào cũng không khiến cho Thành Luân rời mắt khỏi người mình. Chẳng lẽ cô mặc đồ ngủ này trông kỳ lạ lắm sao?
“Cảm ơn em, nhưng đột nhiên anh không thấy thèm nữa.”
Thành Luân nuốt nước bọt. Cô vợ nhỏ đột nhiên lại có sức hút vô cùng kỳ lạ khiến những thứ khác trước mắt anh trở nên vô hình.
Vậy mà khi vào tai của cô, nó đã biến thành một tầng ý nghĩa khác. Viên Hân suy nghĩ có phải do mình phân vân quá lâu, nên mới chậm chạp khiến cho Thành Luân chán ghét. Đã chuẩn bị trước tinh thần vậy mà vẫn không kiểm soát được nỗi đau trong lòng. Cô cố gắng để bản thân không bật khóc, sau đó cầm lấy dĩa trái cây và nở nụ cười gượng.
“Vậy em mang ra ngoài đây. Anh làm việc tiếp đi ạ.”
Thành Luân gật đầu, tới khi nhìn Viên Hân đóng cửa lại thì mới nhắn vào hội bạn thân của mình.
Thành Luân: /Tự nhiên cảm thấy vợ mình quá đáng yêu thì phải làm sao?/
Tuấn Triết: /Tôi cũng thấy cô vợ nhỏ khá đáng yêu./
Thành Luân: /Cút!/
Minh Thành: /090xxxxxxxxxx/
Thành Luân: /???/
Minh Thành: /Số điện thoại của bác sĩ tâm lý nếu chủ tịch cần tới./
Tuấn Triết: /HAHAHAHAHA/
Thành Luân: /…/
Ở bên ngoài, Viên Hân khẽ dựa vào cánh cửa. Đôi mắt đã đỏ hoe từ lúc nào và nước mắt không còn kìm lại được. Thì ra khi đã nghĩ thông suốt và chấp nhận buông bỏ đoạn tình cảm này, cô cũng cảm nhận được anh chán chường mình đến mức nào. Dù cô có cố gắng làm gì đi nữa thì trái tim của anh sẽ không bị đả động lấy một lần. Vậy mà cô vẫn không thể can đảm nói ra lời từ biệt.
Viên Hân quẹt nước mắt. Chỉ cần chờ đến ngày Đan Vy quay về, cô nhất định sẽ không dây dưa nữa. Những tháng ngày cuối cùng này là cơ hội ở gần anh thêm một chút để sau này không cần phải tiếc nuối điều gì.
Thành Luân chẳng hề hay biết cô vợ nhỏ đang có ý định rời xa mình. Bản thân vừa nhận ra bị thu hút với cô nên nào có tâm trạng để ý những thứ khác. Anh gấp máy tính lại, quyết định đêm nay đi ngủ sớm một chút.
Viên Hân trốn ở trong chăn, nghe rõ tiếng Thành Luân mở cửa đi vào. Cô giả vờ nhắm mắt, chẳng còn bộ dạng sẽ vui vẻ khi nhìn thấy anh và mong chờ anh sẽ chạm vào người mình. Hiện tại, cô tự biết thân biết phận làm đúng chức trách của một người vợ hiểu chuyện.
Thành Luân thấy Viên Hân đã nằm yên trên giường thì âm thầm nheo mắt. Tuy nhiên anh cũng chẳng gấp gáp mấy, ngược lại đi thẳng vào nhà tắm và xối rửa qua bản thân một lần. Thơm tho sạch sẽ là điều tối thiểu để tôn trọng đối phương.
Viên Hân nghe tiếng xả nước bên trong nhà tắm, cũng chẳng để tâm mấy và cũng không hề nghĩ về việc cả hai sẽ lại gần gũi. Đơn giản là vì từ trước đến nay Thành Luân chỉ ân ái với cô một tháng một lần, có khi hai tháng hơn họ mới lên giường một lần. Sau đó, anh rất lâu lắm mới cần tới cô để giải quyết ham muốn.
Nghĩ như thế nên Viên Hân dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Nhưng còn chưa được bao lâu thì cả cơ thể bỗng cảm thấy ngứa ngáy như đang bị con gì đó bò lên người. Sau đó hơi thở lại bị cướp lấy. Vật không xương cưỡng ép chui tọt vào miệng của cô và bắt đầu cuốn lấy chiếc lưỡi đang mất đi tuyến phòng vệ.
“Ưm…”
Viên Hân thở ra một hơi không khác gì đang rên rỉ trong giấc mơ. Cô cố gắng thoát khỏi thứ đang quấy rầy giấc ngủ của mình để hít lấy không khí trong lành. Nào ngờ mặt lại bị giữ lại, vật không xương càng điên cuồng quậy phá trong khuôn miệng hơn.
Thành Luân đã cố tình chọc ghẹo vậy mà cô vợ nhỏ vẫn không chịu mở mắt. Tuy nhiên nhìn Viên Hân từ nhỏ tới lớn nên anh cũng hiểu một điều rằng cô đã ngủ thì sẽ rất khó bắt cô tỉnh dậy. Chỉ cần đã đi vào giấc mộng thì từ một cô nàng siêng năng tháo vát tức khắc biến thành sâu gạo.
Nhìn Viên Hân dù bị thiếu đi dưỡng khí cũng chỉ cố gắng há miệng hớp lấy chứ không chịu mở mắt khiến Thành Luân càng nổi ý gian tà. Anh cúi xuống, ở bên cổ của cô mút mát nhẹ nhàng khiến cô co rút cả người lại. Sau đó, sự chú ý bất ngờ va phải trái dâu nhỏ dường như vô tình được in lên ngay đỉnh ngọc. Điều này thật khiến người khác phải liên tưởng đến việc xấu xa.
Mà hiện tại anh chính là đang làm việc xấu đó đây.
Thành Luân liếm nhẹ lên trái dâu, hiển nhiên đã khiến người nằm bên dưới run rẩy. Dù mê ngủ nhưng vẫn nhạy cảm như thế. Đúng là báu vật của riêng anh mà. Vì sao đến tận bây giờ anh mới nhận ra chứ?
Thành Luân làm ướt một mảng trái dâu, cảm thấy đỉnh ngọt ẩn bên dưới đã săn lại thì lập tức mút vào miệng.
“Ưm… đừng…”
Viên Hân cựa quậy người, dù vậy vẫn không mở mắt ra. Thấy thế, Thành Luân hơi dừng lại để cho cô yên tĩnh trở lại rồi mới nở nụ cười gian manh. Đêm nay vẫn còn dài nên anh muốn gặm nhấm hũ mật thật kỹ càng thay cho những lần ăn vội ăn vàng trước đây.