Cả đoạn đường Hoàng Hiếu Phong đều lên tiếng tránh ảnh hưởng đến Eira, ghế ngồi của cô được anh điều chỉnh ngả xuống mức thấp nhất, thậm chí còn lấy áo vest mình đang mặc đắp lên người.
Eira tỏ ra không mấy tự nhiên khi được hưởng thụ những đãi ngộ ga lăng này, nhưng cô chẳng còn sức mà phân bua với Hoàng Hiếu Phong.
Đã rất lâu rồi cô chưa sử dụng một lúc lượng lớn ma lực như thế. Thế giới này khác với thế giới của cô, trong không khí lượng ma lực tự nhiên ít ỏi đến đáng thương. Tuy vậy, Eira ở đây một thời gian cũng phải có giải pháp cho mình.
Cô mân mê mặt sợi dây chuyền hình trăng khuyết đeo trên cổ, đây là một ma khí loại nhỏ có khắc pháp trận hội tụ lên đó, nhờ thế Eira có thể thu thập càng nhiều ma lực hơn.
Chờ chiếc xe dừng lại trước ngõ nhỏ, ma lực của Eira đã khôi phục được một phần mười. Hoàng Hiếu Phong mở cửa định dìu cô xuống nhưng Eira cực lực từ chối.
"Chuyện ngày hôm nay, tôi muốn cảm ơn cô."
Mắt thấy bóng dáng nhỏ nhắn sắp bước đi xa, Hoàng Hiếu Phong bỗng thốt một câu.
Bước chân của cô gái dừng lại trong giây lát, thế nhưng không hề quay lưng mà đi tiếp:
"Không có gì. Hãy coi như đó là câu trả lời cho việc anh đưa tôi đến khu 'bí mật' của anh đi."
Hoàng Hiếu Phong sửng sốt rồi ngay tức khắc bật cười. Vậy mà bị cô ấy đoán trúng ý đồ của mình. Chỉ là, kết quả trước mắt còn vượt dự đoán của anh.
Eira vừa bước vào quán đã thấy Egan ngồi xám xịt ở quầy, bên cạnh là Elios đang đắc ý nằm ngoe nguẩy đuôi, nhìn vào tình hình này, có vẻ như cả hai lại trải qua một trận đấu khẩu oanh liệt rồi đây.
Egan khi thấy Eira trở về thì hai mắt sáng lên, nhưng nhớ tới những gì cô đã làm với anh thì mặt lại xị xuống. Riết rồi cái nhà này không xem anh ra gì nữa. Từ em gái đến thú nuôi đều chống đối anh, thật là tức muốn chết.
"Chủ nhân, chủ nhân, hôm qua cô đi đâu thế? Egan sắp tự kỷ luôn rồi."
Elios hí hửng định nhào vào lòng Eira, nhưng bất hạnh làm chính mình tự rơi xuống nền đất, oan ức như thể bị thất sủng.
"Chủ nhân, cô không thương Elios nữa rồi."
"Đừng nhõng nhẽo, đi phơi nắng của mi đi." Eira lười biếng dùng chân đẩy thân mình đen tuyền đang có ý đồ mon men tiếp cận ra xa, ngồi xuống đối diện với Egan, ném ra tập văn kiện điều tra về Aura mà cô đã nhờ Hoàng Hiếu Phong trước đó.
Egan đã chuẩn bị sẽ dỗi em gái một trận ra trò, ít nhất cũng phải lấy về địa vị anh trai của mình trong căn nhà này, rốt cuộc lại bị sự tò mò phá vỡ.
Anh rất nhanh đã đọc xong tập văn kiện, thả lại nó xuống bàn, sắc mặt không được tốt cho lắm:
"Nếu tư liệu là sự thật thì người dì này đáng gờm hơn anh nghĩ đấy."
Đặc biệt là khi Egan phát hiện bà ta đã xuất hiện vài lần trong sự kiện lịch sự với những thân phận khác nhau.
"Đây mới chỉ là phần nổi trong cuộc đời của bà ta, còn rất nhiều mốc thời gian đã mất vì không có chứng cứ để lại, Hoàng Gia đã ra tay hết sức rồi."
Eira cũng cảm thán. Tác phong của Hoàng Hiếu Phong rất mau lẹ, cô còn tưởng phải mất thêm một thời gian nữa anh mới thu thập đủ, không ngờ thông tin thu được lại hơn sức tưởng tượng của cô.
"Người đó, quả thực rất giống mẹ." Egan hơi trần trừ, nhưng cuối cùng vẫn nói ra tiếng lòng mình.
Egan và Eira chưa từng chân chính gặp mẹ của mình, bởi họ chính là nguyên nhân gây ra cái chết của bà. Bọn họ từng buồn, từng oán hận, từng áy náy. Những gì họ thấy chỉnh là hình ảnh xinh đẹp hư ảo được ghi lại từ trước.
Hiện tai bỗng nhiên xuất hiện cơ hội được thấy 'người thật', cảm xúc của Egan rất rối bời.
"Đó không phải là mẹ." Eira mím môi. Với những thông tin hiện có vẫn chưa đủ để cô xác nhận người này mang thiện chí hay ác ý với họ. Cô là người lý trí. Cô chỉ có một người mẹ thôi. Đó là mẹ Blenna của cô.
"Eira..." Egan lo lắng nhìn Eira, sợ cô sẽ làm gì đó dại dột, giống như chuyện năm ấy...
"Anh đừng lo. Nếu bà ấy không làm hại chúng ta, em sẽ coi nhưng chưa có chuyện gì cả."
Đã qua mấy trăm năm rồi, Eira không còn là đứa trẻ bồng bột như trước.
"Vậy được rồi."
Egan thở dài, theo thói quen vỗ lên vai Eira, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra có gì đó không đúng.
"Tại sao ma lực của em lại vơi đi nhiều thế? Xảy ra chuyện gì?"
Eira bình tĩnh gõ rớt cái tay đang túm lấy vai mình của anh trai. Cô sớm liệu trước thể nào Egan biết được sẽ cắn cô không buông mà. Nó cũng là lý do ban đầu Elios nhào đến mà cô lại tránh đi. Thật tắc trách khi vừa rồi cô mải suy nghĩ mà lơ là trong giây lát.
Cô trực tiếp đem trái tim bị nguyền còn lại mà mình đã kịp mang đi khi xử lý sự việc ở trụ sở cho Egan xem, cũng như thuật hết toàn bộ câu chuyện đã diễn ra từ vụ tấn công tối qua.
Mày của Egan căng chặt, tức giận sử dụng năng lực đốt rụi trái tim thối rữa thành tro. Giống như Eira, hắn biết về "Lời nguyền chết", càng hiểu rõ sự phiền phức và đáng sợ về chủ nhân đã tạo ra nó.
Kẻ địch của Hoàng Gia khả năng rất cao là hậu duệ của đối phương, Egan vừa bực bội vừa bất an. Hắn không muốn em gái can dự vào, nhưng có giao kèo ở đó, Eira vẫn phải dính chặt tên đáng ghét gần một năm nữa.
"Tại sao cứ phải là mấy con gián đập hoài không chết đó chứ?" Egan chưa từng có thiện cảm với quỷ hút máu, thậm chí là ghét cay ghét đắng, Eira biết về điều này, nhưng cô chưa từng hỏi về nguyên nhân thực sự.
"Việc em hóa giải lời nguyền chắc chắn sẽ đánh động đến hắn. Dù sao "Lời nguyền chết" không phải là thứ có thể tùy tiện sử dụng, trong một thời gian ngắn hắn sẽ không thể làm gì. Đúng lúc vài ngày nữa em phải bay qua nước S, nhưng để phòng bất trắc, mong anh sẽ để ý Hoàng Gia giúp em."
Cô vẫn chưa thực hiện nguyện vọng của Adam. Hắn đã lên lịch và hẹn cô từ trước, bọn họ cần phải có mặt tại nước S trước khi vòng sơ khảo bắt đầu. Đương nhiên, với khả năng của Adam, anh có thể trực tiếp tiến vào vòng tứ kết. Thế nhưng ai bảo Trần An Di lại làm giám khảo chính trong vòng đầu tiên chứ, hắn không thể bỏ lỡ cơ hội gặp cô được.
"Đừng có lôi anh vào." - Không ngờ Egan lại từ chối yêu cầu của Eira - "Vận mệnh của Hoàng Gia đâu có liên quan gì đến chúng ta? Hoàng Hiếu Phong nên tự lĩnh lấy hậu quả cho sự lựa chọn của mình."
Nếu tên đó chọn bảo vệ Hoàng Gia, Egan sẽ châm chước mà để ý một chút, nhưng ai bảo hắn đen tối dám thương nhớ đến Eira? Hừ, cho đáng đời.
"Sao? Anh sợ tên quỷ hút máu đó à?"
Eira nhếch môi cười, đuôi mắt hơi nheo lại đầy tính toán. Cô biết, giây phút này có thuyết phục thế nào cũng vô ích, cách nhanh nhất để Egan đồng ý chính là dùng phép khích tướng. Ông anh trai tính nóng như lửa trăm phần trăm luôn trúng chiêu.
"Anh sợ hắn?" - Egan ngoáy ngoáy tai, mắt trợn lớn, như thể vừa nghe được điều gì đó nực cười - "Một con dơi hôi hám mà thôi, gặp một lần anh đây nướng một lần."
"Ôi chao? Nhưng chẳng phải anh không muốn dây vào à?" Đôi mắt Eira chớp nhẹ.
"Đúng là anh không muốn dây vào, nhưng ai bảo con dơi đó dám đụng tới em gái yêu quý của anh. Nhẫn nhục không phải tác phong của nhà Stewart." Egan máu nóng xông lên não, miệng càng nói càng thấy hợp lý, không ý thức được mình đã lọt vào bẫy của Eira.
"Vậy tất cả nhờ anh nhé. Em về phòng nghỉ ngơi đây." Eira đứng dậy, vỗ vai khích lệ Egan rồi rời đi.
Egan phát hiện vấn đề thì đã muộn, toàn thân giống như sắp biến thành một tòa núi lửa, mắt lăm lăm nhìn về nơi cô đã khuất bóng, nghiến răng nghiến lợi mắng: