*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cam
Beta: Cam
Quý Dạng ngồi ở trên giường bệnh.
Một lát sau, cô gái co người lại…, đem cằm chống trên đầu gối “Sao chị có thể ngủ chứ…” Có chút dừng lại “Thật là đáng tiếc.”
Chu Duy: “… Chị, đã bị như thế này rồi còn suy nghĩ lung tung mấy chuyện này làm gì.”
Quý Dạng liếc mắt nhìn cậu “Em không hiểu đâu.”
Chu Duy: “Rồi rồi rồi, em không hiểu, em không hiểu.”
Quý Dạng một lần nữa đem cằm chống trên đầu gối, rủ mắt xuống, giọng nói thỏ thẻ “Chị cũng không biết đến khi nào anh ấy sẽ phát hiện ra, ngay cả cơ hội để giở trò ngu ngốc bây giờ cũng không có nữa.” Dừng một chút “Cho nên hiện tại, nếu có cơ hội bên anh ấy thì chị sẽ tận dụng nó mà nhìn anh ấy nhiều thêm một chút.”
Chu Duy ngồi trên ghế, nghe vậy thì cúi đầu xuống không nói gì.
Quý Dạng giương mắt, nhìn lên bộ phim điện ảnh đang chiếu trên TV, hình như là một bộ phim hành động rất nổi tiếng.
Im lặng trong chốc lát, cô nói: “Chị còn muốn biết nếu như chị không gặp anh Tống Dương thì lúc này chị sẽ như thế nào.”
Quý Dạng tự hỏi rồi tự trả lời, nói: “Có thể so với hiện tại chị sẽ sống tốt hơn sao?”
Nghĩ nghĩ, lại nói: “Chắc là sẽ không phải chết sớm đâu nhỉ.”
Chu Duy nhịn không được, vươn tay sờ sờ lên trán cô “Chị đừng nói linh ta linh tinh nữa. Giờ cứ lo nghỉ ngơi thật tốt đi, đợi một lát anh Tống Dương sẽ trở lại, đừng để cho anh ấy thấy bộ dạng này của chị.”
Quả thật.
Bây giờ cô cũng chẳng khác bệnh nhân tâm thần là mấy.
Quý Dạng nghe theo lời Chu Duy nằm xuống, Chu Duy đắp mền kín mít cho cô, kiểm tra tốc độ truyền nước, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cậu nói: “Em tiếp tục xem TV, có chuyện gì thì kêu em.”
Quý Dạng gật đầu.
Cô thấy Chu Duy ngồi xuống ghế sofa bên kia.
Một lát sau, Quý Dạng cảm thấy cơn buồn ngủ lại nổi lên.
Cô chậm rãi nhắm mắt.
Chu Duy ngồi trên ghế sofa xem phim, đợi một lúc đến khi nghe sau lưng không còn âm thanh nào mới quay đầu lại nhìn qua.
Quý Dạng đã ngủ.
Chu Duy nhịn không được lại thở dài một hơi.
Cậu cũng không phải người không tim không phổi, dù là tiêm thuốc, xét nghiệm máu hay cầm đơn mua thuốc, đều là một mình Tống Dương chạy ngược chạy xuôi. Nếu để mọi việc sang một bên thì Tống Dương có lẽ là người đàn ông tốt nhất trên thế giới mà cậu từng gặp.
Chu Duy nhìn sang Quý Dạng đang ngủ yên tĩnh trên giường bệnh, thấp giọng thở dài một hơi.
Cậu có cảm giác trong chuyện này Quý Dạng không phải là người duy nhất chịu sự tra tấn.
Thật sự cậu cũng rất khó chịu.
…
Đến khi tỉnh lại, trong phòng bệnh đã tối đen.
Đèn hầu như đã được tắt hết, chỉ còn lại một bóng ngoài hành lang. Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, TV vẫn còn mở nhưng bộ phim đã được thay đổi, âm lượng cũng được vặn rất nhỏ, trên ghế sofa đã không còn người ngồi ở đó nữa.
Mắt Quý Dạng cố gắng thích ứng với bóng đêm.
Cô chậm rãi quay đầu nhìn qua thì thấy Tống Dương.
Tống Dương ngồi bên cạnh giường bệnh, dùng một tư thế không tính là quá thoải mái, anh duỗi dài chân, nghiêng người, ánh mắt rơi trên màn hình TV, bên trên đang phát một bộ phim điện ảnh. Bởi vì trong phòng bệnh rất tối, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng anh một cách mơ hồ, tuy vậy nhưng thật sự vẫn đẹp như thế.
Quý Dạng cứ nhìn chăm chú vào Tống Dương.
Không biết nhìn bao lâu cho đến khi có cảm giác cổ mình đau nhức.
Quý Dạng thoáng cử động, chăn nệm cùng cánh tay ma sát tạo ra âm thanh, Tống Dương quay đầu lại.
Anh đứng dậy, đi đến bên cạnh cô: “Tỉnh?”
Quý Dạng nhẹ giọng mà “Dạ” một tiếng.
Cô khàn giọng nhìn Tống Dương, hỏi: “Đã truyền nước xong chưa? Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Tống Dương nhìn sơ qua mặt đồng hồ “12:30.” Dừng một chút, anh ngẩng đầu “Còn một chút nữa, sắp xong rồi.”
Quý Dạng gật đầu.
Một lát sau, cô hỏi: “Công ty có chuyện gì sao?”
Tống Dương: “Không có việc gì, đã giải quyết rồi.”
Anh buông thỏng mắt, vén ngược lọn tóc trước trán cô: “Sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy.”
Quý Dạng: “Em vừa mới nằm mơ.”
Tống Dương: “Mơ cái gì?”
Quý Dạng không lên tiếng, im lặng một lát mới nói: “Một giấc mơ cũng không vui vẻ lắm.”
Tống Dương không nhúc nhích, đáy mắt vẫn đen kịt như trước, yên tĩnh mà nặng nề nhìn cô, giọng anh cũng thấp hơn trước rất nhiều “Nói nghe một chút.”
Quý Dạng nghĩ nghĩ, mới nhỏ giọng nói: “Thì là em nằm mơ thấy anh đi rồi.” Dừng một chút “Rời khỏi em sau đó biến mất.”
Tống Dương không nói gì.
Quý Dạng dời mắt đi, cảm thấy không quá thoải mái, cố gắng nói thêm vài chuyện để thay đổi bầu không khí…cũng để cho lời nói của mình bớt phần kỳ quái “Đúng là một giấc mơ kì lạ, tuy em biết rõ mình đang nằm mơ nhưng vẫn không tỉnh dậy được, làm em sợ muốn chết.”
Trong phòng bệnh sự yên lặng bao trùm.
Tống Dương đưa tay lau mồ hôi trên trán cô, trên mặt không để lộ quá nhiều cảm xúc “Cô bé ngốc.”
Quý Dạng mím môi.
Một lát sau cô kêu anh: “Anh ơi.”
Tống Dương: “Ừ.”
Quý Dạng: “Em muốn uống nước.”
Tống Dương ngồi thẳng lên “Tôi lấy cho em.”
Quý Dạng nhìn Tống Dương đi đến máy đun nước bên kia lấy nước ấm, trong lúc chờ đợi cô nhìn thoáng lên bộ phim đang chiếu trên TV.
Có chút quen thuộc.
Quý Dạng nhỏ giọng nói: “Hình như em đã xem qua bộ phim này rồi” Dừng một chút, là bộ《 Trước lúc bình minh 》*, nhưng em chỉ mới xem được một nửa, đằng sau diễn ra thế nào em cũng không biết.”
(*)爱在黎明破晓前: “Trước lúc bình minh” là một bộ phim lãng mạn của Mỹ ra mắt năm 1995. Bộ phim là câu chuyện tình yêu của Jesse, một chàng trai trẻ người Mỹ và Celine một cô gái người Pháp.
Tống Dương như nhàn nhạt nở nụ cười: “Tại sao lại không xem hết?”
Quý Dạng nghĩ nghĩ “Sợ hai người đó về sau thì tách ra nên em không dám xem tiếp. Nhìn hai người họ ở bên nhau, em thật sự cảm thấy rất vui.”
Tống Dương đem nước ấm đến “Có người xem phim như em sao?”
Quý Dạng không nói lời nào, cẩn thận đưa mắt nhìn lên anh.
Cô muốn chống tay để ngồi dậy, nhưng vì đang bệnh nên cô không được khỏe lắm, trên người cũng không có tí sức lực nào, cảm thấy tay chân như rã rời, thì cổ cô đã được ai đỡ lấy.
Một bàn tay ấm áp nóng hổi, hơn nữa lại cực kì có lực, nâng cả người cô lên để cô chậm rãi ngồi dậy.
Tống Dương đem nước đưa tới bên môi Quý Dạng, cũng không buông cánh tay đang đỡ cô ra “Uống chậm một chút, coi chừng bị phỏng.”
Quý Dạng nhẹ giọng “Dạ” một tiếng.
Cô nắm lấy tay anh, uống vài ngụm nước.
Nước quả thực rất nóng, cho nên Quý Dạng uống được một ngụm đã muốn dừng lại.
Cô cảm giác được bàn tay đặt sau cổ mình buông lỏng ra một chút, không để quá gần cô, nhưng vẫn để hờ phía sau, đủ gần để cô có thể cảm nhận được độ ấm của lòng bàn tay anh.
Trong ánh sáng lờ mờ, cặp mắt kia đen hun hút như muốn đem cô khóa lại, vây chặt lấy, rồi lại kéo cô nhấn chìm xuống đáy biển. Cô không rõ bên trong là cảm xúc gì.
Hai người đối mặt nhìn nhau một lúc.
Quý Dạng thu hồi ánh mắt, uống một hớp nước, thiếu chút nữa là bị phỏng.
Cô cố nén lại cảm giác đau đớn tại đầu lưỡi, miễn cưỡng nuốt miếng nước xuống, mới nói: “Không uống nữa.”
Tống Dương “Ừm” một tiếng, rồi lại buông thỏng mắt, giọng nói chẳng biết tại sao có chút lạnh lùng và khàn khàn “Nằm xuống? Hay vẫn muốn ngồi.”
Quý Dạng nói: “Ngồi nha… Em cũng ngủ rất lâu rồi.”
Tống Dương lấy một tay vịn cô, tay còn lại đem ly nước để lên trên mặt ghế bên cạnh, lấy gối kê phía sau lưng để cho cô ngồi thoải mái hơn một chút.
Quý Dạng ngồi xem phim.
Bộ phim cũng vừa hay chiếu đến đoạn cô vẫn chưa xem.
Nên lúc này cô xem vô cùng chăm chú.
Tống Dương ngồi ở ghế bên cạnh nhìn Quý Dạng.
Anh cũng chẳng có hứng thú ngồi xem phim, anh cứ ngồi vậy nhìn cô.
Cũng đã qua một khoảng thời gian, Tống Dương rốt cục cũng mở miệng.
Anh nói: “A Dạng.”
Quý Dạng nghiêng đầu nhìn sang Tống Dương.
Trong tay Tống Dương chẳng biết từ lúc nào đã cầm một chiếc bật lửa bạc, tùy ý xoay qua xoay lại “Vào tháng 12 có khả năng tôi sẽ ra nước ngoài một chuyến.” Dừng một chút “Khoảng sang tháng 3 năm sau mới trở về.”
Quý Dạng sửng sốt “Anh ra nước ngoài để làm gì?”
Tống Dương: “Để giải quyết một số việc ở công ty.” Dừng một chút “Còn để…”
Trong phòng bệnh tựa như yên tĩnh trong chớp mắt.
Anh nói: “Kết hôn.”
Quý Dạng cho là mình đang nghe lầm.
Mất một lúc lâu cô mới chậm rãi đem hai cái chữ kia phân tích rõ ràng, môi cô mấp máy nhưng không thể nghe rõ giọng nói của mình “… Cái gì?”
Tống Dương rủ mắt, rất bình tĩnh mà nhìn cái bật lửa trong tay. Chiếc bật lửa lạnh lẽo, ngón tay của anh lại càng lạnh hơn cũng không biết tại sao.
Người đàn ông giọng nói nhàn nhạt không nhìn ra cảm xúc: “Tháng hai sang năm, tôi ở nước ngoài kết hôn, là do trong nhà sắp xếp. Sẽ tổ chức lễ cưới sau đó đi hưởng tuần trăng mật rồi mới trở về.”
“…”
Quý Dạng nhìn chăm chăm vào Tống Dương.
Trên TV bộ phim vẫn đang được phát, có ánh sang lờ mờ từ màn hình chiếu vào gương mặt anh, nhưng lúc này cô có cảm giác mình chẳng nhìn thấy rõ được thứ gì.
Cô muốn nói nhưng lại không biết phải nói gì.
Đúng lúc này, Tống Dương đưa mắt nhìn lên.
Anh nhìn thoáng qua cô một chút rồi đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu cô “Sắp truyền hết nước rồi, tôi đi tìm y tá.”
Nói xong, liền đi ra ngoài.
Lúc Tống Dương đi ra khỏi phòng bệnh, từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, anh muốn hút nhưng lại nhớ tới chỗ này là bệnh viện, nên đem hộp thuốc lá đút trở về nhưng không biết tại sao, động tác có chút mạnh bạo, hộp thuốc lá cũng bị anh miết đến thay đổi hình dạng.
Anh nhớ tới một tiếng trước đang trên đường trở về công ty.
Bàng Thời Gia gọi điện thoại tới hỏi: “A Dạng thế nào rồi?”
Tống Dương nói: “Viêm dạ dày cấp tính, đang được truyền nước, hiện tại đã nằm ngủ rồi.”
Bàng Thời Gia: “Vậy là tốt rồi.”
Tống Dương “Ừ” một tiếng, cũng không có tâm tình nhiều lời, vừa đeo tai nghe Bluetooth vừa nhìn đường phía trước.
Một lát sau anh phát hiện mình đã đi sai đường, hít sâu một hơi, dồn sức đánh tay lái về.
Bàng Thời Gia trong điện thoại nghe thấy, cũng đại khái đoán được chuyện gì xảy ra, dù sao cũng làm anh em nhiều năm như vậy liền hỏi: “Thế nào, không mở lời được với công chúa nhỏ nhà anh?”
Tống Dương không nói gì.
Bàng Thời Gia trong điện thoại nói: “Anh Dương, anh đừng lo lắng, nói rõ ràng là được rồi, cũng không phải chuyện gì lớn.”
Tống Dương nhìn đường phía trước, sắc mặt lạnh nhạt, giọng nói trầm thấp “Sao lại không phải chuyện lớn.” Anh hơi dừng lại “Tôi không muốn làm em ấy buồn.”
Anh biết rất rõ, chuyện này giải quyết càng sớm thì càng tốt.
Nhưng chính mình lại không nỡ nhìn cô đau lòng.
Thế nhưng hết lần tới lần khác anh đều biết, một khi làm như vậy thì không thể không khiến cô đau đớn.
Tống Dương nhớ tới những lúc anh và cô ở cùng nhau, cô vẫn luôn là cô gái nhỏ ngày nào, khi thì đáng yêu, khi thì tùy hứng, khi thì nổi giận, rõ ràng đã trải qua nhiều như vậy, khi cô ở bên cạnh anh cũng giống như trước kia, chính là vào mùa hè ở trấn Cửu Long năm đó, chính là khoảng thời gian mà cô vui vẻ nhất.
Nhưng vẫn là về sau này.
Xe chạy đến đèn đỏ thì dừng lại.
Tống Dương một tay nắm lấy vô lăng, tay kia nhéo nhéo sống mũi “Tôi không biết nên nói thế nào.”
Hai bên yên lặng một lúc, Bàng Thời Gia nói: “Em có một cách.”
Tay để trên vô lăng của Tống Dương dừng lại.
Bàng Thời Gia nghĩ nghĩ “Anh cũng không cần nói lời gì tàn nhẫn, chỉ cần nói với em ấy…”
Bên đầu dây kia dừng lại hồi lâu “Nói là anh muốn kết hôn.”