Nội dung trong mơ hỗn loạn lộn xộn, không nhớ được cụ thể. Sầm Dao chỉ biết là mình mơ về hồi còn bé, ở viện khoa học sinh mệnh tại Châu Phật Tây nghe tiếng mưa rơi. Y ngồi trên bậc cao nhất của cầu thang pha lê, ôm đầu gối nhìn nước mưa cọ rửa lá xanh. Tầm mắt xanh rờn và tiếng nước tí tách mang lại cảm giác an toàn mỏng manh, như thể chỉ cần ở đây sẽ trốn tránh được tất cả.
Một giây sau, tiếng tít tít gấp gáp phá vỡ bình yên trong ảo tưởng, chấm đỏ định vị biến mất, cảm giác đau đớn nghẹn ở cổ họng cướp đi khả năng hít thở. Sầm Dao im lặng rơi lệ, giãy giụa va chạm với vách khoang chữa bệnh, tiếng hô hào quay vần bên tai, y đột nhiên mở mắt.
"Sầm Dao, thả lỏng hít thở nào!" Lục Nhiên nắm chặt cổ tay nhỏ gầy của Omega, chênh lệch thể lực rõ rệt khiến anh ta dễ dàng ngăn được y giãy giụa, một bác sĩ khác nhanh tay tiêm cho Sầm Dao một liều thuốc thư giãn mạnh.
"Sầm Dao, tình trạng cơ thể cậu hiện giờ không cho phép cậu ra khỏi đây." Lục Nhiên dùng khăn ướt mềm mại lau đi nước mắt của Sầm Dao, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt y, lặp lại: "Không sao hết, không có chuyện gì hết, trong bụng cậu còn có bé con."
Có lẽ là chữ bé con đả động Sầm Dao, y không giãy giụa nữa, nhưng cơ thể mất kiểm soát run rẩy. Đầu đau y như sắp vỡ, họng cũng đau rát, chỉ mở miệng thôi cũng phải dốc hết sức lực: "Heinz đâu?"
Không ai trả lời, Lục Nhiên vẫn cương quyết dùng sức giữ cổ tay y: "Anh ấy sẽ không sao hết, giờ quan trọng là cậu."
Sầm Dao nhắm mắt lại, thuốc thư giãn rót vào dần khiến thần kinh y thả lỏng, bên tai vẫn có tiếng ù ù. Sầm Dao chóng mặt cảm nhận cơ thể mất trọng lượng, đếm tới 120, y gọi Adam: "Heinz ở đâu?"
"Cậu chủ, đội cảm tử của Đế Quốc dùng hình thức tử vong, tự kích nổ khiến đường sao băng K78 bị hủy hoại. Khu vực xảy ra vụ nổ cỡ lớn làm sụp cấu trúc, hiện đã mất liên lạc hoàn toàn với 12 cơ giáp, bao gồm trung tướng Norman." Adam trần thuật sự thật: "Tinh hạm đã khởi động cứu viện khẩn cấp cấp độ 1, cấm bay toàn tinh hệ, 27 cơ giáp và 3 chiếc tinh hạm cỡ trung đã ở K78 tìm kiếm một giờ, tạm thời chưa có tin tức."
Máy giám sát số liệu cơ thể đưa ra cảnh báo, không biết Sầm Dao lấy sức từ đâu, vùng ra khỏi khống chế của Lục Nhiên, xoay người xuống giường, lại lảo đảo ngã khuỵu. Mọi người hốt hoảng, Lục Nhiên vội vàng đỡ Sầm Dao dậy, tức giận quát "Adam". Omega lại đẩy Lục Nhiên ra, lảo đảo chạy tới nhà vệ sinh.
Dạ dày y đã không có bất cứ thứ gì để nôn, cuối cùng nôn ra cả máu, khiến Lục Nhiên sợ muốn chết, hiếm thấy mà hét: "Thuốc chống nôn số 2! Mau lên!"
Cây kim lạnh lẽo lại đâm vào tĩnh mạch, tiếng Lục Nhiên đầy hoảng loạn: "Bình tĩnh lại đi Sầm Dao, trong bụng cậu còn có đứa bé."
Sắc mặt Sầm Dao tái nhợt, mồ hôi lạnh làm ướt sợi tóc trên trán. Y cố gắng điều chỉnh hô hấp, nén lại cơn buồn nôn. Sợi dây thần kinh tỉnh táo vào lúc này lại áp đảo, chiếm thế chủ đạo, ngón tay đẫm mồ hôi của Sầm Dao tóm lấy cổ tay Lục Nhiên. Mắt đỏ bừng, y khàn giọng nói: "Tiêm cho tôi pheromone của Heinz."
Cơn run của Sầm Dao chậm rãi ngừng, y ngồi dưới đất, nhắm mắt dựa vào bồn rửa mặt, điều chỉnh hô hấp và nhịp tim. Không ai dám quấy rầy, Lục Nhiên cầm ống pheromone ngồi xổm xuống kéo ống tay áo Omega lên, cổ tay nhỏ gầy lấm tấm lỗ kim khiến anh ta khựng lại, định đổi sang tay kia, lại nghe thấy Sầm Dao yếu ớt nói: "Cứ tiêm đi."
Pheromone quen thuộc tiến vào cơ thể, mùi đàn hương đó đúng là thuốc hay, mạnh mẽ lại mềm mại vuốt dịu tất cả đau xót của y. Sầm Dao co ro điều chỉnh năm phút, bảo Adam gọi Andrew.
Không bất ngờ khi cuộc gọi không được chấp nhận. Y lảo đảo đứng dậy, Lục Nhiên mắng: "Đị.t mẹ cậu nằm yên được không? Cậu đi thì làm được cái gì?"
"Có thể làm rất nhiều." Sầm Dao rút hai tuýp dinh dưỡng, khó khăn nuốt xuống. Sau đó mở EP kết nối với trung tâm điều khiển, EP hiện khung chat: "Không có quyền, không thể kết nối".
Sầm Dao nhượng bộ, kết nối với bộ kĩ sư, ra lệnh tìm kiếm những Hố Đen có hoạt động thời điểm xảy ra vụ nổ. Adam lúc này rất hiểu chuyện bỏ qua tình trạng cơ thể Sầm Dao, đâu vào đấy xử lý theo lệnh, nhưng vẫn chưa đủ. Sầm Dao khoác thêm áo chuẩn bị tới phòng điều khiển, Lục Nhiên bó tay trước sự quật cường của y, vô nghĩa an ủi: "Những chuyện này không cần cậu tốn công, đội cứu viện đang lục soát trên diện rộng, cậu yên tâm điều dưỡng đi, ngày mai trung tướng sẽ trở lại."
"Hệ thống G18 Thiên Xu là do tôi thiết kế, tôi không phải một Omega không biết gì." Sầm Dao đi không vững, tốc độ lại rất nhanh: "Nổ mạnh dẫn tới sụp đổ cấu trúc, cơ giáp có mạnh tới mấy cũng sẽ tan rã. Khoang an toàn của Huyền Quang chỉ có thể cung cấp ô xy 50 phút trong điều kiện nhiệt độ siêu cao, bây giờ đã là gần một tiếng kể từ vụ nổ."
Lục Nhiên buông ra bàn tay đang giữ chặt y, trố mắt nhìn Sầm Dao, như thể không hiểu nổi thanh niên trước mặt.
"Sống hay chết tôi đều phải mang anh ấy về." Sầm Dao thế mà đỏ mắt cười với anh ta: "... Nhưng anh ấy là Heinz Norman mà."
62 phút kể từ vụ nổ ở đường sao băng, đội cứu viện vớt được xác của ba chiếc cơ giáp G18, Sầm Dao tìm được Andrew ở phòng điều khiển.
Andrew đang sứt đầu mẻ trán, thấy Sầm Dao cũng không có thời gian để khách khí, nói thẳng: "Cậu Sầm, tôi hiểu tâm trạng cậu, nhưng giờ cậu không nên ở đây lãng phí thời gian của chúng tôi."
Sầm Dao: "Mã chìa liên lạc nằm trong tay tôi, kết nối tôi với trung tâm điều khiển, mở toàn bộ quyền."
5 đoàn Thân Vệ Quân chỉ nhận Heinz Norman và mã chìa. Theo quy định của bộ quân sự, mã chìa dự bị phải được bảo tồn ở Nội Các, nhưng Heinz Norman lại cương quyết chống đối ba lần quân lệnh của Nội Các, tự giữ mã chìa. Ngoài hắn ra, không ai biết mã chìa ở đâu. Đường sao băng phát nổ, bộ quân sự số 1 khu Bắc theo dõi gắt gao, không màng sinh tử của Heinz Norman, mặt dày nghe ngóng thèm thuồng mã chìa, không tiếc sử dụng đặc quyền gây áp lực với họ. Andrew đang nhức đầu vô cùng vì mã chìa, nghe Sầm Dao nói vậy, thế mà trong đầu lại toát lên "quả nhiên là thế", mọi thứ đã định.
Sầm Dao mặc kệ sự ngạc nhiên của Andrew, nhanh chân đi tới trước đài điều khiển, binh sĩ ngồi ở đó mở quyền cho y rồi nhường chỗ. Sầm Dao cúi đầu ho một tiếng, yết hầu đau rát vô cùng khiến y suýt không phát ra tiếng, mất một lúc mới khản đặc hỏi: "Tình huống quận Bạch Kim hiện giờ thế nào?"
"Đã bị quân ta khống chế toàn diện." Andrew không ngờ câu hỏi đầu tiên lại không phải là tình huống của Heinz, nội tâm sinh ra một sự kính nể và tán thưởng, giọng điệu cũng cung kính hơn nhiều: "Đoàn Thân Vệ Quân số 1 và số 2 đã khống chế quận Bạch Kim, đoàn số 3 và số 5 trú đóng ở lối vào cứ điểm đường sao băng, đoàn số 7..." Andrew hơi ngừng lại: "Đoàn số 7 đang tham dự tìm kiếm cùng đội cứu viện."
"Trước mắt quyền chỉ huy đang trong tay ai?" Sầm Dao hỏi: "Nguyên soái Burton nhảy vọt tới đâu rồi?"
Andrew một lần nữa ngỡ ngàng: "Nguyên soái Burton sẽ tới tinh hạm sau hai tiếng nữa, quyền chỉ huy giao lại cho thượng tướng Elder." Andrew nhìn khuôn mặt nhợt nhạt tới đáng sợ của Sầm Dao: "Bởi vì không có mã chìa, thượng tướng Elder hữu danh vô thực, chỉ là tạm thời ổn định cục diện."
"Chỉ tôi có thể giải mã mã chìa, tôi sẽ không giao nó cho bất cứ ai." Sầm Dao chống tay lên bàn điều khiển, chống đỡ cơ thể vì cơn choáng váng bất ngờ, hỏi: "Tại sao đường sao băng lại nổ?"
"Mười bảy người của đội cảm tử số 2 Đế Quốc kích hoạt hình thức tử vong, họ tự sát, dẫn tới tất cả điểm nhảy vọt ở đường sao băng bị kích nổ."
Sầm Dao nhắm mắt: "Kết nối với tần số truyền tin của đội cứu viện."
Tít tít, Sầm Dao thở ra một hơi, khi lên tiếng, tuy giọng vẫn rất khàn nhưng cực kì bình tĩnh: "Đội cứu viện chú ý, mở máy hút sóng âm giám sát Hố Đen, một khi song tín hiệu có phản xạ, lập tức báo cáo lên, đồng thời ghi lại quỹ đạo hằng tinh xung quanh, dùng tốc độ nhanh nhất thu thập số liệu gửi về trung tâm điều khiển."
"Rõ."
Chỉ một câu nói đã hao hết gần như mọi sức lực của Sầm Dao, y lung lay chực ngã, dùng hết những gì mình có mới miễn cưỡng đứng thẳng được. Sầm Dao lặng lẽ điều chỉnh trạng thái, nghe thấy Andrew ngạc nhiên hỏi: "Ngài cho là trung tướng đã tiến vào Hố Đen?"
"... Rất có thể là vậy." Giọng Sầm Dao rất bé.
Uy lực của vụ nổ và việc cấu trúc sụp đổ quá rõ ràng, khoảnh khắc đường sao băng sụp xuống, tất cả đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nửa tiếng giờ vàng cứu viện đã qua mà ngay cả xác của Huyền Quang cũng không thấy, đây là kết quả tốt nhất, cũng là kết quả xấu nhất. Nếu dựa theo thứ tự điều lệ và đánh giá công bằng nhất của lí trí, hành vi lúc này của đội cứu viện có thể nói là lãng phí tài nguyên và thời gian. Nhưng, trong tiến trình của lịch sử, con người luôn dựa vào hi vọng ít ỏi sáng tạo nên kì tích.
"Hệ thống phòng vệ và khoang an toàn của Huyền Quang đã được tôi nâng cấp." Mồ hôi lạnh chảy trên xương quai xanh gầy gò: "Tôi đã gia tăng khả năng chịu nhiệt và va chạm của nó, chỉ một cái khoang an toàn đó tiêu tốn còn hơn 1 phòng thí nghiệm cấp A của viện khoa học." Sầm Dao hiếm hoi kiên nhẫn giải thích, có lẽ y cần làm vậy để thuyết phục bản thân: "Đường sao băng có một lượng lớn Hố Đen Tự Nhiên không ổn định, nếu lúc xảy ra vụ nổ, Heinz nhảy vọt vào trong Hố Đen, tỉ lệ anh ấy còn sống là 60%."
Cả đám vì phân tích của Sầm Dao mà yên tâm hơn rất nhiều. Màn hình to lớn của đài điều khiển hiển thị tiến trình lục soát, dòng trạng thái vẫn luôn là đang kết nối với tín hiệu của Huyền Quang và 11 cơ giáp G18, toàn bộ trung tâm khống chế chìm trong sự tĩnh lặng chưa từng có.
Phút thứ 90 sau vụ nổ, tìm được ba hệ thống trung tâm của G18, xác nhận người điều khiển tử vong. Phút thứ 97, tìm được hài cốt cơ giáp của trung tướng Thẩm Qua và thiếu tướng Ouston thuộc đội cảm tử số 2 của Đế Quốc, hai người xác nhận tử vong.
Phút thứ 110, bao gồm tay phải của Huyền Quang, hoàn tất thu thập toàn bộ hệ thống trung tâm của cơ giáp tiến vào đường Sao Băng. Trong số 12 người, 10 người xác nhận đã tử vong, 2 người chưa rõ sống chết.
2 tiếng sau nguyên soái Burton xuất hiện ở Biển Sâu, khi thấy Sầm Dao, khuôn mặt luôn trang nghiêm mềm mại hơn rất nhiều: "Con ngoan, đi ngủ một giấc đi, ta sẽ ở đây trông coi."
Nguyên soái Burton đến giống như cây Định Hải Thần Châm, Sầm Dao không cố chống đỡ nữa, y được Lục Nhiên dẫn đường, hoảng hốt về tới ký túc xá của Heinz.
Lục Nhiên cực kì cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ độ ẩm trong phòng, còn dặn dò lượng thuốc và thời gian uống thuốc với Adam. Sầm Dao từ đầu đến cuối ôm chân ngồi trên giường. Không biết qua bao lâu, y mới ý thức được Lục Nhiên đã đi, căn phòng chìm trong bóng tối.
Sầm Dao lấy từ trong tủ ra hai cái áo sơ mi trắng của Heinz, ôm chặt co quắp trên giường. Y giống như đứa trẻ mới sinh thiếu cảm giác an toàn, khát vọng một cái ôm, nhưng mãi chẳng ai cho y ấm áp.
Mùi đàn hương dịu dàng thân quen trên áo bao phủ lấy Sầm Dao, y vô thức cọ mặt vào đó, đại não tự động khởi động cơ chế bảo vệ. Y quên đi vụ nổ kia, đuôi mắt đỏ ửng cắn cổ áo sơ mi. Giờ phút này, Sầm Dao chỉ là một Omega khát vọng Alpha của mình trấn an.
Trong đêm lặng, tiếng khóc như có như không, nước mắt ấm áp trượt xuống, thấm ướt áo sơ mi, để lại những vệt nước sậm màu.
Cuối cùng Sầm Dao thiếp đi trong nước mắt.
[Tác giả có lời muốn nói]:
Sợ ngọt quá mấy bồ thấy ngấy nên tạo tí khó khăn trắc trở.