Hôn Nhẹ Vào Nắng Mai

Chương 69: Cầu hôn



"Hôm nay, 15 tháng 6 là một ngày đầy nắng và gió!"

Trên chuyến xe buýt hạng thương gia của Hàn thiếu. Nhóm bạn Lưu Viễn cùng nhau tận hưởng kì nghỉ hè tuổi 25 ở bãi biển được mệnh danh là thiên đường thanh xuân. Tuổi trẻ của mỗi người có lẽ đã từng nếm phải hương vị của gió biển, đã từng rảo bước trên những bãi cát trắng bằng chân trần, rồi cùng nhau nhặt vỏ ốc.

"Những trải nghiêm đó dường như trong số chúng tôi, chưa ai là chưa trải qua. Nhưng chắc hẳn lần đi này là lần chúng tôi thật sự ngắm được bình minh ở biển rực rỡ nhất! Tựa như tuổi xuân tươi đẹp và cháy bỏng của chúng tôi!"

Ngồi trên xe, An Hy nhìn ra cửa sổ xe buýt. Hồi tưởng lại những kí ức đã qua và nhìn ngắm khung cảnh trên đường đến biển. Không hiểu sao một cảm giác lo sợ cứ luôn chần chừ trong cổ họng khiến cô chả thể nào trò chuyện vui vẻ cùng mọi người. Lưu Viễn nắm lấy tay cô, thấy An Hy có vẻ trầm hẳn, tay anh xoa nhè nhẹ lên bàn tay trắng trẻo mềm mại ấy rồi hỏi:

Em thấy khó chịu ở đâu sao? Hay là say xe rồi?Không...Không có gì đâu mà! Anh nói chuyện cùng mọi người đi!Không nói nữa! Anh ở đây chơi với em!Ơ kìa sao lại thế? Mọi người đang chơi rất vui mà?Không có em thì anh chơi gì cũng không vui nổi!Lưu Viễn phồng má làm mình làm mẩy để được ở cạnh người yêu, anh ta lúc này cứ như là một chú cún nhỏ bám người trồng vô cùng đáng yều.

- Thật là! Tên ngốc nhà anh bám người đến vậy sao?

Cô nhéo lấy hai má của anh, mắt hai người không hẹn mà lại chạm nhau. Ánh mắt ma mị hút người tụa hồ ly ấy nhìn say đắm màu mắt trong trẻo như được tạo ra bởi các khóm hoa diên vĩ kia không rời, khiến đôi má thiếu nữ đỏ ửng cả lên. Anh mỉm cười dịu dàng rồi xoa nhẹ mép môi của người yêu, anh nói:

Anh không bám em, lỡ như lơ là một chút em chạy mất thì phải làm sao?Ai chạy mất thì chưa biết đầu!!!Có lẽ anh nói trúng tim đen của cô nhóc này mất rồi!

"Điều tôi luôn lo lắng là khi....Bản thân đã quá quen với sự tồn tại của người ấy. Quá chìm đắm trong sự ngọt ngào mà người tạo ra rồi khó mà tỉnh lại. Sợ bản thân vì có người ấy bên cạnh mà sinh ra tính phụ thuộc...Sợ rằng một ngày nào đó không có người ở bên trái tim sẽ không chịu nổi mà vỡ vụn, đôi chân không điểm tựa mà lập tức gục ngã....Sợ thiếu vắng sự quan tâm ấy bản thân lại cô đơn và trống vắng. Sợ khi có được hạnh phúc càng nhiều, mất đi rồi lại chẳng thể nào chấp nhận nổi sự thật.....

Anh nhìn ra sự lo lẳng trong nét mặt u sầu ấy của An Hy, liền hôn nhẹ lên trán cô rồi nhỏ giọng:

- Em đang sợ anh sẽ chạy mất sao? (1

Nghe thấy câu hỏi của Lưu Viễn mắt cô nàng có chút ửng đỏ, khóe môi mếu máo uất ức trông vô cùng đáng yêu.

Anh đoán đúng rối! Đoán trúng phóc sự lo lắng dư thừa của người yêu khi mối tình đang trên đà tốt đẹp.

An Hy phồng má quay phắc đầu đi mà lẩm bẩm:

- Ai thèm sợ chứ!? Con hồ ly thối như anh em không tiết nhé...

Chưa để cô nói hết cầu anh liền ôm lấy má cô, xuay nhẹ đầu An Hy lại rồi hôn sâu vào môi cô nàng khiến An Hy chưa kịp trở tay mà luống cuống cả lên, trái tim cũng vì hành động ngang ngược của Lưu Viễn làm cho lỡ mất một nhịp. (4)

Đôi má đỏ ửng, mắt khẽ nhắm lại tận hưởng nụ hôn vội vàng mãnh liệt của bạn trai. Đến khi lơ mơ mở nhẹ đôi mắt, Lưu Viễn cũng không để cô mở lời mà lập tức đặt nhẹ ngón tay lên môi cô mà khẳng định:

- Nếu như anh không phải thứ khiến em lưu luyến, vậy thì anh sẽ cố gắng hơn nữa để có thể vào được danh sách có đánh dấu sao trong thư mục của em! Và.Em cũng không cần phải lo lắng việc anh sẽ chạy mất! Vì dù cho em có đuổi cổ anh đi, thì anh cũng sẽ không buông tay em ra đầu! @

Câu khẳng định chắc nịch ấy hiện rất rõ trong đôi mắt xanh kiên định của anh ta, làm An Hy có chút giao động.

Gương mặt cùng giọng nói ấm áp ấy cứ luôn quanh quẩn trong đầu khiến cô nàng chả thể nào né tránh. Dù không muốn nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt của hắn ta mà cố quay đi thì chỉ cần nhắm mắt lại hình ảnh của anh ta khi cười lại hiện lên trong tâm trí.

Con người này có phải đã bỏ bùa mê thuốc lú cho cô rồi không??

••••

- Aaaa!!!!! Biển ơi tụi chị đến với em đây!!!!

Từ Ân và An Hy đồng thanh hét lớn, nắm tay nhau chạy thật nhanh ra bờ cát vàng óng trải dài vô tận kia để cảm nhận sự mịn màng của từng hạt cát nhỏ đang khẽ lướt qua từng kẻ chân. Hít thở không khí mát lành của biển khơi tươi mới. Hòa vào cái nắng dịu dàng cùng làn gió nhè nhẹ thổi qua mái tóc, thật khiến người ta thư giãn.

Các cô cậu với đôi chân trần chạy ùa ra biển như trút bỏ hết mọi mệt mỏi mà tận hưởng phút giây yên bình hiếm có này.

- Để phiền muộn qua một bên! Bây giờ anh em chúng ta phải chơi tới bến!!!

Phi Hạo khoác vai Tùng Cương và Lưu Viễn rồi cười lớn, tiếng nô đùa của họ cứ như thanh âm của tuổi xuân đang từ từ đang chéo nhau tạo thành một bản hòa ca tuyệt đẹp.



Tiếng sóng biển êm dịu, bờ cát vàng mềm mại và khoảng trời xanh như đang níu kéo màu biển ấy cứ như một câu chuyện ngọt ngào trong chiếc lọ thủy tinh nhỏ mang trong mình một phong thư rồi trôi nổi giữa biển khới. Cũng như cách tuổi trẻ của chúng ta gặp nhau, câu ngỏ lời như được đặt trong chiếc lọ thủy tinh rồi được thả trôi bồng bềnh theo những con sóng trên biển vô định. Để rồi một ngày nào đó nó lại được nhặt lên.

Chính lúc nhặt được lọ thủy tinh ấy, mở ra phong thư nhỏ được đặt bên trong nó, ta mới chợt nhận ra mối quan hệ của ta lại có thêm một người ấm áp nữa cùng tô vẽ cho thời niên thiếu tươi đẹp!

Cầm lon soda mát lạnh, ngồi trong bóng râm của chiếc ô lớn. 4 cô nàng An Hy Từ Ân, Vy Vy và Noãn Sam nhìn ra phía biển, các kỵ sĩ của họ cứ như trở lại làm những đứa trẻ mà nô đùa với nhau không chút mệt mỏi. Vy Vy nhỏ giọng lên tiếng:

Chị không nghĩ lại có thể được đi chơi cùng mọi người như thế này!Mua vé trở lại thanh xuân, ai lại không tham gia chứ!! Hahaha! Càng đông càng vui mà!An Hy vỗ vỗ vai Noãn Sam rồi cười gian ác:

Chị không ngờ một cô bé dễ thương như em lại đi thích một kẻ vụng về như Tùng Cương đấy!Em cũng không ngờ một cô nàng ngọt ngào đáng yêu như chị lại thích được một "hắc long" đó!Ây do! Vậy là em không biết rồi! Chị đây từng là "đầu gấu" đó nha!Nhìn visual sáng sủa thế thôi chứ cặp đôi này là phản diện đấy em!Từ An cười tươi rồi khen ngợi.

Tớ có nên nghĩ đó là một lời khen không nhỉ!?Hahaha!!! Ơ kìa tớ khen thật lòng vậy mà!A Vy Vy! Vậy tại sao chị lại thích anh trai đầu gà lạnh lùng ngang ngược đó của em thế?Đúng đúng! Tò mò thật nha!!!Ờm. Thì.. Ống là..Chưa kịp tiết lộ thì Vy Vy đã bị thu hút bởi cơ bụng của Triết Vũ khi vừa từ bờ biển đi lên làm cô đỏ ửng cả mặt mà nói năng không rõ ràng:

A... Cậu ấy...A thì...Ờm.. Là Vậy. Phải.A....Cô Đường đây là đang nói xấu bạn trai rồi bị bắt gặp nên luống cuống cả lên à?Không! Không có..Không có!

- Nè nè đầu gà!!!! Anh không được bắt nạt chị dâu của em!

Hai chữ chị dâu không hiểu sao lại khiến Vy Vy ấm lòng đến kỳ lạ. Cô cứ tưởng An Hy sẽ chưa chịu chấp nhận cô nhưng có vẻ như Vy Vy đã lo lắng dư thừa quá rồi.

- Bảo vệ chị dâu quá nhỉ? Tiểu quỷ mày nên nhớ dù cho có bảo vệ chị dâu mày đến đâu anh đây cũng có cách bắt nạt người của anh!

"Nhìn cái cách anh ta ngang ngược đi kìa! Thật là muốn ném miếng dưa hấu đang ăn dở lên cái bản mặt đáng ghét của anh ta mà!"

An Hy bĩu môi nghĩ thầm.

Em nói rồi! Có em ở đây! Đầu gà thối sẽ không bắt nạt được chị đâu!!!Anh mày đã làm gì đầu chứ? Đã làm gì đầu? Đã chạm vào đầu????Anh!!!Hai anh em nhà này lớn rồi mà cũng cãi nhau cho được!Lưu Viễn không biết từ khi nào đã chen cái chân vô duyên của anh ta vào cuộc trò chuyện của bạn gái với ông anh của cô. Có vẻ như hắn ta bảo vệ cô lắm, Lưu Viễn ngồi xuống thảm, tay khoác qua vai An Hy rồi dương cái ánh mắt khiêu khích gợi đòn của anh lên nhìn Triết Vũ.

Này ông anh! Mình già rồi! Nhường đất diễn cho lớp trẻ đi!Mày có tin ông móc mắt mày rồi đem cho chó nhai không hả???Chỉ sợ sức của ông anh có hạn thôi~Móc mắt mày anh đây chỉ sợ bẩn tay thôi nhé!Được rồi! Hai người là chó với mèo hay sao thế? Suốt ngày hơn thua!An Hy nhét thẳng 2 miếng dưa hấu vừa được cắt gọn vào miệng của hai ông tướng, lập tức họ chẳng nói được lời nào nữa mà ngoan ngoãn gặm hết miếng dưa đỏ mọng ấy của cô. Lũ con trai có đôi lúc chỉ cần cho họ no bụng thì lập tức sẽ trở nên nghe lời đến đáng kinh ngạc.

.........

- Hy Hy! Mau qua đầy!!

Tiếng Từ Ân cùng mọi người đang nướng BBQ gọi vọng về phía An Hy. Màng đêm trên biển thật biết khiến người ta động lòng, từng con sóng nhỏ lăn tăn không còn dữ dội, màu trời xanh ngọc cũng dần bị đêm tối nhuộm dần thành xanh tím thầm. Lưu luyển một chút màu cam cháy của mặt trời, pha thêm chút hồng nhàn nhạt làm hoàng hôn trở nên thật mơ mộng thật quyến rũ.

Biển dường như nhẹ nhàng hơn, dịu dàng êm đềm hơn hệt như một bản nhạc được phát trong chiếc đĩa CD cổ làm ta cứ như được chìm vào khoảng đêm tối vô tận. Sao đêm nay cũng sáng hơn, nhiều hơn mọi khi. Trăng cũng chẳng hiểu sao lại duyên dáng hơn bình thường, vào đêm nay có lẽ là dịp quan trọng nào đó mà khiến cả thiên nhiên cũng phải ưu ái đến như vậy.

An Hy mặc một chiếc váy hai dây trắng tinh khôi, hai chiếc nơ được thắt phía trên làm cho đôi vai ấy thêm phần thon thả lại có chút đáng yêu. Trông cô nàng bây giờ cứ như một bông hồng trắng xinh đẹp mọc ở ven biển.

Ngồi xuống bàn, người đầu tiên cô nhắc đến lại là Lưu Viễn. Bỏ qua bàn tiệc nướng thịnh soạn, bỏ qua khung cảnh đêm trên bờ biển tuyệt đẹp ấy An Hy chỉ để tâm tới anh.

Viễn Viền đâu rồi?!Không phải cậu ấy đi cùng cậu hả?Không có! Không phải cậu ấy ở đầy cùng mọi người sao?Từ nãy giờ bọn này nướng thịt có thấy bản mặt khó ưa của cậu ta đâu chứ!Quân Dật thở dài vừa nướng thịt vừa càu nhàu.

An Hy lo lắng đứng bậc dậy, mọi người cũng vì thể mà bỏ mấy chiếc xiên nướng ngon lành đang ăn dở xuống rồi cùng nhau chạy đi tìm Lưu Viễn.

"Không biết tên đó đã chạy đi đầu rồi nữa!"

An Hy chạy chân trần trên cát, cát lún càng khiến bước đi của cô khó khăn hơn. Bất lực gọi to tên của anh nhưng chả ai đáp lại, người đồ xô ra biển ngắm hoàng hôn mỗi lúc một đông, nhiều không kể xiết làm An Hy không tài nào tìm thấy hình bóng của người con trai ấy.

- Lưu Viễn!!! Anh nghe thấy em gọi thì lên tiếng đi!!! Tống Lưu Viễn!

An Hy vừa chạy vừa gọi tên anh, nước mắt không tự chủ mà trào ra khỏi hốc mắt. Bỗng tiếng pháo hoa vừa được bắn lên đã thu hút sự chú ý của cô nàng khiến An Hy chợt đứng xững người lại mà nhìn ngắm sự đẹp đẽ lấp lánh ấy.

"Nhưng buổi bắn pháo hoa này sao lạ quá!?"



Từng bông pháo hoa được bắn lên y như một món quà nhỏ gửi đến An Hy, một lần bắn cứ như thể là một mảnh kí ức của cầu chuyện tình yêu giữa anh và cô. Sự lấp lánh ẩy và kì diệu ẩy đã khiến An Hy chồn chần tại chỗ mà nhìn lên bầu trời đầy hoa rực rỡ kia rồi bậc khóc, đúng! Tất cả những đợt pháo hoa kia chính là món quà mà Lưu Viễn muốn gửi tặng cho người con gái đặc biệt của anh ta.

Bồng nhiên một câu nhắn "nho nhỏ" được bắn lên bầu trời đầy sao kia với một dấu mũi tên rất to đủ để cả bãi biển nhìn thấy:

"An Hy! Nếu em đang ngắm pháo hoa, xin hãy chạy theo hướng của mũi tên này"

Thấy được dòng chữ ấy trên bầu trời An Hy không chút do dự mà lao qua dòng người tấp nập ấy, nước mắt hạnh phúc không ngừng rơi xuống gương mặt xinh đẹp của cô. Trái tim cũng không hiểu sao lại đập nhanh đến thế, cứ như thể nó cũng rất mong chờ.

Băng qua dòng người ấy, chen chúc qua sự tấp nập ấy là một khoảng không bình yên và rộng lớn đến kì lạ. Một chàng trai trên tay là một bó hoa hồng trắng tinh khiết tựa ánh trăng sáng ửng lên giữa trời đêm, chàng trai có mái tóc xanh đen tựa tinh linh của đại dương, đồi đồng tử ánh xanh lóe lên sự mong chờ khi nhìn thấy An Hy.

Anh đứng giữa một hình trái tim lớn được xếp bằng nến trông rất lãng mạn. Thấy cô Lưu Viễn nở nụ cười hạnh phúc đầy mãn nguyện.

An Hy nhìn thấy khung cảnh này trong lòng không ngừng mong chờ, nước mắt lo lắng không biết từ khi nào lại chuyển thành những giọt nước mắt hạnh phúc. Trái tim cũng vì nhìn thấy sự ngọt ngào này mà đập nhanh liên hồi. Vì quá hạnh phúc, quá bất ngờ trước cảnh tượng ấy mà An Hy chưa dám bước tiếp. Nhưng bạn bè và mọi người đã đẩy cô tiến đến phía của anh, bước vào trái tim lớn của Lưu Viễn.

An Hy đứng trước mặt người cô yêu, trái tim cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mà ôm lấy anh. Nhìn lên Lưu Viền, một cảm giác chờ đợi đang len lỏi trong từng ngóc ngách của trái tim.

Anh quỳ một chân xuống, nhìn lên cô gái anh ngày đêm mong nhớ thương yêu mà có chụt nghẹn ngào. Lòng hạnh phúc thẩm nghĩ:

"Khung cảnh này anh đã từng rất ghen tị, đã từng rất muốn có dũng khí đứng trước em rồi quỳ một chân xuống mà thổ lộ tình cảm với em. Nhưng có lẽ bây giờ anh không cần phải ghen tị với bất kì cặp đôi nào nữa! Anh.. Cuối cùng cũng làm được rồi em có thấy không?!"

Hy Hy!...Hôm nay...Cho anh đòi hỏi một chút nhé!Ừm!!!Anh..Anh muốn mỗi sáng thức dậy đều thấy em đầu tiên! Làm việc gì cũng có em bên cạnh, xuân hạ thu đông mùa nào cũng có thể được nắm tay em....Anh muốn mỗi tối có thể chúc em ngủ ngon, hôn lên trán em và ôm em thật chặt....An Hy à...Anh muốn trở thành kỵ sĩ của em, bảo vệ em và bên em yêu em! Em có đồng ý... Giao quãng đường còn lại của em cho anh không?.Lưu Viễn lấy ra chiếc nhẫn cầu hôn mà anh đã cất công chuẩn bị, dù có chút lúng túng nhưng có vẻ như anh ấy đang rất hạnh phúc. Ngước nhìn người con gái đẹp tựa ánh trăng sáng kia, lòng không kiềm được xúc động. Lưu Viễn với giọng đầy nghẹn ngào:

- An Hy...Em..Em đồng ý... Làm cô dâu của anh nhé?..

An Hy bỗng dưng im lặng không nói một lời nào khiến Lưu Viễn và cả hội trường cũng vì thế mà lo lắng. Bầu không khí cứ thể ngưng đọng tại khoảnh khắc này, trở nên yên tĩnh đến lạ kỳ. Tĩnh lặng đếm mức có thể nghe thấy rõ tiếng sóng ồ ạt dạt vào bờ và tiếng con tim đang đập thình thịch của Lưu Viễn.

"Cặp đôi này tỏ tình nhau, người đau tim lại là chúng tôi!"

- An Hy à...Em...

Lưu Viễn nhìn thấy gương mặt do dự của An Hy khóe mắt liền không tự chủ được mà rơi lệ, đôi bàn ta cầm hộp nhẫn cầu hôn run lên bần bậc trông vô cùng đáng thương. Trái tim không ngừng gào thét trong lo lắng.

"Liệu chàng trai ấy cầu hôn có thành công không??"

Anh sợ rằng cô sẽ từ chối đoạn tình cảm này của anh, sợ rằng anh lại lần nữa mất cô, một lẫn nữa chìm vào bóng tối vô tận ấy. Chưa kịp để anh suy nghĩ An Hy đã tháo chiếc vòng mặt trời trên tay phải của cô rồi giơ bàn tay ra trước mặt anh. Mỉm cười hạnh phúc cô nói:

- Từ hôm nay... Chúng ta..Sẽ kết thúc chặng đường làm bạn!

Nghe thấy câu nói ấy, nhìn thấy hành động dứt khoát ấy Lưu Viễn không chần chừ mà đeo lên tay cô nàng chiếc nhẫn cầu hôn của anh, rồi nhẹ nhàng đặt lên tay An Hy nụ hôn vô cùng yêu chiều.

"Em không cần phải nói lời đồng ý! Vì hành động của em đã ngầm thừa nhận. Chú rể tương lai của mình là anh rồi!"

Lưu Viễn cũng không do dự mà tháo chiếc vòng mặt trăng của anh ra rồi ôm chặt người con gái ngọt ngào này mà hôn sâu vào môi cô. Quá hạnh phúc mà không kìm nổi lòng mình Lưu Viễn liền nhấc bổng An Hy lên, cười lớn hạnh phúc. Hai người trao cho nhau ánh mắt yêu thương và yêu chiều đầy tình tứ.

Cùng lúc đó pháo hoa cũng nở rộ khắp bầu trời tạo nên một khung cảnh rực rỡ đến siêu lòng. Mọi người và bạn bè cũng vì cái hôn ấy má la hét chúc mừng cho cặp đôi trẻ. Tình yêu đẹp đẽ của họ dường như được thượng đế

นน ai den ki la.

Có lẽ họ sinh ra đã định là một cặp đôi hoàn hảo!

"Đời này anh có thể để lỡ rất nhiều người, nhưng duy nhất không muốn bỏ lỡ em! Lục An Hy- Tiều tổ tông của anh!"

"Kể từ giây phút này, chặng đường làm bạn của chúng tôi chính thức kết thúc!!