Hôn Ước Quý Tộc

Chương 17: Chương 17




Trường quý tộc quả nhiên là trường quý tộc, không khác lâu đài là mấy, cây xanh tươi mát được trồng xung quanh khuôn viên trường.
Từng tốp học sinh ngồi ở một bóng cây nào đó, vui vẻ chuyện trò. Mà đề tài bàn tán vẫn là chuyện náo nhiệt sáng nay.
Hải Nam buồn bực đi xung quanh tìm kiếm cô vợ nhỏ, hắn rất ân hận tại sao xây trường lớn thế này. Trên trán hình thành một tầng mồ hôi mỏng, gương mặt tuấn tú vì nắng mà ửng hồng.
Sáng đến giờ, cô vợ nhỏ của hắn tự nhiên mất tích, càng đáng ghét hơn là, cô gái tên White gì đó cùng với đám người kia cũng không thấy đâu. Điều này làm hắn cả ngày không vui. Dường như hắn đã lục tung mọi ngóc ngách trong trường rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng nhỏ bé kia đâu.
-Hey…
Đột nhiên một lon Coca bay tới cũng may hắn bắt kịp nếu không cái mũi kiêu ngạo này của hắn sẽ gãy mất. Nhận thức rõ con người kì quặc trước mặt, Hải Nam nhíu mi, tên này bị ấm đầu sao, tại sao trưa nắng thế này mà bịt mặt kín mít.
-Là tớ… Minh Quân.
Minh Quân dáo dát ngó xung quanh, rồi kéo Hải Nam vào một bóng cây gần đó, trong có vẻ bí mật lắm.
-Leader đẹp trai, sao lại buồn bực thế kia… tớ có quà cho cậu đây.
Minh Quân cười hề hề, tay đồng thời hươ hươ tập hồ sơ trước mặt Hải Nam. Cố tình thu hút sự chú ý của ai kia.

Hải Nam hung hăng trừng con người này, hắn không biết là mình đang châm dầu vào lửa sao.
-Minh Quân, tớ thấy hình như cậu rất rảnh thì phải.
Nghe lời nói mang hàm ý đe dọa của thằng bạn chí cốt, Minh Quân lập tức nổi da gà. Trong lòng thầm nghĩ sau này không nên chọc hắn thì hơn.
-Kết quả?
-Tớ đã điều tra được rồi… nhưng có gì đó rất lạ… cậu xem rồi hiểu.
Minh Quân lập tức đưa cho Hải Nam một xấp hồ sơ được chuẩn bị sẵn.
-Sao trước năm 14 tuổi không có thông tin gì?
-Đây là điều mà tớ thấy rất lạ, mọi thông tin trước đó điều không tra ra, nhưng mà… haha cô ấy có 112 bạn trai là sự thật. Và bất ngờ hơn là… quen cùng một thời gian, đó là khi cô ấy học năm thứ hai trường tư thục Paris, việc này mọi người ai cũng biết “112 người bạn trai của Jerry”. Đồng thời tớ cũng tra được, ngoài họ ra cô ấy chưa từng quen thêm người bạn nào khác.
Nghe tới đây trong đầu Hải Nam lập tức nhớ tới lời cô gái kia nói “113 này của cậu rất đáng yêu nha, còn biết đỏ mặt rất thú vị…”. Đến giờ hắn mới biết hắn là một trong số “tập đoàn” bạn trai của cô nhỏ kia. Thật là chưa ai dám đùa bỡn hắn như thế, tức chết hắn.
-Tớ hiểu rồi, cậu đi trước đi không khéo lại “khó “ lành mạnh mà ra khỏi đây.
-Haha… tớ đi trước đây, nữ sinh trường này rất khủng bố người ta nha, cậu phải ráng chú ý đến vị hôn thê của cậu đi, nếu không…
Minh Quân cố ý để trống vế sau không nói nữa, cũng biết Hải Nam sẽ hiểu nên lén lén lút lút mà rời khỏi… bằng cửa sau. Hừ! Nếu không phải người kia thì một ngôi sao như hắn có đi bằng cửa sau không chứ. Haizz… ai bảo hắn vừa đẹp trai vừa tốt bụng cơ chứ. Thôi kệ vì hạnh phúc của con em chúng ta sau này hắn… nhịn.
Minh Quân bị rượt đuổi đến đường cùng, anh chàng rối rít thở không ra hơi. Ơn chúa, hắn thoát được đám nữ sinh kia. Đang loay hoay tìm cách nhanh thoát khỏi “Động Bàn Tơ” này, thì anh chàng cảm nhận được một ánh mắt soi mói đang chăm chăm nhìn mình. Cẩn thận ngẩng đầu lên, đồng thời cũng chuẩn bị tư thế tốt nhất để khi gặp đám nữ sinh kia thì nhanh chân thoát được.
-Hey… anh bạn là trộm sao, à tường này leo được mà! Chẳng lẽ là trộm nghiệp dư… không sao đâu nếu anh muốn thoát bằng cái lỗ kia thì tôi sẽ không báo cho người khác biết đâu.
Minh Quân sốc toàn tập, đơ mặt nhìn cô gái đang ngồi trên tường hái nho ăn, bộ dáng lười biếng vừa nói vừa cho nho vào miệng. Nhìn hướng cô gái kia chỉ, anh chàng nhìn xuống cái hang nhỏ dưới chân mình, gương mặt đồng thời rút gân.
OMG, cái gì đây… phân chó sao. Cha mẹ ơi có phải hắn đắc tội với vợ chồng nhà này không tại sao khi gặp chồng thì bị gái rượt, gặp vợ thì bị mất mặt thế này.
Minh Quân rút chân lại, liên tục lùi về sau năm bước, tháo khăn che mặt và mũ xuống, nhìn Hải Nghi cười hề hề.
-Chị dâu à, tôi không phải là trộm

Hải Nghi khinh bỉ cho hắn một cái liếc mắt.
-Không có tên trộm nào chịu thừa nhận mình là trộm cả, yên tâm đi anh bạn tôi không nói với ai đâu, anh đi đi… Bye nhé, tên trộm đẹp trai.
Nói rồi chẳng cho Minh Quân cơ hội giải thích, cứ thế nhảy xuống tường đi mất hút. Minh Quân căm hận nhìn cái hang nho nhỏ đằng trước.
-Aaaaaaa…
Anh chàng bức xúc hét lên, ầm ầm… đằng xa hình như đám nữ sinh nghe tiếng hét của thần tượng đua nhau kéo đến. Minh Quân chợt rùng mình, nhanh chân phóng qua bức tường.
Hải Nghi buồn chán đi một hồi, không biết sao lại đi đến khu vườn sau trường, nơi đây tháng mát, bóng cây che mát, vài tia nắng thẳng tấp rọi xuống từng cành lá in bóng trên mặt cỏ xanh mướt.
Hải Nghi thoải mái duỗi vai, ngã thẳng xuống nền cỏ mềm mại, khép lại đôi mi cong dài. Gió mát mang hương thơm của nhựa cây thổi đến làm rối làn tóc mượt, chiếc váy đồng phục bất ngờ bị thổi bật lên. Hải Nghi hốt hoảng, bất ngờ ngồi dậy. Cảm giác người cô bị che phủ bởi một thân hình cao lớn. Hải Nghi giật mình ngẩng đầu lên.
Hải Nam hứng thú nhìn gương mặt chuyển sáng màu đỏ của Hải Nghi, vẫn đứng bất động, chăm chú nhìn cô nàng bối rối che lại làn váy.
-Này, anh… anh không thấy… gì đó chứ.
-Em đoán xem.
-Anh…
Hung hăng nhìn bộ dạng rất muốn chết của Hải Nam, Hải Nghi chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như thế này. Toan đứng dậy bỏ đi nhưng tay lại bị người kia nắm chặt.

-Vợ à… “anh cảnh sát” này tìm em mệt muốn chết, em định cứ thế bỏ đi sao.
Hải Nam nắm chặt cánh tay của cô, cảm giác có chút quen quen, không hiểu sao hắn cảm thấy tình huống này từng xảy ra rồi.
-“anh cảnh sát”?
Hải Nghi kinh ngạc quay đầu, ngớ ngẩn hỏi.
-Ừ… mặc kệ trước kia em có bao nhiêu bạn trai đi chăng nữa, nhưng bây giờ em là của tôi, tôi sẽ bắt giam em lại.
-Anh là của tôi sao?
Hải Nghi cố tình đảo ngược câu nói, hứng thú nhìn sắc mặt Hải Nam biến đổi. Hải Nam chỉ kinh ngạc nhìn ánh mắt tinh nghịch của cô, thoải mái trả lời.
-Tùy em vậy. 113 là cuối cùng rồi nhé!
Hải Nghi thính mũi mà cảm thấy có mùi chua chua trong không khí.
Cô bật cười. Nụ cười trong veo được bao phủ ánh nắng mặt trời càng thêm xinh đẹp, động lòng người kia…