Hôn Ước Quý Tộc

Chương 20: Chương 20




Ngay trong con đường nhỏ, cách bar The Night không xa có hai bóng người làm những chuyện rất mờ ám…
-Này, cậu buông tớ ra đi… ặc… khó thở quá
-Không, tớ không buông, Black thân yêu cậu vẫn đẹp trai như ngày nào…
-Khoan đã, Red sao cậu lại có mặt ở đây, lại còn ngồi chung với đám người đó?
-À… là Blue gọi tớ đến, nói muốn tớ tiếp cận bọn họ, nhưng thật đáng ghét, tớ xinh đẹp thế này mà không lay động được cái tên mặt lạnh ấy… hừ, nhưng không sao cả Black của tớ là nhất… hahaha
-Này, này… cậu buông tớ ra đi khó thở quá, sao lại dùng nước hoa nồng nặc thế này.
-Là sản phẩm mới của tớ đấy… thích không.
-Ahhh… không được, buông tớ ra.
“chụt”
Hải Nam kịp thời đuổi tới trùng hợp nghe được âm thanh khiến người ta mặt đỏ tai hồng này, gương mặt hắn co quắp, biến sắc liên tục lúc trắng lúc đen, bất quá trong bóng tối không ai nhìn thấy được.
Nghe được trong kia trở nên yên tĩnh, hắn điều chỉnh tâm trạng đứng tựa vào tường. Không sai, người trong kia cuối cùng cũng ra rồi
-Hôm nay thật tuyệt. Black, hẹn gặp lại.

Nói rồi cô gái kia, ôm chầm lấy Black hôn “chụt” một cái mới chịu đi, khi đi còn không quên nháy mắt với “anh bạn”.
Lướt qua Hải Nam, Black coi như không thấy cứ thong dong mà đi. Hải Nam lúc này gương mặt đã chuyển sang màu đỏ, đầu có nguy cơ bốc khói. Nhưng giọng nói lại bình tĩnh cực độ.
-Định đi như vậy sao?
Black nghi hoặc quay đầu lại nheo mắt nhìn Hải Nam.
-Tôi và anh có quen nhau sao?
Thế rồi, sau câu nói đầy tính xát thương của Black, khói trên đầu Hải Nam được dịp bốc lên ngùn ngụt.
Hắn tức giận, ngẩng phắt dậy đứng trước mặt anh chàng tự xưng là Black này, nhìn chằm chằm thật lâu cho đến khi ai kia cảm thấy chột dạ, quay đầu đánh bài chuồn thì Hải Nam thân thủ nhanh lẹ mà bắt lấy nắm tóc nâu trên đầu cô.
-Đùa đủ rồi đấy vị hôn thê của tôi.
Mái tóc dài cứ thế bung ra, gió đêm thổi ngược làm cho tóc cô hơi rối, song càng trở nên mê người hơn.
Hải Nghi quá bất ngờ mà ngơ ngác nhìn Hải Nam, có chút khó tin vào tình huống này. Hắn cư nhiên phát hiện ra cô.
Đôi mắt to màu hổ phách trong bóng tối linh động lạ kì, ánh mắt không chút tạp niệm ngây ngẩn nhìn Hải Nghi. Nhìn một bên má vẫn còn in đậm dấu son môi đỏ chói, Hải Nam tức giận dùng sức kéo cô vào lòng, dùng môi mình chà sạch cái dấu đỏ gai mắt kia. Thật đáng ghét!
Hải Nghi không kịp trở tay, đến khi định thần lại thì nhúc nhích cũng không được. Cô khó khăn gằn từng tiếng.
-Anh… mau buông…
Câu nói chưa kịp định hình thì miệng cũng bị bịt kín, cô chỉ cảm thấy cái gì đó âm ấm áp vào môi mình thật mềm.
Chết tiệt, hắn hôn cô. Ôi chúa, “First kiss” của cô, tại sao lại như thế này, chẳng có hoa hồng, chẳng có rượu vang… đáng ghét!
Hải Nghi tức giận cắn mạnh vào môi Hải Nam, cảm giác vị máu tràn vào trong miệng mặn đắng…
Hải Nam buông cô ra, ánh mắt hằn tơ máu vẫn nhìn cô chằm chằm. Nhưng hai tay vẫn ôm chặt cô không buông, nhờ vậy mà cô ngửi thấy mùi trà xanh trên người hắn, cô không biết trên người con trai lại có mùi hương thanh nhã này. Vậy chẳng lẽ người hôm đó là hắn? Vậy áo khoác mình đang mặc là của hắn phải không?
Hải Nghi âm thầm suy đoán. Nhìn biểu hiện kì lạ của cô, Hải Nam biết cô đã nghĩ ra nên nói.
-Tôi đã gặp em trước đó… trong vườn hoa hồng của biệt thự.
Câu nói nhẹ nhàng giải đáp chính xác thắc mắc của Hải Nghi, cô đoán không sai hôm đó rõ ràng có người khoác áo cho cô chứ không phải là mơ. Trong lòng cô không hiểu sao vui vẻ lạ.

Vẫn nhìn ánh mắt chứa ý cười của cô vợ nhỏ, Hải Nam nói thêm, vừa là câu hỏi nhưng vừa như chắc chắn.
-Người tôi gặp ở Pari cũng là em phải không?
-Xì… ai biết được anh gặp bao nhiêu người cơ chứ.
Hải Nam bật cười, lại càng ôm chặt cô hơn, chưa bao giờ hắn có cảm giác mãnh liệt với một cô gái nào như vậy. Nhưng cô gái này đưa hắn đi đến ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cho hắn cảm giác bảo vệ và được bảo vệ.
-Không sai, cảm giác của tôi luôn đúng. Hôm nay khi gặp em tôi đã biết mình không nhìn lầm.
-Này anh, buông ra được rồi đấy… khó thở quá.
Đến lúc này Hải Nam mới phát hiện hai má của cô đã đỏ như hai quả cà chua rồi, hắn nhẹ thả lỏng cô ra nhưng vẫn nắm chặt tay cô đi về phía trước.
-Khuya rồi, về thôi!
Đi ở phía sau, Hải Nghi cảm giác lòng bàn tay hắn thật ấm, hắn cho cô cảm giác an toàn ngay từ lần đầu gặp mặt. Thân hình cao lớn của hắn che phủ người cô. Hai chiếc bóng cao cao, người trước người sau đi trong đêm không nói gì cả nhưng tay vẫn nắm chặt tay.
Không biết tương lai thế nào, nhưng hiện tại họ là của nhau, họ cho nhau cảm giác an toàn, bảo vệ và được bảo vệ…
Sáng hôm sau, tại phòng khách nhà họ Nguyễn không khí nghiêm túc lạ lùng. Ba anh em Hải Duy, Hải Lâm và Hải Nghi ngay ngắn xếp thành hàng ngang, ánh mắt ai oán cứ chốc chốc lại liếc nhìn Hải Phong đang tao nhã ngồi trên sô pha uống trà.
Nguyễn Hà Trung đi tới rồi lại đi lui, nhìn hết đứa này lại nhìn đứa khác. Cuối cùng “hừ” tiếng, ngồi xuống. Tiếp đó nhìn Hải Phong nói.
- Hải Phong nói cho ông nghe điều thứ 99 trong gia pháp là gì?
Hải Phong bị điểm mặt gọi tên mà có chút chột dạ.

- Thưa ông, điều thứ 99 là… là… là không được… không được đi chơi khuya…
-Hử?
Không hiểu sao Nguyễn Hà lão nhân gia nghe được càng tức giận hơn, gương mặt trở nên méo mó nhìn từng đứa cháu mà lấp bấp.
- Thì ra, thì ra… mấy đứa hôm qua đi chơi đêm… trèo tường có phải không? Hả?
Thấy không ai trả lời, ông càng tức giận hơn. Bốn người vẫn không hiểu sao ông lại tức giận đến thế, chẳng phải là đi chơi khuya không về thôi sao? Song, câu trả lời lại khiến họ đau lòng muốn chết.
- Vậy, đứa nào làm gãy cả đám hoa hồng bên tường hả?
Thì ra là vậy, thì ra là đám hoa hồng của lão nhân gia bị hư cho nên ông mới tức giận như vậy, thật quá đáng, cháu đi khuya về trễ mà không lo an nguy ra sao, thế nhưng ông lại quan trọng đám hoa hồng ngoài vườn.
Bốn người ai oán nhìn nhau, và lẽ dĩ nhiên ai đó phải chăm sóc lại mấy khóm hoa hồng, chỉ có Hải Phong là thoát tội vì có lí do chính đáng là gặp phụ huynh học sinh. Có ai nửa đêm đi gặp phụ huynh không chứ, sự thật là hắn đi gặp phụ huynh nhưng là chị gái của học sinh… =”=
Ba người mặc dù không cam lòng nhưng vẫn xách cuốc, xẻng ra sửa lại đám hoa hồng bị chà đạp tối qua.
Ở căn biệt thự xa xa, dường như có người mới tới ở. Trên tầng lầu, có một thiếu niên mặc đồ thể thao màu trắng đứng tựa vào lan can ngược hướng mặt trời mọc, nhìn về bên này thấy ba con người đang lui cui trồng lại đám hoa hồng.
Hắn cứ chăm chú nhìn như thế, cho đến khi Hải Nghi cảm giác có người nhìn mình, cô quay đầu lại, do ánh sáng mặt trời chiếu vào người hắn làm cô không thấy rõ, chỉ nhìn thấy một bóng dáng cao cao dường như nhìn mình mỉm cười…