So với thành Hồng Giang hay là những thành thị lớn ở miền bắc Nam Giao Đô Ty, thậm chí chỉ so với thành An Hòa ở ngay châu Bắc Bình, thành An Lạc cũng chả bì nổi, các thành phía bắc dân cư đông đúc, thu đủ thuế, thừa sức xây thành lớn, thành An Hòa thì ở gần nơi có mỏ vàng, còn phải chống người man Nam Bàn thời gian dài, nên cũng được xây cẩn thận, ngược lại thành An Lạc nằm ở vùng ít tài nguyên, dân cư không quá đông, giặc cướp không quá nhiều, nên thành bé, tường thấp, trông bần lắm. Chưa kể, Nam Bàn nổi loạn, đánh vào Tân Bình, thành An Lạc ít nhiều chịu ảnh hưởng.
Nếu là bình thường, An Lạc giờ phải bết bát vô cùng, nhưng giừo phút này đây, toàn thành lại hừng hức sức sống, khí thế. Trong thành, người qua lại như mắc cửi, bến cảng bên ngoài, thuyền bè tấp nập ngược xuôi. Hóa ra hôm Nguyễn Văn Đồ tới là phải những hôm vắng, nếu mà tới hôm nay, chắc thấy bến lúc sáng mà lên bờ buổi chiều quá.
Các mặt hàng trao đổi buôn bán cũng phong phú đa dạng, từ thủ công như đồ gốm, đồ gỗ, vải vóc tới lương thực thực phẩm: cá, hải sản,.. không khác ngoài bắc, chỉ có mấy thứ tương đối lạ lùng như máy móc. Đây chính là thứ đồ kỹ thuật giúp Kiệt lập nghiệp. Đồ tò mò lại xem, người trong tiệm đi ra chào hỏi, tận tình giới thiệu, Đồ nghe thì cũng chỉ cảm thấy có chút thú vị, nhưng rồi thấy người ta nói kỹ càng theo yêu cầu của bản thân mà mình rốt cục lại không mua cũng hơi ngại, nên đưa tiền để cảm ơn.
- Ấy chết, không cần thế!- Người giới thiệu từ chối một phen, y nói cho Đồ biết bản thân có tiền lương rồi, nếu nhận của khách hàng sẽ bị đồng nghiệp nói cho chủ biết, bị phạt nặng.
- Ông chủ các người quản sao?
- Nơi khác tôi không biết, nhưng hễ các tiệm thuộc từ làng Hồng Bàng đều thế cả.- Người ấy chỉ lên trên cửa tiệm, trên đó ngoài tên ra có có một ký hiệu, đó là ký hiệu cho thấy cửa tiệm thuộc về làng Hồng Bàng.- Ông chủ tiệm là chủ cũ, nhưng tiệm cũ sập sệ lắm, được vay vốn từ làng Hồng Bàng mới có tiệm mới to đẹp thế này. Làng Hồng Bàng cho vay thì cũng cho người tới giám sát, từ sổ sách, tác phong, nhân công,....
- Kiểm soát thế thì chặt quá.
- Ban đầu anh em cũng thấy nhận tiền của khách là khách cho, mình có xin đâu, có người còn bỏ đi, nhưng mà sau đều hối hận cả.
- Sao thế?
- Vì khách ở các cửa hàng như này tới rất đông, mua bán rất chạy, thành ra tiền lương nhiều, các cửa hàng khác thì khách ít đi, mà đâu phải khách nào cũng cho tiền, cuối cùng là đói mốc mồm.
Người làm trong tiệm kể bâng quơ vậy thôi, là người làm thêm, anh này chẳng thể hiểu được bằng việc cấm thu tiền khách tặng, đã khiến khách hàng nhớ kỹ nơi này, rồi nói chuyện với người nhà. Rồi đã quen không nhận tiền, khách tới thì được tiếp đãi như nhau, từ đó tạo thiện cảm, khách giàu không nói, khách nghèo cũng thiện cảm mà tới mua. Đây là cái tinh túy kinh doanh củ thế kỷ 21, áp dụng vào thời này quả không khác gì giết gà dùng dao mổ trâu, mà Kiệt chỉ phân phó, chả cần ai hiểu, cứ máy móc làm theo cũng đủ rồi.
Bản thân Đồ cũng không phải người tinh thông nghề buôn bán, nghĩ mãi cũng chẳng ra, đành thôi, đi tìm hiểu việc khác. Đi một hồi, cũng tới lúc trời trưa, cảm thấy đói bụng, Đồ hỏi quanh, tìm tới Lầu Phong Nhã. Không phải hắn háo sắc, nhưng thời này văn nhân tài tử làm thế là bình thường, giữ mình như Minh mới là hiếm. Vào lầu Phong Nhã, chọn một bàn để ngồi, vung tiền gọi vài em gái hầu rượu và nói chuyện.
Đồ vừa uống vừa hỏi chuyện, những cô gái cũng không giấu diễm, vì điều Đồ hỏi cũng là mấy thứ cơ bản thôi: tình hình làm ăn, người nào giàu có, các quan lại,... Nguyễn Văn Đồ viện cớ bản thân là họa sĩ, muốn vẽ tranh kiếm tiền, phải biết ai giàu mà tìm, rồi tính tình,... Thu thập được một mẻ tin tức, thì chính bản thân Đồ cũng bị chú ý. Lầu Phong Nhã là cơ sở của Nữ Lưu, hành vi thu thập thông tin của bất kỳ ai cũng sẽ bị để ý.
Cái này cũng phải nói là Nguyễn Văn Đồ xui tận mạng. Thực tế Nữ Lưu không quá bí ẩn, có điều Tiểu Lâm Tự mà Đồ tìm tới dù gì cũng là một ngôi chùa, tăng nhân không vào những nơi như Lầu Phong Nhã, các đệ tử tục gia càng chẳng nói chuyện mây gió với sư trụ trì, và dù sư trụ trì có biết sơ sơ về thế lực Nữ Lưu qua Chu Xuân Đạo, cũng không tiện nói nhiều về nơi này, thành ra Nguyễn Văn Đồ đâm đầu vào.
Tin tức về Nguyễn Văn Đồ từ Nữ Lưu tới tay làng Hồng Bàng do hai bên hợp tác về mặt tính báo, và đảm nhiệm công tác tình báo cho làng Hồng Bàng bấy giờ doHoàng Văn Tâm chủ trì. Hoàng Văn Tâm mới 17 tuổi, nhưng làm việc tỉ mỉ, ít sai sót, mà thời gian đầu còn được Kiệt tận tình chỉ dạy, nên cũng tạm ổn. Đọc xong tư liệu về Nguyễn Văn Đồ, có người cấp dưới của Tâm cảm thấy hơi nghi hoặc, một tên họa sĩ từ tận Hồng Giang tới Tân Bình du lịch tìm cảm hứng vẽ vời, lại hỏi chuyện về người ở đây, bề ngoài thì bảo tìm khách hàng, nhưng ăn chơi thì thoải mái, thực không biết là nghệ sĩ đều vậy hay gì. Hắn đem chuyện này ra hỏi cấp trên, Tâm nghe cấp dưới suy luận, cũng thấy việc này có thể có vấn đề.
- Trưởng quan, có cần cử người giám sát.- Cấp dưới đem tin báo cho Tâm hỏi. Thực tế bên họ cũng đang bộn rộn vô cùng, ngày đem phải đọc những tin tức truyền về, từ tin tức chiến sự các nước xa tới biến động nhân sự tại Nam Giao Đô Ty, rồi phân tích chúng để đảm bảo không có những sự bất ngờ. Người của họ hiện đang thiếu, lại phân người ra theo dõi một họa sĩ, giám sát và đem tin báo về, ngồi đọc đống tin tức đó cả ngày thì hơi quá.
- Cho người đi giám sát một phen, liên lạc với vợ chồng Tô Quán- Liễu Thị, người của chúng giỏi vụ này hơn ta nhiều.- Tâm gãi đầu, chợt nhớ tới bọn này.
Sau khi Động hổ Vằn ra hàng, Trần Thanh Toàn tự mình đi gặp bọn Tô Quán- Liễu Thị để chiêu hàng, hai vợ chồng này có một lực lượng tình báo không tôi. Nhưng vì đường dây này chuyên môn để thu thập thông tin phục vụ việc ăn cướp, nhất thời chưa thể dung nhập với bọn Tâm. Tâm cũng thấy đám người này lòng dạ độc ác, tham tài, nên không muốn lại gần. Có điều, giờ dùng tạm vậy.
Nguyễn Văn Đồ mấy ngày nay phát hiện có kẻ theo dõi mình. Chúng cũng có ý giấu diễm ký càng, nhưng làm sao qua mắt được Đồ. Cậu ta cũng quyết xem thử đối phương định giở trò gì, nên hàng ngày tiếp tục thăm dò mọi nơi, dù sao việc hỏi thăm vậy cũng chả phạm pháp. Còn khi cần, lên Tiểu Lâm Tự, đám người theo dõi hắn có cho vàng cũng không lển vào nổi.
Vợ chồng Tô Quán- Liễu Thị được lệnh theo dõi Nguyễn Văn Đồ, ban đầu thấy đơn giản, lệnh cho bọn đàn em làm mà thôi. Bản thân họ còn bận các công việc làm ăn khác, dù họ đã nhận lời Trần Thanh Toàn, đầu nhập làng Hồng Bàng, nhưng bản tính kẻ cướp đâu dễ quay đầu, hoặc là chê việc vất vả, hoặc chê ít tiền, thậm chí không thích bị can thiệp khi Tâm thấy phản cảm việc vẫn nhận đơn hàng cướp của giết người gì đó.
Ban đầu Tâm thấy không chế không nổi, vẫn như cũ viết thư xin ý kiến của Kiệt, nhưng Kiệt chỉ đáp rằng công việc đã về tay Tâm, vậy phải tự làm thử, sai thì sửa. Với Kiệt, cái đường dây của hai vợ chồng Tô Quán- Liễu Thị thực không đáng quan tâm, hỏng thì thôi, chống là diệt. Còn Tâm, nhân cơ hội này cho luyện tập với thực tế. Làng hồng Bàng còn phát triển nữa, người trong làng phải không ngừng tiến bộ mới có nhân lực để dùng.
Tâm đọc những chữ đó, âm thầm thề phải dốc hết lòng mà đem lại thành tích. Cũng phải đụng đầu mấy lần, cậu ta mới tìm ra phương thức hợp tác thích hợp. Đó là phải khiến hai bên cùng có lợi ích khi hợp tác. Đối phương đi giết người cướp của cũng là vì muốn tiền, công việc bình thường của mình không cho cái giá đối phương muốn, vậy cho đối phương việc khác hợp ý hơn.
Kiệt đúng lúc đang giao dịch với Hiên Giáo, thu thập lậu các mặt hàng từ muối, hạt giống, nông cụ,.... tất cả đều là đồ cần thông qua buôn lậu. Hiên Giáo dám trả tiền, bọn Tô Quán Liễu Thị dám nhận việc, Kiệt cũng hài lòng. Chưa kể, tham gia vụ làm ăn này xong, hai bên ngồi cùng thuyền, không sợ đối phương làm phản. Có nguồn thu mới, đám Tô Quán, Liễu Thị lập tức như con chó ngoan ngoãn, bảo sao làm nấy. Việc theo dõi Nguyễn Văn Đồ lúc này, cũng ra sức.
Nguyễn Văn Đồ những tưởng có thể làm đối phương nhọc lòng rồi bỏ qua, nhưng sau một tháng, thấy vẫn còn bị theo dõi, mà sắp tới thì phải đi gặp Hoàng Anh Kiệt một phen, nếu lộ bí mật thì không hay, nên quyết định ra tay cứng một phen. Đồ cũng đã nhờ Tiểu Lâm Tự kiểm tra xem kẻ theo dõi mình là ai, biết chúng là tàn dư bọn phỉ Động Hổ Vằn. Việc Động Hổ Vằn đầu nhập vào Kiệt, Tiểu Lâm Tự không biết, nên Đồ và Tiểu Lâm Tự cho là chúng thấy tài nổi máu tham, răn đe là xong.
Tối trước ngày Đồ cùng với Mã Văn Phong lên đường tới mỏ quặng Kiệt đang công tác, đám người theo dõi bị các võ tăng Tiểu Lâm Tự cùng vài đệ tử tục gia chế ngự, đánh cho một trận, răn đe một phen. Kết quả, lập tức đánh động thằng Tâm. Có thể cậy Tiểu Lâm Tự trợ giúp, thật không tầm thường.
- Người nào bị thương, bọn ta cho thêm tiền thuốc men, cho thêm cao thủ, bám theo, đừng để bị phát hiện.- Tâm lập tức lệnh hai vợ chồng Tô Quán, Liễu Thị làm vậy, bản thân gấp báo tin cho anh, phòng khi Nguyễn Văn Đồ làm chuyện gì mờ ám trên đó.