Hôn Nhân Xứng Đôi

Chương 67



Chiếc nhẫn Sầm Dao tặng cuối cùng chỉ có thể ở trên ngón áp út của Heinz một ngày ngắn ngủi. Quy định của quân đội nghiêm ngặt đến mức không cho phép quân nhân đeo bất cứ đồ trang sức nào.

Lúc biết, Sầm Dao khó tránh khỏi có chút thất vọng. Y thấy Alpha lồng nhẫn vào dây chuyền đeo lên, cúi đầu hôn mình một cái an ủi, ấm giọng bảo: "Không sao, dây chuyền rất mảnh, đeo lên không ai nhận ra hết."

Sầm Dao rủ mắt thắt cà vạt cho hắn, chiếc nhẫn trên ngón tay mảnh mai lấp lánh ánh sáng xa hoa. Ngón tay y vòng qua thắt nút, nhẹ nhàng đè lên cổ họng Heinz: "Có bị khó chịu không?"

Heinz bật cười. Trong mắt Sầm Dao, dường như hắn thật yếu đuối, một chuyện nhỏ xíu cũng phải cẩn thận chăm sóc. Rõ ràng rất nhiều tổn thương và ấm ức theo định nghĩa của Sầm Dao với hắn chỉ là chuyện nhỏ. Heinz cúi đầu dán mặt với Omega: "Không. Anh đi đây, em chán thì có thể đi dạo quanh tinh hạm, anh trao gần hết quyền cho em rồi."

Sầm Dao nói vâng, đưa áo khoác cho hắn, Heinz cầm lấy, cảm thán: "Mỗi lần em tới là anh có cảm giác tháng ngày sống một mình trên tinh hạm này thật lãng phí."

Sầm Dao không nhịn được cười. Trong buổi sớm tinh mơ, y đắm mình trong ánh sáng còn nhiễm hơi lạnh, nhón chân hôn Heinz: "Hôm nay ăn với em chứ?"

Heinz Norman rời khỏi kí túc xá cùng với hơi ấm của nụ hôn trên má.

Ra cửa được 5 phút, trên đường tới phòng họp, Andrew đã đúng giờ gửi lịch trình và các thông tin cần thiết tới EP, sắp xếp theo mức độ quan trọng. Ở trên cùng là dòng tin đến từ bộ quân sự số 1 ở khu Bắc: Thông báo điều động trung tá La Hựu thay trung tướng Heinz Norman đảm nhiệm vị trí quan chỉ huy tối cao của Westbrook.

Andrew: "Trung tướng, đoàn Thân Vệ Quân số 8 đã tới biên giới cứ điểm Westbrook, quan chỉ huy tối cao là trung tướng La Hựu, yêu cầu bên ta cho phép họ tiến vào."

Ở dưới cùng thông báo này là đơn xin, Heinz không thèm nhìn, trực tiếp bác bỏ.

Thông báo thứ hai là thời gian đàm phán vòng thứ hai ở Westbrook và các mục cần chuẩn bị. Ngón tay Heinz trượt xuống dưới cùng, mở thông báo thứ ba. Quyền chỉ huy trong chiến tranh của đoàn Thân Vệ Quân số 1 và số 2 trong ba ngày tới sẽ được chuyển giao cho Heinz Norman.

Văn bản thông báo rất ngắn gọn, từ ngữ quy củ, khối quyền lực quan trọng có thể khiến hai đảng của Liên Bang tranh giành nhiều năm cứ được hời hợt chuyển giao như vậy. Heinz nhìn qua, ngón tay nhẹ nhàng nhấn chấp nhận, hơn nửa quân lực của Liên Bang cứ đơn giản như thế nằm trong tay hắn.

Liên Bang có 8 đoàn Thân Vệ Quân, số lẻ do bộ quân sự số 2 ở khu Nam quản lý. Một tháng trước, Heinz Norman lên chức trung tướng, tiếp quản quyền chỉ huy trong chiến tranh của đoàn Thân Vệ Quân số 3 và số 5. Lúc ấy bộ quân sự số 1 và thượng nghị viện đã đưa ra chất vấn phản đối mãnh liệt, mà thông báo này, Heinz gõ lên EP, chắc là vài người sẽ phát điên đấy.

Giữa trưa, tinh hạm của đoàn Thân Vệ Quân số 1 và số 2 tới cứ điểm Westbrook, ba chiếc tinh hạm và 3 quân đoàn khổng lồ cùng với vô số cơ giáp máy móc lạnh lẽo, tạo thành một bóng ma lặng lẽ và nặng nề bên ngoài ranh giới cứ điểm. Sầm Dao nhìn ra cửa sổ tinh hạm, bên dưới ngân hà sâu thẳm và tĩnh mịch, đoàn quân máy móc sắt thép ấy lấp loáng ánh bạc như gợn sóng, chỉnh tề và nghiêm trang, như người bảo vệ câm lặng nhất.

"Thú thật là giờ tao mới cảm nhận được mùi thuốc súng của chiến tranh đấy." Fujimogawa đi tới cạnh Sầm Dao, cùng y nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát từng nhóm quân lần lượt tiến vào cứ điểm. Gã nói: "Đây là đoàn Thân Vệ Quân số 1 và số 2, đoàn ở sau cùng là số 8."

Sầm Dao không nói gì.

"Bộ quân sự số 1 khu Bắc đã ra lệnh cho trung tá La Hựu thay thế Heinz Norman, đảm nhiệm quan chỉ huy tối cao của cuộc chiến, trung tướng Norman kháng lệnh. Mà Norman hiện đang nắm quyền chỉ huy của 5 quân đoàn, một nửa, không, phải nói là 2/3 quân lực của Liên Bang đang nằm trong tay hắn." Fujimogawa nhìn sườn mặt bình tĩnh của Sầm Dao: "Phải công nhận là dã tâm của Heinz Norman rất lớn."

"Vậy mày cho rằng dã tâm của Heinz là gì." Sầm Dao nhìn gã: "Tấn công vào thủ đô Caner của Đế Quốc, để Đế Quốc Kate trở thành thuộc địa của Liên Bang?"

Fujimogawa sửng sốt trước ánh mắt của Sầm Dao, nhún vai: "Chứ sao. Sầm Dao, dù hai người đã kết hôn, mày cũng phải thừa nhận Heinz Norman là một Alpha đích thực. Xâm lược và hiếu chiến là bản chất trời sinh. Tao nói khó nghe một chút thì giờ Heinz Norman có muốn tạo phản cũng dễ như trở bàn tay."

"Đồn đoán như vậy chắc đã xuất hiện ở Liên Bang từ lâu rồi nhỉ." Sầm Dao cũng không giận, thậm chí còn rất hòa nhã. Heinz Norman luôn bị hiểu lầm, trong ấn tượng của mọi người, hắn vĩnh viễn là chính trị gia và nhà quân sự bị lợi ích làm mờ mắt. Sầm Dao còn đùa: "Vậy mày đoán liệu Heinz Norman có tạo phản không?"

Fujimogawa nhìn vẻ mặt y. Sầm Dao không phải kiểu Omega mà chế độ giáo dục của Liên Bang bồi dưỡng ra, giữa bọn họ không tồn tại cái gọi là tư duy AO khác biệt, ở một số thời điểm, tư tưởng của Sầm Dao thậm chí còn bạo dạn và rộng lớn hơn cả gã, thế nên họ nói chuyện chưa bao giờ kiêng kị. Nhưng hôm nay, Fujimogawa cảm giác được, dính tới Heinz Norman, cuộc trò chuyện hôm nay có thể sẽ kết thúc không mấy vui vẻ.

"... Tao nghĩ là sẽ." Fujimogawa im lặng một hồi, nói thật: "Không ai có thể thờ ơ trước quyền lợi và địa vị dễ như trở bàn tay. Hai đại gia tộc Burton và Norman là đồng minh gắn bó trăm năm, Xazor Burton còn đứng đầu hạ nghị viện, tổng thống gần như không có quyền lực."

Sầm Dao không ngắt lời, nhìn Fujimogawa, lẳng lặng nghe gã bày tỏ quan điểm bản thân.

"Quyền lợi của nguyên soái Burton đã hoàn toàn giao cho Heinz Norman. Quân sự và chính trị là hai thứ chặt chẽ không thể tách rời." Fujimogawa nói: "Sầm Dao, điều này có nghĩa là gì, đã quá rõ rồi."

Sầm Dao: "Nghĩa là gì?"

"Nghĩa là thế cục hiện giờ sẽ lại được gột rửa. Thật ra tao không hiểu tại sao mày không vui. Mặc dù quần chúng trêu đùa là Norman có dã tâm, suy đoán liệu hắn có tạo phản thống nhất bộ quân sự không, nhưng bản chất của con người là ái mộ cái mạnh. Quần chúng trời sinh e ngại và thuần phục trước cường quyền sức mạnh, cái này cũng không phải đánh giá ác ý với Heinz Norman." Fujimogawa nói tiếp: "Đề án những năm gần đây của Xazor đột nhiên trở nên cởi mở và bình đẳng hơn hẳn, cân nhắc rất nhiều về lợi ích của dân chúng. Hắn và Heinz Norman cùng hợp tác, đánh chiếm Đế Quốc xong, bản đồ lãnh thổ được mở rộng, Liên Bang chắc chắn sẽ càng phát triển hơn."

"... Nhưng cái giá của việc này sẽ rất lớn." Sầm Dao gần như là thương hại nhìn Fujimogawa: "Anh thật sự hiểu sự khác biệt giữa xâm lược và tự vệ chứ?"

"Tôi cần phải hiểu à?" Fujimogawa cười: "Sầm Dao, thế mà hôm nay tôi mới cảm nhận được sự khác biệt tư duy AO của chúng ta, quả nhiên cậu vẫn là Omega. Chuyện này có gì mà phải lo nhỉ, cái cậu cần lo là về sau liệu trung tướng Norman và chủ tịch hạ viện Burton có vì quyền lợi mà xích mích nội đấu không. Có điều khi đó thân phận của cậu là nước lên thì thuyền lên ---"

Fujimogawa dần im lặng dưới cái nhìn lạnh lẽo của Sầm Dao, gã há miệng: "... Xin lỗi."

Trong tinh hạm liên tục vang lên tiếng tít tít, đây là tín hiệu cứ điểm sắp đóng cửa. Bọn họ im lặng trong tiếng cảnh báo, khi âm thanh kết thúc, mọi thứ trở về tĩnh lặng. Fujimogawa hỏi: "... Chúng ta còn có thể là bạn không?"

Sầm Dao không đáp, chỉ nói: "Chúng ta là đồng nghiệp. Cắt đứt quan hệ không phải lựa chọn lí trí."

Sau khi Fujimogawa đi, Sầm Dao lên Tinh Võng. Tình hình dư luận hiện giờ không khác mấy với những gì y nghĩ, trang đầu có vô số bài viết phân tích dã tâm của Heinz, nói Heinz Norman là phản tặc độc đoán lộng quyền làm ác không chịu hối cải. Dân mạng có một nhóm hùa theo nhục mạ; một nhóm thỏa mãn ham m.uốn thuần phục cường quyền của bản thân, liên tiếp sùng bái mù quáng với Heinz Norman; còn một nhóm thì không ngừng nhấn mạnh "ràng buộc" giữa Heinz Norman và thiếu tướng Ouston của Đế Quốc nhờ hai năm tình nghĩa ở trường quân đội.

Sầm Dao chỉ có hứng thú với cái cuối cùng, bởi vì y thấy ảnh Heinz năm 20 tuổi.

Hai thanh niên tuổi xấp xỉ nhau mặc đồng phục trường quân đội, sóng vai đứng dưới gốc đa, ngoại hình đều mang đậm đặc điểm của chủng tộc Germanic, tóc vàng mắt xanh. So với Ouston cười toe toét, Heinz vẫn lạnh nhạt như mọi khi, nhưng ánh mắt không có sự lạnh lùng đầy áp lực, mà có ý cười, đường nét cũng mềm mại hơn bây giờ.

Sức trẻ ùa ra.

Sầm Dao nhìn nửa ngày, lặng lẽ lưu ảnh rồi nhắn tin cho Heinz: "Nếu anh bận quá thì có thể hủy bữa tối."

Bữa tối không bị hủy, chỉ là trễ 3 tiếng, tối muộn Heinz mang theo một chùm hoa hồng màu hồng về phòng. Sầm Dao vừa tắm xong, đuôi tóc vẫn còn nhỏ nước. Y tươi cười bước tới nhận hoa, hai người hôn nhau.

Sầm Dao không nói gì, thái độ bình thường cùng Heinz ăn bữa tối muộn. Khi Heinz tắm, y sửa sang bó hoa cắm vào bình.

Alpha rất mệt, ăn xong Sầm Dao đã nhận ra. Y dựa vào tường đọc sách, đợi Heinz tắm xong thì dang tay với hắn.

Heinz lên giường, ôm eo Sầm Dao, gối lên đùi y. Omega dịu dàng vuốt tóc cho hắn, cảm nhận cái mũi cao thẳng của Alpha cọ trên bụng mình.

Hắn khẽ hỏi: "Bao giờ thì em về?"

Sầm Dao đã nộp đơn tạm dừng công việc, ít nhất có thể ở trên tinh hạm một tháng, nghe vậy giả bộ suy nghĩ: "Chắc ngày mốt là phải về."

Tâm trạng Alpha lập tức xuống đáy, Heinz nắm tay Sầm Dao, lần đầu tiên đòi hỏi với y: "G18 xong rồi mà? Không về có được không?"

Sầm Dao cảm thấy Heinz bây giờ đáng yêu muốn chết, mệt quá còn biết làm nũng nữa. Y nói: "Em còn dự án mới mà."

"Sao nhiều dự án vậy." Heinz phàn nàn.

Sầm Dao nhịn cười, nhẹ nhàng nhéo vành tai đỏ hồng của Alpha: "Ừm, chắc tại vì em là thiên tài đó."

Y tưởng Heinz sẽ từ bỏ, Alpha luôn trưởng thành tỉnh táo.

Nhưng rất bất ngờ là Heinz hôn lên lòng bàn tay y, ấm ức nói: "Thế bé thiên tài ở lại với anh có được không?"

Tay Sầm Dao run lên, trái tim tan chảy. Y cúi xuống hôn Heinz, rất dịu dàng: "Lừa anh đó, bé thiên tài có thể ở đây với anh chừng một tháng."

__________________________

Thế là kết thúc tình bạn với Fujimogawa. Haiz, ông này cũng tốt nhưng quan điểm hai người quá khác biệt.

Thực tế tuy Sầm Dao là kiểu người ích kỉ, nhưng y chưa bao giờ vì lợi ích của bản thân mà làm tổn thương tới người khác. Đúng là nhờ Heinz nên Sầm Dao đã bao dung vị tha và nghĩ xa rộng hơn rất nhiều, nhưng bản chất Sầm Dao vẫn là một người dịu dàng. Cha nuôi Sầm Dao hi sinh trong chiến tranh, Sầm Dao cũng chứng kiến ông dằn vặt như thế nào vì thả ra chiếc hộp Pandora. Nên là người phát minh ra G18, Sầm Dao cũng sợ hãi và trốn tránh 2 năm ở viện nghiên cứu vật lý năng lượng cao để điều chỉnh tâm lý và suy nghĩ, rồi mới quyết định tham gia vào dự án. Sầm Dao hiểu chiến tranh là điều không thể tránh khỏi, nhưng tự vệ và xâm lược là hai chuyện khác nhau. Sầm Dao nhìn G18 thấy chiếc hộp Pandora, thấy được ảnh hưởng đáng sợ mà nó mang lại, thấy được những thương vong mất mát; nhưng đồng thời nó cũng là công cụ để bảo vệ những người quân nhân của Liên Bang, bảo vệ những người y yêu thương.

Nhưng với Fujimogawa, một A điển hình, thì G18 lại là một bước nhảy vọt, một món vũ khí sẽ thay đổi thời đại, một thành tựu, một chiến công. Gã là một trong những nạn nhân của G18 hay chiếc hộp Pandora, mờ mắt trước cám dỗ mà nó mang lại.

Thế nên đã định trước là hai người không thể thành bạn thân, vẫn sẽ là đồng nghiệp, vẫn sẽ xã giao vui đùa vài câu, nhưng quan điểm không hợp, đã sứt mẻ (và với tính cách dứt khoát của Sầm Dao) thì có cố gắng mấy cả hai cũng không thể trở lại làm bạn như trước.