Tinh hệ thứ tư, bầu trời đêm tĩnh lặng và xa xăm, quặng mỏ nằm trên hành tinh xa xôi đến mức không có nổi số hiệu, trời vừa hửng sáng đã mở tiệm đổi điểm công, tuýp dinh dưỡng vĩnh viễn là mặt hàng hot nhất. A Phổ chen vào đám người, giữa những tiếng đang thăm hỏi tổ tông mười tám đời, văng phụ khoa và đồi trụy, dùng 12 tiếng điểm công hôm nay đổi lấy nửa ống thuốc kháng sinh.
Thuốc ở đây có thể sánh ngang với hàng xa xỉ, A Phổ đổi xong bị nhóm Alpha sau lưng cười nhạo: "A Phổ, bố già nhà cưng bị khoáng sản đập vào người mà vẫn chưa chết à?"
Vừa nói xong lại một đám chế giễu: "Má nó lão già sống dai thật đấy, nghe nói liệt luôn rồi. A Phổ à, nửa người dưới bị liệt thế còn thỏa mãn được cưng không?"
"Đĩ mẹ nó một thằng Omega không có tuyến thể thì làm sao dâm thế được, nhưng nếu ông già nhà cưng không thỏa mãn được thì đêm có thể cởi quần tới tìm anh nhé!"
"Vãi ***, mặt mũi thế mà mày cũng húp được à, ** má không thấy mắc ói hay sao vậy!"
"Tắt đèn thì như nhau cả!"
Những câu nói tục tĩu thấp kém một lần nữa kíc,h thích sự rác rưởi trong đầu lũ người này. A Phổ vô cảm cầm thuốc kháng sinh chui ra ngoài, đám kia dù trêu chọc cũng không dám làm gì gã, vì ai cũng biết, A Phổ là một Omega đã bị cắt tuyến thể, cũng là một thằng điên liều mạng.
Ngôi sao vô danh ở tinh hệ thứ tư này khai thác kim loại lam số lượng lớn, không khí ô nhiễm gay mũi, A Phổ ôm nửa ống thuốc kháng sinh trong ngực đi xuống hầm mỏ. Trong hang động to lớn, ánh đèn lờ mờ như hạt đậu trở thành nguồn sáng duy nhất.
A Phổ nghe thấy tiếng ho vội vàng mở cửa gỗ, trong phòng có một Beta nam đã còng lưng đang nằm trên giường đá, cứt đái hôi thối ở trong không khí ẩm ướt nóng bức cực kì khó ngửi. A Phổ lo lắng gọi "cha", tiến lên đỡ người đàn ông dậy, lưu loát thay quần cho ông, sau đó xúc một thùng tro cát rửa trôi đồ bài tiết trên giường. Ở đây, nước là thứ còn xa xỉ hơn cả thuốc.
A Phổ dọn dẹp xong gỡ chiếc đèn treo trên vách hang, đi vào trong góc hỏi: "Hắn chưa chết à?"
Trong góc có một Alph ngồi tựa vào vách đá, quân phục trên người đã cháy đến mức không thành hình, không biết hắn thuộc Liên Bang hay Đế Quốc.
Người này có thể trạng cường tráng cao lớn, trên người lại đầy rẫy những vết thương đáng sợ, cái bắt mắt nhất là vết thương chạy từ bụng lên tới ngực, máu chảy đẫm quần áo, thậm chí còn chảy đầy xuống đất cát dưới người hắn, trên mặt cũng toàn là máu với vết cắt. A Phổ dí chiếc đèn vào sát mặt hắn, ngón tay kề lên mũi Alpha, vẫn còn thở.
"Má nó sống dai thật." A Phổ mắng một câu, đâm ống thuốc kháng sinh vừa đổi vào cánh tay phải rõ ràng đã gãy của hắn. Ống thuốc kháng sinh này rõ ràng là đồ vứt đi, kim tiêm còn cong vẹo. A Phổ cũng không quan tâm liệu nó có khiến Alpha bị nhiễm trùng không, gã chỉ thấy tiếc và xót của, cái ống thuốc này tốn cả ngày công của gã.
A Phổ phát hiện Alpha này ở hai ngày trước. Do nơi này khai thác không chính quy nên thường xuyên có tiếng nổ, âm thanh lớn không phải thứ dễ gây sự chú ý, trừ A Phổ, vì chấn động này xảy ra ở ngay đằng sau quặng mỏ nhà gã.
Lúc ấy A Phổ nhìn thấy một cái hố sâu, phải tới 5 mét, gã ngó xuống thì thấy giữa một đống sắt vụn có một cái khoang an toàn dạng con nhộng, nhiệt độ cao kịch liệt kéo dài gần nửa giờ. A Phổ trông mà thèm đống xác cơ giáp rơi vỡ trông siêu đắt đỏ đó, đêm khuya len lén bò xuống hố, phát hiện Alpha bị khoang an toàn nhả ra này.
Lúc ấy phần bụng Alpha đã bị mảnh vỡ cơ giáp bén nhọn đâm vào, A Phổ không thèm nhìn, chỉ chực nhặt mấy thứ quý giá rồi chôn hắn. Nhưng 10 phút sau A Phổ phát hiện không ổn, cái xác cơ giáp này quý giá đến mức nằm ngoài phạm vi hiểu biết của gã, nhất là cái khoang an toàn dạng bao con nhộng này. Với năng lực của gã, cái xác cơ giáp này sẽ chỉ mang lại tai họa.
A Phổ do dự hai phút, cuối cùng nghĩ tới cha, gã tốn sức mang Alpha này ra khỏi hố. Hai ngày qua, A Phổ chỉ cho Alpha uống nước hai lần, là nước bùn cát đục ngầu dưới lòng đất. Sống chết do số, A Phổ không muốn quản, nhưng Alpha này có ý chí sinh tồn và nền tảng cơ thể vượt quá dự kiến của gã. Khả năng tự lành của hắn có thể nói là kinh khủng, mất một lượng lớn máu, nhiệt độ cơ thể mất cân bằng, lại không được xử lý chăm sóc gì, vứt vào trong góc toàn đất cát một ngày, thế mà hôm sau máu đã ngừng chảy, tới trưa thì bắt đầu sốt vì nhiễm trùng.
A Phổ cảm thán tên này cứ như gia súc, lại không mấy tiếc nuối, gã định tối nay ném Alpha vào trong mỏ đang khai thác cho máy đè chết. Nhưng lúc trưa nghỉ ngơi, A Phổ nghe lén nhóm giám sát nói chuyện, hay tin trung tướng Heinz Norman thuộc bộ quân sự số 2 khu Nam của Liên Bang gặp chuyện.
Thế là đêm đó, A Phổ dùng số điểm mình vất vả kiếm được cả ngày, đổi nửa ống thuốc kháng sinh.
"Tóc màu vàng." A Phổ cầm đèn thô bạo túm mái tóc đã dính đầy máu và đất cát của Heinz, mắng một câu: "Đ.ịt, có khi là thật này."
A Phổ thất thần ngồi trên giường đá, cha gã ho khan hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
A Phổ cong người cúi đầu, lẩm bẩm: "Nếu thật sự là hắn, nếu thật là ---"
A Phổ đột nhiên đứng dậy: "Cha, nửa ống dinh dưỡng hôm qua cha uống chưa?"
"Chưa." Người đàn ông trung niên vừa nói đã ho khù khụ: "... Cha để lại cho con."
"Đưa cho hắn đi." A Phổ vội vàng lấy ra nửa ống dinh dưỡng được cất giấu, miệng nói: "Tên Alpha này phải sống, hắn còn sống chúng ta mới có thể ra khỏi đây."
A Phổ run tay cho Heinz uống nửa tuýp dinh dưỡng còn lại, nghĩ ngợi, Alpha này bị gãy xương quá nhiều chỗ, gã không dám tùy tiện lôi kéo giống trước. Đầu A Phổ nóng lên, ý nghĩ "có thể rời khỏi đây" khiến gã run rẩy vì hưng phấn. Gã đi đi lại lại, không ngừng lẩm bẩm: "Cái cần nhất bây giờ là EP, chỉ cần có EP để gửi tin ---"
A Phổ đột nhiên đứng lại, cha gã lo âu nhìn gã. A Phổ nghĩ, không, quá mạo hiểm, EP của Alpha này đã bị hủy nên Liên Bang mới không thể định vị hắn, nhưng nếu tìm được Heinz Norman thật... A Phổ hồi tưởng những chuyện mình từng làm, toát mồ hôi lạnh, tên Alpha này chưa chắc đã sống được với trạng thái hiện giờ, nếu Liên Bang tìm tới thấy một Heinz Norman đã tử vong...
A Phổ lập tức quyết định: "Không, cha, tên Alpha này phải chết, hắn chết chúng ta mới được an toàn."
A Phổ rút cái rìu giấu dưới giường đá, lưỡi rìu đá được mài bén nhọn, phía trên còn dính máu và thịt vụn không rõ của loài nào. A Phổ cõng cha mình ra gian ngoài, trấn an ông rồi đóng cửa.
Hang động đột nhiên yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng nổ đùng đùng của máy khai thác ở dãy núi xa xa. Cha đợi hai phút, lại nghe được tiếng kêu đau đớn của A Phổ.
Ông cha sửng sốt, ngã lăn từ ghế xuống đất, bò vào trong phòng. Alpha trong phòng đã tỉnh, rìu đá kề bên tai A Phổ, tay hắn bóp cổ gã, dí mặt gã xuống đất đầy bùn cát.
Cha điên cuồng la lên, lại nghe được giọng nói lạnh nhạt của Alpha: "Ông kêu thêm một tiếng nữa tôi sẽ bóp ch.ết nó."
Tiếng rống giận dữ như bị tắt. Cánh tay Heinz còn chảy máu, bàn tay hắn lại dễ dàng bóp chặt cổ A Phổ. Trong đêm tối, đôi mắt xanh tăm tối vô cảm, ánh mắt hờ hững lạnh băng khiến A Phổ run rẩy, chênh lệch sức mạnh to lớn và cảm giác không hít thở được khiến gã sợ hãi chưa từng có. Chưa bao giờ gã nhận thức được rõ như lúc này, rằng tên Alpha bị thương nặng hôn mê suốt hai ngày trước mặt vẫn có thể dễ dàng bóp ch.ết gã.
"Tao hỏi mày đáp." Heinz hơi thả lỏng ngón tay, cho A Phổ cơ hội thở: "Đây là đâu? Tao hôn mê bao lâu rồi?"
Vết thương vì cắt tuyến thể sau gáy gã vừa đau vừa ngứa, A Phổ há to miệng thở phì phò: "Tinh hệ thứ tư, tôi, tôi không biết số hiệu cụ thể của quặng sao này... Anh hôn mê hai ngày."
Hai ngày. Heinz gần như ngừng thở, không dám nghĩ phản ứng của Sầm Dao hai ngày này.
A Phổ đã bắt đầu chảy nước mắt, ông cha quỳ trên đất phát ra tiếng khóc bi thương. Heinz thả gã, dựa vào vách đá lẳng lặng điều chỉnh nhịp thở.
Tay phải và chân trái của hắn bị gãy xương, vết thương trên eo lại chảy máu, vết bỏng trên lưng do nhiệt độ cao dính đầy đất cát. Động tác vừa rồi đã tốn sạch sức lực Heinz, cảm giác đói khát cháy bỏng trong dạ dày và cơn sốt cao khiến hắn váng đầu. Nhưng Heinz dựa vào tường, người khác nhìn vào chỉ thấy một sự bình tĩnh và chắc chắn như đã tính trước.
A Phổ vội vàng bò tới cạnh cha mình, hai người ôm nhau để tăng cảm giác an toàn. Heinz sờ xương, xương chân trái bị lệch không nhiều, hắn lưu loát bẻ về vị trí cũ. Tay phải đã gãy hẳn, dị dạng quá rõ ràng, Heinz không chạm vào, cố nén cảm giác chóng mặt, tra hỏi A Phổ hết 5 phút.
A Phổ hết sức thành thật, hỏi gì đáp nấy, thậm chí chủ động bổ sung. Nói một hồi, về cơ bản Heinz đã thăm dò được tình trạng đại khái của nơi này. Hắn sờ lên dây chuyền lồng nhẫn trên cổ --- Dây chuyền là mã gen, vừa rồi A Phổ muốn dùng rìu chặt đứt cổ hắn lấy sợi dây chuyền này.
"Tao cần nước và tuýp dinh dưỡng." Heinz mở mắt, nói với gã: "Xác của cơ giáp có một đoạn kim loại hình cung màu trắng, nó là bạc, không phải cái gì hiếm, mày mang ra chợ đổi điểm công, sau đó đi mua một cái EP."
Đôi mắt xanh lạnh lẽo vô cảm nhìn A Phổ, giọng điệu cũng lạnh như ánh mắt hắn: "Nếu mày muốn cha mày sống, muốn rời khỏi đây thì hãy trở lại trong vòng hai tiếng."
A Phổ đứng dậy, không nói nhiều lập tức chạy ra sau núi tìm bạc.
Heinz kéo căng mọi dây thần kinh, đau đớn với hắn lúc này thậm chí là điều tốt, vì hắn cần đau đớn để giữ mình tỉnh táo. Heinz nắm chặt dây chuyền trên cổ, cúi đầu hôn chiếc nhẫn dính đầy máu, nói khẽ tới mức gần như không nghe được.